Chương 9

"Ưʍ... Ha..." Mục Vân phải mất một lúc mới nhận ra Lâm Tư Nghiêu đang làm gì, cậu cũng không biết mình phải để tay chân ở đâu.

Thân thể Lâm Tư Nghiêu cũng đè lên, đầu gối chen vào giữa hai chân Mục Vân, hắn nắm lấy tay cậu ấn lên eo mình, lúc này Mục Vân mới nắm chặt lấy áo hắn, cẩn thận chạm vào eo hắn.

Nó cường tráng hơn nhiều so với mong đợi của Mục Vân và khi sờ vào vòng eo linh hoạt và rất đàn hồi này cũng không có bất kỳ một dấu vết mỡ thừa nào.

Và để thể hiện sự nhã nhặn của mình, Lâm Tư Nghiêu cũng thò tay vào quần áo của Mục Vân, xoắn hai ngón tay quanh núʍ ѵú phồng lên của cậu và xoa xoa, đồng thời lưỡi cũng vói vào trong miệng cậu, cuộn tròn đầu lưỡi và liếʍ mυ"ŧ.

Tự xoa ngực mình và được người khác xoa ngực là một trải nghiệm hoàn toàn khác.

Và khi người này là Lâm Tư Nghiêu, thì trải nghiệm này thậm chí còn phi thường hơn nữa.

Tiếng thở hổn hển của Mục Vân đột nhiên trở nên khẩn trương, cơn ngứa ngáy dày đặc bị đầu ngón tay của Lâm Tư Nghiêu đốt cháy, từ l*иg ngực vô thức đốt cháy đến tận môi và lưỡi.

Nó ngứa đến mức Mục Vân dẫu có gặm nhấm và cắn vào miệng Lâm Tư Nghiêu, cũng không thể giải tỏa được kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ này.

Lâm Tư Nghiêu bị cắn và mυ"ŧ đau, trong đầu hắn cũng bất giác hiện lên từ: vụng về.

Hắn không nhịn được mỉm cười thì thầm: "Chúng ta là đang hôn nhau, chứ không phải đang đánh nhau."

Lúc này, Lâm Tư Nghiêu thậm chí còn cười đẹp hơn lúc bình thường.

Đôi mắt của Mục Vân bị nụ hôn làm cho nheo lại, cậu chớp mắt, trong đầu như có nước sôi đang sôi sục.

Và với nụ cười đẹp như này, Mục Vân cũng có thể tha thứ cho việc hắn dám coi thường kỹ năng hôn nồng nàn vô song của cậu.

Khi nhìn người từ phía dưới, đôi mắt rũ xuống của Mục Vân khiến cậu trông rất ngây thơ và bóng dáng của Lâm Tư Nghiêu cũng đã hoàn toàn phản chiếu trong con ngươi đen láy của cậu, ánh mắt của Lâm Tư Nghiêu cũng trực tiếp in vào bóng hình cậu.

Lâm Tư Nghiêu xoa qυყ đầυ theo một hướng khác, sau đó hạ thấp giọng: "Nó giống như uống từng hớp nước nhỏ vậy, không cần quá mạnh, cậu đừng dùng quá nhiều sức. Nào, hãy làm lại thử xem."

Bàn tay Mục Vân đặt trên eo Lâm Tư Nghiêu hơi buông ra một lát, sau đó lại ôm thật chặt vào: "... Có phải như vầy không? "

Hai đôi môi ấm áp quấn quanh môi trên của Lâm Tư Nghiêu, khẽ mυ"ŧ, hắn thở ra một hơi nóng, giọng nói lại vang lên: "Ừm, vươn lưỡi ra một chút."

Lâm Tư Nghiêu cũng đã cương cứng hoàn toàn, cự vật sưng phồng đẩy quần lên, hắn hướng dẫn Mục Vân cởi thắt lưng, mở khóa ra, sau đó lấy gậy thịt nóng bỏng.

Hai côn ŧᏂịŧ có kích thước tương tự nhau áp sát vào nhau và những đường gân màu xanh lá cây trên thân gậy cũng nhô ra và uốn lượn ép vào nhau một cách nhờn dính, giật giật và đau nhói.

Lâm Tư Nghiêu di chuyển ngón tay xuống phía dưới, muốn chạm vào tinh hoàn và mông của Mục Vân.

“Ưm, ưm… Đừng…” Mục Vân hưng phấn cúi đầu, tựa đầu vào vai hắn.

Lâm Tư Nghiêu nhân cơ hội đó hôn lên đôi tai đỏ bừng của cậu, đáy quần của hắn cũng mang theo gợi ý tìиɧ ɖu͙© mạnh mẽ, đánh vào chân Mục Vân, phát ra âm thanh bạch bạch nhẹ.

Sau đó, Mục Vân cảm thấy có chất lỏng dính trên tay mình.