Chương 8

Nhưng người này lại là một trong những vật khiến anh hùng phải hy sinh, người trước mặt này có vẻ đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, làm cho cự vật đẹp trai đầy hứa hẹn của Mục Vân, lại một lần nữa tràn đầy ý chí chiến đấu, đứng thẳng lên.

"...Tôi giúp cậu nhé?" Giọng nói hơi khàn khàn cùng với hơi thở nóng hổi Lâm Tư Nghiêu phả vào,

khiến Mục Vân phải cắn chặt môi dưới, chứ tuyệt nhiên không thể nói ra được hai chữ "Được" hay là "Không".

Bàn tay của Lâm Tư Nghiêu đã vươn tới, hắn chậm rãi gỡ những ngón tay cứng ngắc của Mục Vân ra và thay thế chúng bằng ngón tay của mình, ngón tay và lòng bàn tay của hắn luân phiên xoa bóp qυყ đầυ nhạy cảm nhất, bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới xuất tinh và dịch tuyến tiền liệt mới tràn ra, lên trên trên cột của Mục Vân.

Nhiệt độ cơ thể xa lạ đã điều khiển được gậy thịt của Mục Vân và với kỹ năng điêu luyện, cùng hương thơm say đắm thuộc về Lâm Tư Nghiêu, làm cho Mục Vân mê muội, vòng eo cũng chợt yếu đi rất nhiều.

"Hưʍ... A..." Mục Vân nghiến răng, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng rêи ɾỉ phát ra từ khoang mũi.

Nhẹ nhàng, mềm mại và không hề dữ tợn chút nào, nhưng như vầy đối với một khuôn mặt điển trai như Mục Vân mà nói, thì có hơi xấu hổ một chút.

Mặc dù từ góc độ từ trên xuống, biểu hiện hiện tại của Mục Vân không liên quan gì đến 1.

Mái tóc trên trán ướt sũng và mềm mại bởi hơi nước, rủ xuống che đi xương trán sắc bén và chân tóc cao, đồng tử mắt cũng chứa đầy ánh nước lấp lánh, nên nhìn cậu không còn vẻ lạnh lùng nữa mà chỉ có chút đáng thương.

Một anh chàng đẹp trai trưởng thành đơn giản.

Tim Lâm Tư Nghiêu đập thình thịch, rồi như có tiếng "Bịch" ở đâu đó, một ngọn lửa nhỏ bùng lên, đốt cháy hết oxy trong phổi hắn.

Lâm Tư Nghiêu chưa bao giờ làm điều gì sai trái trong đời.

Từ khi học mầm non, hắn đã có kế hoạch hàng ngày, kế hoạch hàng tuần, kế hoạch hàng năm. Khi nào, ở đâu và phải làm gì, hắn biết chính xác mình phải làm những gì.

Hắn từng bước hoàn thành việc học của mình, làm việc dưới sự hướng dẫn của bà Megan, bậc thầy trang sức nổi tiếng nhất nước Pháp và thành lập xưởng riêng của mình ở Paris, sau đó trở về Trung Quốc để phát triển hơn nữa.

“A…” Móng tay vô tình làm xước lỗ nhỏ đầu khấc của Mục Vân và lúc cậu thở hổn hển, thì đầu lưỡi trong miệng cũng không yên cứ âm thầm khuấy động như muốn cùng ai đó dây dưa.

Lâm Tư Nghiêu tiến lại gần hơn.

Danh sách của hắn rất rõ ràng và chi tiết, bất kể là lớn hay nhỏ, hắn cũng không bao giờ muốn cùng với Mục Vân.

Nhưng hiện tại hắn không chỉ thủ da^ʍ cho Mục Vân, mà còn muốn hôn cậu.

Bàn tay còn lại của Lâm Tư Nghiêu vuốt ve mu bàn tay Mục Vân, gãi gãi vuốt ve lòng bàn tay và khớp xương, sau đó di chuyển lên cẳng tay, đến cánh tay trên, đến vai, đến môi dưới mà Mục Vân vẫn đang cắn chặt.

"Thư giãn đi." Đầu ngón tay của Lâm Tư Nghiêu khô ráo và ấm áp, dính đầy nước bọt ướŧ áŧ của Mục Vân, cứu lấy môi dưới của cậu khỏi kẽ răng.

Đầu lưỡi trơn trượt mềm mại theo sát trên đó, Lâm Tư Nghiêu liếʍ liếʍ qua lại dấu răng trên môi Mục Vân và ngậm một miếng thịt mềm nhỏ vào miệng mình hút thành màu đỏ rồi nhả ra. Sau đó lại lặp lại chu kỳ.