Chương 12: Bạch Ngọc Tuyền

Bản tóm tắt:

Chu Tử Thư đã vất vả hai ngày, trông anh rất khác thường ngày, bây giờ hai mắt nhắm nghiền, trán lấm tấm mồ hôi, mái tóc đen xõa sau lưng, đôi tai trắng bệch. Khách Hành chỉ có thể nghĩ đến bốn từ sau đây thật quyến rũ và dâʍ đãиɠ.

******

Văn bản chương

Trong khoang tàu thắp bốn năm ngọn đèn dầu, sáng hơn rất nhiều, độ sáng này đủ để đọc sách, Chu Tử Thư nói với Ôn Khách Hành nếu đốt nhiều đèn như vậy mà tốt, không biết người đọc sách dưới đèn đệ đã soi kỹ hay chưa? " Không!" Ôn Khách Hành cười nói, nhìn mỹ nhân dưới đèn, còn có thể quan tâm được nhiều như vậy sao.

Chu Tử Thư vẫy tay áo, dập tắt hai ngọn đèn, Ôn Khách Hành vội vàng nắm tay áo, nở nụ cười có chút nịnh nọt, Chu Tử Thư ôm cổ Ôn Khách Hành, cọ má vào một bên mặt hắn, hơi xanh xanh một chút kèm theo râu ria khiến khuôn mặt và trái tim của Ôn Khách Hành ngứa ngáy.

Chu Tử Thư không hề khó chịu khi cảm thấy ngón tay đang làm phiền trên ngực mình, nhìn cặp mông đỏ bừng của Ôn Khách Hành dưới ánh đèn quả thực rất khác so với lúc ban đêm, anh thản nhiên dùng tay vỗ nhẹ vào đầu mông của Ôn Khách Hành hai cái, nó đã dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, lại khiến dương v*t to lại ngẩng đầu lên, Chu Tử Thư muốn giải thích làm sao có thể nuôi dưỡng một người đàn ông có sức ăn không bao giờ là đủ no, nhưng nghĩ lại, lúc này còn chưa phải đầu hè mà đã là đầu năm rồi. Đệ đệ mình dâʍ đãиɠ như vậy là chuyện bình thường.

"Tối nay đệ còn muốn sao nữa?" Chu Tử Thư hỏi Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành đầu lắc qua lắc lại trên ngực Chu Tử Thư, hắn không biết khi nào đôi tai cáo của mình sẽ lộ ra.

Ôn Khách Hành gật đầu lắc đầu, nói rằng thà làm việc khác thì tốt hơn, nhưng lại không muốn bị đánh nữa.

Thân trên của Nhi Hổ mặc quần áo đầy đủ, nhưng thân dưới lại trần trụi, họ uống một bình rượu nhỏ có tên Bạch Ngọc Tuyền mua từ một quán trọ gần sông Trường Giang, sau khi uống rượu, Ôn Khách Hành càng bồn chồn và cố gắng chọc tay vào lỗ hậu Chu Tử Thư. Chu Tử Thư thở dài, bảo hắn nằm xuống cạnh giường, anh quỳ xuống giường, chống khuỷu tay lên thân trên, từ từ dùng lỗ sau để ăn hết dương v*t của Ôn Khách Hành, cho đến khi anh không cần dùng tay nhét dương v*t của Ôn Khách Hành vào trong nữa. Vì nó đã được nhét vào hết, để Ôn Khách Hành di chuyển đùi theo ý muốn.

"Hôm đó ở quán trọ anh cũng làm như vậy. Em nằm kêu đau không chịu để anh cưỡi. Ở tư thế này, thắt lưng của anh gần như gãy mất."

Vòng eo của Chu Tử Thư mềm mại, nhưng dù mềm dẻo đến mấy cũng không thể sử dụng theo cách này, tư thế này không dễ dàng phát huy hết lực, mỗi lần Ôn Khách Hành ăn sâu vào tận trong, Chu Tử Thư lại không muốn cử động chút nào. Đầu tiên anh còn muốn bóp, việc xuất tinh gây rắc rối, nhưng sau này anh mới phát hiện dựa vào thể lực của sư đệ mình thì sự việc sẽ không bao giờ kết thúc.

Ôn Khách Hành hô hấp càng ngày càng nặng nề, hắn nâng hai chân Chu Tử Thư lên không trung, nhờ sư huynh dùng hai tay đỡ chiếc giường, đứng dậy, nhét chéo từ trên xuống dưới, tư thế này mang lại sự kí©h thí©ɧ không kém gì. Sau đó là một cái ôm, vừa lật vừa cᏂị©Ꮒ, nhấp đỉnh hơn mười lần, Tử Thư cảm thấy tay mình mất đi sức lực, Ôn Khách Hành lật người lại và cả người anh như bị nướng chín lên.

Lưng ngửa lên, có thể dùng khuỷu tay chống đỡ, Chu Tử Thư cảm thấy hai chân mình nâng lên, bắp chân được một đôi tay nâng đỡ, anh biết huyệt đạo sau của mình được cắm vào như thế nào. Nó lộ ra trước mặt người phía sau, anh không biết chuyện đó xảy ra từ lúc nào, cái đuôi vẫy sang trái phải, Ôn Khách Hành nhân cơ hội mυ"ŧ đầu đuôi, vừa mυ"ŧ vừa nói. Cái đuôi của sư huynh trông không còn mượt mà như mấy ngày trước nữa.

"Thử lau khô lông đuôi có dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ xem!" Chu Tử Thư gầm gừ, "Trên thuyền còn giở trò này nữa, mới hai ngày trước ta đã bị ngươi tra tấn."

Ôn Khách Hành chuyển từ nằm sang ngồi quỳ, đỡ Chu Tử Thư ngồi dậy, hai chân của Chu Tử Thư dang ra, bắp chân đặt trên mặt đất, quấn lấy bắp chân của Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành không có động tác gì đặc biệt, khoang thuyền vừa rung chuyển, nơi hai người tiếp xúc liền cảm thấy một trận kɧoáı ©ảʍ dâng trào, Chu Tử Thư dần dần có hứng thú hơn một chút, nhưng huyệt đạo sau của anh đã bị tra tấn, bị làm đến mức hai ngày nay nó trở nên bớt nhạy cảm hơn, là Ôn Khách Hành chọc vào cơ thể, không còn cảm giác thoải mái choáng ngợp như trước nữa. Ôn Khách Hành chọc chọc vào gân tê tê, nhưng phát hiện vẫn không nhận được tiếng kêu ngọt ngào và dịu dàng từ sư huynh mà cậu hằng mong đợi, cậu đành phải rút dương v*t ra, đổi tư thế rồi liếʍ ngực sư huynh.

Chu Tử Thư không muốn hắn tùy tiện liếʍ liếʍ, đành phải ôm một chân, dùng đầu gối chặn ngực trái, nhưng làm như vậy, lỗ sau của anh mở rộng hơn, anh không khỏi nhẹ nhàng co rút. Ôn Khách Hành cảm giác được nhịp nhàng co rút cùng hưng phấn, động tác hắn làm càng nhanh chơi đùa với ngực phải của Chu Tử Thư.

Ôn Khách Hành dùng ngón trỏ và ngón giữa nâng lên núʍ ѵú của Chu Tử Thư, sau đó dùng đầu lưỡi đẩy vào, khi núʍ ѵú cứng lại, hắn buông ngón tay ra và bắt đầu hôn mυ"ŧ như muốn nuốt trọn mún vυ" vào trong, vòng eo của Chu Tử Thư yếu ớt đến mức gần như tụt xuống. không thể giữ được chân, nhưng mông bị nhéo từng cái một, còn kí©h thí©ɧ hơn cả khi động vào hậu huyệt, lưng lập tức co lại. Anh liên tục gọi tên A Hành, Ôn Khách Hành vội vàng nói cậu sắp đến, đỡ Chu Tử Thư đứng lên một chút, lần lượt mυ"ŧ mạnh hai bầu vυ" của Chu Tử Thư, khi Chu Tử Thư trên mặt tràn đầy cảm xúc, cậu rút toàn bộ dương v*t ra. Rồi đẩy mạnh vào lại bên trong.

Chu Tử Thư lần này rêи ɾỉ to hơn, ngọt ngào hơn trước, anh ôm chặt Ôn Khách Hành, yêu cầu Ôn Khách Hành dùng nhiều sức hơn, Ôn Khách Hành âm thầm thở dài, sư huynh phải ăn từ từ, ăn vội vàng không được, Hắn vừa gọi nhỏ A Nhứ vừa đẩy nhẹ dương v*t vào trong. Hắn chậm rãi xoa xoa eo sư huynh, hỏi anh lúc bị làʍ t̠ìиɦ có thích không, thỉnh thoảng Chu Tử Thư lúc bị làʍ t̠ìиɦ lại kêu lên từng cơn nên hắn sẽ đỉnh vào phần thịt mềm mại vài cái, cho đến khi điểm sau của Chu Tử Thư khẽ co giật. Chuyển sang một cú đẩy dương v*t chầm chậm, Chu Tử Thư bất mãn rêи ɾỉ, Ôn Khách Hành vội vàng tiến đến hôn anh, nói rằng sư huynh anh gây ra chuyện này sẽ khó giải quyết, hôm nay anh nên từ từ mà ăn dương v*t của em.

Chu Tử Thư cảm thấy thân dưới của mình như bị ngâm trong nước nóng, lại bị kéo căng ra, động tác của sư đệ rất rõ ràng, anh muốn tự mình vuốt ve phần trước, nhưng Ôn Khách Hành lại chú ý tới, Ôn Khách Hành lại dùng nội tâm của mình. Sư Huynh cử động, nhưng khi sắp xuất tinh, cơ thể run rẩy thì đột nhiên dừng lại, Chu Tử Thư bị chơi như thế này suốt hai giờ đồng hồ, anh không thể chịu đựng được nữa, tiếng hét của anh lớn quá. Ham muốn hơn trước, và vòng eo của anh bắt đầu vặn vẹo không tự chủ.

Ôn Khách Hành đột nhiên rút ra, thọc ba ngón tay vào huyệt sau của Chu Tử Thư, anh ngậm ba ngón tay của Ôn Khách Hành trong lỗ huyệt mà không mυ"ŧ, Ôn Khách Hành dùng ngón tay cào vào các gân tê cứng khiến Chu Tử Thư hét lên và lêи đỉиɦ. Lỗ sau của anh siết chặt, Ôn Khách Hành mở hai chân đang bị kẹp của Chu Tử Thư ra, lại nhét dương v*t vào, Chu Tử Thư bị cái trò khốn nạn tàn nhẫn này kêu lên hai tiếng sư đệ ba lần, giọng nức nở, nhưng trong mắt lại trống rỗng.

"Chu Tướng Công, anh thấy thoải mái không?" Ôn Khách Hành cảm thấy lỗ sau tuy trơn hơn trước, nhưng lại vặn chặt quá, ra vào khó khăn hơn nhiều. "Anh có thể cho em vào trong được không?"

Chu Tử Thư tuy có thả lỏng một chút, nhưng khi Ôn Khách Hành sắp chạm tới giữa huyệt thì lại mυ"ŧ mạnh, dương v*t Ôn Khách Hành bị mυ"ŧ đến mức mắt trắng bệch, vừa đẩy vừa vuốt ve cái đuôi trắng của Chu Tử Thư. Cậu gần như không thể nhịn được nữa, nhưng cậu vẫn tóm lấy eo Chu Tử Thư và cᏂị©Ꮒ anh theo nhiều kiểu, cậu cᏂị©Ꮒ sư huynh cho đến khi vòng eo của Chu Tử Thư run lên, anh không thể giữ được nữa và cậu chưa kết thúc cho đến khi cả hai đã xuất tinh.

Chu Tử Thư đã vất vả hai ngày, trông anh rất khác thường ngày, bây giờ hai mắt nhắm nghiền, trán lấm tấm mồ hôi, mái tóc đen xõa sau lưng, đôi tai trắng bệch. Khách Hành chỉ có thể nghĩ đến bốn từ sau đây thật quyến rũ và dâʍ đãиɠ.

Cậu muốn rút dương v*t ra, nhưng Chu Tử Thư choáng váng không chịu nhả dương v*t của cậu ra, cậu trầm giọng nói rằng tϊиɧ ɖϊ©h͙ sẽ chảy xuống đuôi anh, nói xong điều này khiến Ôn Khách Hành hối hận vì làm anh tới 2 tiếng không nghỉ.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

A Nhứ đang bò trên giường vì lỗ sau của anh không thể chứa được tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại khiến nó chảy xuống hai bắp đùi, Ôn Khách Hành đã đỡ anh lên, ôm anh và lại cᏂị©Ꮒ anh một lần nữa, cảnh tượng này chắc hẳn là quá khiêu da^ʍ.

Sẽ tốt hơn nếu sư huynh có thể cầu xin sự thương xót và nói rằng anh ấy không muốn bị cᏂị©Ꮒ thêm nữa.

- --- Còn Tiếp ----

EDITOR: Thấy xót dùm A Nhứ luôn á, nhưng mà 2 đứa cú ụ ụ nữa đi, mả má còn chụi đựng nổi.