Chương 7

Thủy Oa Nhi cắn môi, không biết nên nói như thế nào.

“Muội cũng không biết có phải thích hay không, nhưng là......muội không nỡ buông hắn, không thể mặc kệ hắn” Phượng Thiên Ngân hít mắt

“Là đồng cảm ?”

“Đồng cảm?” Thủy Oa Nhi sửng sốt. Vội vàng lắc đầu.

“Không! Không phải! Muội chỉ là cảm thấy đau lòng, đau lòng khi nhìn ánh mắt cứ như vậy… vẻ mặt của hắn… tất cả”

Nàng nghĩ đến trên người có nhiều vết sẹo to nhỏ

“ Hắn không thấy đau nhưng muội lại thấy tim nhói đau”

Này...... xem này biểu tình.. chết tiệt! Nàng nếu không phải yêu thương cái nam nhân họ Lãnh kia hắn Phượng Thiên Ngân sẽ đem hắn làm cầu mà đá, nhìn Thủy Oa Nhi như bị mê hoặc lại không thể tự kềm chế, hắn quyết định!

“Oa Nhi đi!” Hắn nắm chặt tay nàng.

“Chúng ta hồi cốc không cần ở lại cái nơi quỷ quái này.”

Nơi này không thích hợp với nàng cái tên chết tiệt họ Lãnh lại càng không thích hợp với nàng!

“Sư huynh?” Thủy Oa Nhi ngẩn ra, phải rời khỏi này ? Nhưng còn Lãnh Vô Xá......

“Oa Nhi.” Phượng Thiên Ngân nghiêm túc nhìn nàng.

“Nơi này không thích hợp với muội, hắn là bảo vật muội hiểu chứ. Muội không thể trộm bảo vật đi ?”

“Muội......” Thủy Oa Nhi nói không ra lời.

“Hơn nữa “Huyết lâu” nơi này một chút cũng không an toàn, cho dù Lãnh Vô Xá là lâu chủ thì như thế nào? Bên người hắn còn nhiều sài lang hổ báo, sơ sẩy mạng hắn không còn, muội ở đây sẽ là mục tiêu”

Thủy Oa Nhi cắn môi muốn phản bác sư huynh, nhưng là lại có khả năng bác bỏ.

“Vậy muội muôn nói với Lãnh Vô Xá muội phải rời đi......”

“Yên tâm.” Phượng Thiên Ngân xoa đầu nàng, không xem nhẹ nam nhân đnag nhìn đằng xa kia.

“Hắn sẽ biết.”

“Nhưng......” Thủy Oa Nhi còn muốn nói cái gì đó.

“Oa Nhi.”

Phượng Thiên Ngân nghiêm khắc nhìn nàng.

“Nếu Lãnh Vô Xá không phải lâu chủ Huyết lâu, hơn nữa có thể cho muội 1 cuộc sống an toàn như vậy huynh sẽ không ngăn cản muội, huynh lo cho sinh tử của muội, muội hiểu không?” ( L : buồn quá… chia loan rẽ phượng)

“Muội biết.”Thủy Oa Nhi gật đầu, ánh mắt lại vẫn lưu luyến nhìn về phía sau...... Lãnh Vô Xá không ở đó , không xuất hiện. Không giống như trước nàng vừa quay đầu lại có thể nhìn thấy hắn.

“Đi thôi!” Phượng Thiên Ngân ôm Thủy Oa Nhi nhanh chóng phi thân rời đi, không cho nàng có đổi ý cơ hội. Thủy Oa Nhi nhịn không được quay đầu muốn tìm tìm kia mạt màu trắng thân ảnh, nhưng là, không có...... Hắn không có đuổi theo...

Nàng đi rồi......cùng Phượng Thiên Ngân rời khỏi!

Lãnh Vô Xá mắt lặng lặng, 2 tay để phía sau, run rẩy, đau lòng.

“Lâu chủ?” Thủ hạ phía sau chờ mệnh lệnh của hắn.

“Có đuổi theo hay không ?”

Đuổi theo ư ?

Hắn muốn đuổi theo muốn đem nàng trở về, đem nàng khóa lại bên người, nhưng là...... lời nói Ân La lại hiện lên trong óc.

Không có ai muốn ở bên cạnh ngươi......

Nàng chính là sợ hãi, chính là đồng cảm......

Những lời này làm cho hắn cứng đờ. Hắn nghĩ nụ cười của nàng, nghĩ đến nàng cùng Phượng Thiên Ngân vô cùng thân thiết, nghĩ nàng kéo tay Phượng Thiên Ngân ngọt ngào cười, hắn nghĩ đến nàng trong miệng nói thích, nghĩ đến nàng nói hắn nếu làm bị thương Phượng Thiên Ngân nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn, Phượng Thiên Ngân đối nàng rất quan trọng hắn vừa xuất hiện tay nàng liền bỏ tay hắn, trong mắt nàng không có hắn...... ( L : ta đau lòng quá, khổ thân a Xá… muốn khóc thế)

Taynắm chặt thành quyền, hắn lưu luyến bàn tay hơi ấm còn sót lại, tim cùng theo đi….

Mím môi, hắn trầm giọng ra lệnh:

“Không cần đuổi theo lui ra đi!”

Nàng cho tới bây giờ sẽ không bao giờ bên cạnh.

“Oa Nhi......”

Nhìn lòng bàn tay trống rỗng, hắn lẩm bẩm tên của nàng, ánh mắt đầy tổn thương.

“Hắc hắc! Nghe nói Oa Nhi đã bỏ đi, không cần ngươi ?” Ân La lại xuất hiện phía sau Lãnh Vô Xá, cười đểu.

Lãnh Vô Xá không nói tưởng niệm hơi ấm của nàng

“Đã nói rồi! Kẻ giống quái vật như ngươi , không có người nào sẽ ở lại bên cạnh ngươi, mọi người chỉ biết sợ ngươi loại yêu ma nửa người như ngươi….......”

“Câm mồm!”

Bóng trắng chợt lóe nhanh chóng phi thân tới trước ÂnLa.

“…” Ân La thét lớn một tiếng, té trên mặt đất, cúi đầu phun ra một nhúm máu, nhưng lại cười càng vui vẻ.

“Ha ha! Sư đệ, ngươi tức giận sao? Không nghĩ tới lãnh huyết vô tình như ngươi cũng sẽ tức giận! Ha ha......”

Ngân quang chợt lóe, tay cầm kiếm để ở cổ Ân La.

“Muốn chết thì nói thêm câu nữa.”

Ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, lửa giận lên ngực.

“Hắc hắc......” Ân La nhìn hắn, nuốt xuống miệng máu loãng, cười đến lảnh lót, ánh mắt phức tạp lại tia điên cuồng.

“Sư đệ thật khó, ngươi không hề đối với ta làm như không thấy”

Lãnh Vô Xá không nói, thu hồi kiếm rời đi.

“Như thế nào? Không gϊếŧ ta sao? Khụ khụ......”

Ân La thống khổ ho khan vài tiếng, lại nôn ra nhiều máu.

“Ngươi mềm lòng sao? Sư đệ.”

Lãnh Vô Xá dừng lại cước bộ, ánh mắt thản nhiên nhìn hắn liếc mắt một cái.

“Ngươi không xứng.”

Gϊếŧ hắn, không có ý nghĩa.

“Ha ha...... không xứng......” Ân La cười to, ánh mắt điên cuồng vừa gian ngoan.

“Không gϊếŧ ta ngươi sẽ hối hận!”

Lãnh Vô Xá không để ý tới hắn, cũng không thèm nhìn hắn một cái liền xoay người rời đi, tiếng nói của hắn bay tới.

“Sư đệ ngươi ta nhất định cô độc, trong lòng ngươi tự rõ”

Lãnh Vô Xá gắt gao nắm tay, hắn không muốn nghe vì thế phi thân rời đi. Lãnh Vô Xá giống như điên lên, đem hết khí lực toàn thân thi triển khinh công, ở không trung bay đi lung tung.

Ngực đau làm cho người ta điên cuồng, hắn rống to, nhớ nụ cười kia, nhớ hình bóng nàng. Oa Nhi......

Hắn ở trong lòng không ngừng gọi tên nàng, trong tay nắm chặt chiếc tram nàng chưa lấy lại. Nhưng nàng cũng đã biến mất......

Lãnh Vô Xá đêm khuya chậm rãi bước về Huyết lâu. Cuối cùng, hắn vẫn là không có chỗ đi, chỉ có thể trở về nơi này xung quanh thật lạnh lẽo.

Có lẽ tựa như Ân La nói! Hắn muôn đời cô độc.

Lãnh Vô Xá lạnh lùng thở, bóng trắng dưới ánh trăng lạnh như băng, lạnh lùng cô tịch.

Hắn đẩy ra cửa phòng, là 1 mảng đen, không có nụ cười nàng, không có giọng nói của nàng, không có mùi hương của nàng hắn rất đau…Nhắm mắt lại, nhớ trước kia.

“Lãnh Vô Xá là chàng sao?”

“Là ta......” Hắn nói nhỏ, phút chốc mở mắt ra ngạc nhiên nhìn phía trước.

“Lãnh Vô Xá, sao giờ chàng mới về?” Thủy Oa Nhi xoa mắt ngồi dậy, ngáp 1 cái.

“Trời tối nhanh vậy ? sao chàng không châm đèn” Nàng bước xuống giường đi đến trước bàn, châm nến.

Đèn sáng ngời, xua tan bóng tối, nàng nhìn rõ hắn, hắn cũng nhìn nàng. Cặp mắt xinh đẹp, hắn nhìn ngây ngốc, tim như chợt bừng tỉnh.

“Chàng như thế nào sao không nói lời nào?” Thủy Oa Nhi tay chống hông nhìn Lãnh Vô Xá ánh mắt đnag kích động, nghi hoặc nháy mắt mấy cái.

“Làm sao vậy?”

“Nàng.....”

Đây là mộng sao?

“Làm sao vậy?” Thủy Oa Nhi nở nụ cười đi đến cầm tay hắn, mày liền nhăn lại.

“Taychàng rất lạnh, chàng đi đâu vậy ? ”

Taynàng sát sát tay hắn cho tay hắn ấm lên

Lãnh Vô Xá kinh ngạc nhìn Thủy Oa Nhi, tay lạnh như băng lại lần nữa ấm áp, tim đập rộn ràng, nahs mắt nóng hơn.

“Thϊếp không cùng sư huynh đi.”

Nàng nói, mắt giơ lên nhìn về phía hắn.

“Mới rời đi Huyết lâu không xa thϊếp liền đổi ý, muội nói sư huynh về, muội muốn ở bên cạnh chàng.”

Nàng cười nghịch ngợm cái mũi chàng đang cau lại rất đáng yêu.

“Sư huynh rất tức giận! Bất quá cũng hết cách với thϊếp, hì hì” Nàng cười đến đắc ý, ánh mắt theo dõi hắn.

“Chàng là không phải đã nghĩ ta đi rồi ?”Nàng truy vấn, cười gian cũng thực ngọt.

“Hắc hắc! Nhìn thϊếp chàng không vui ư ?” ( L : giả đò)

Hắn không nói, nhìn xoáy sâu gắt gao, ánh mắt hơi hoài nghi, giống như không thể tin được hai mắt của mình.

“Làm sao vậy? Chàng thật ngốc......”

Nói còn chưa hết hắn lập tức ngăn chặn hôn môi của nàng, vòng tay ôm chặt lấy nàng.

“Oa Nhi...... nàng...... nàng ở đây......” ( L : may quá, chị ấy ko đi, ko thì anh sẽ khóc lụt huyết lâu mất, ko ta nghi là tắm máu Huyết lâu đúng hơn. )

Hắn cuồng loạn hôn môi của nàng , hắn kích động gọi tên nàng, lòng mừng như điên lên vậy, nàng đang ở trong lòng hắn sao ?

Hắn mặc kệ dù thế nào hắn sẽ không bao giờ buông tay…

“Ngô...... Lãnh Vô Xá......”

Bị hắn kích động hôn làm cho nàng không thể không thở dốc, Thủy Oa Nhi tay ôm trên người Lãnh Vô Xá kiên, nói qua khe hở. Nói được có thế lại bị lưỡi hắn quấn lấy.

Taychế trụ thắt lưng của nàng Lãnh Vô Xá đem nàng ôm đến trên bàn, ngón tay đi theo lên trên cách quần áo cầm một cái rất tròn no đủ.Tayvuốt ve tuyết nhũ, ngón tay âu yếm, lửa nóng liếʍ cánh môi, hơ thở của nàng hỗn loạn.

Hắn muốn cảm thụ nàng, hắn muốn chứng minh đó không phải là mộng, trước mắt nàng không phải ảo ảnh là thật.

Nàng tựa hồ như hiểu được hắn sợ hãi, Thủy Oa Nhi nâng tay lên vuốt cằm, lưỡi cùng hắn giao nhau, 2 người kịch liệt hôn.

….

(diễn biến các đồng chí tự phát huy trí tưởng tượng….)

Đêm khuya…

Một chút bóng đen đứng ở ngoài cửa phòng, nghe thấy bên trong phòng có tiếng thở dốc, con mắt phẫn hận gắt gao nheo lại.

“Lãnh Vô Xá, ngươi mơ tưởng được giải thoát......”

Bóng đen nói nhỏ, ánh mắt ghen ghét trừng vào phòng, tiếng rêи ɾỉ càng làm hắn trong lòng hận không thôi.

Lãnh Vô Xá sẽ không có được hạnh phúc! Bọn họ nên cả đời cô độc, nhất là hắn, Lãnh Vô Xá!

Ánh mắt ác độc, Ân La nở nụ cười tà ác.

Hừ! Lãnh Vô Xá, ngươi hạnh phúc cũng trong hiện tại, thích hợp cho ngươi chỉ có thể là địa ngục! ( L : ghen tỵ hả … xí)

Ân La lạnh lùng nở nụ cười, xoay người rời đi.

Trong phòng không khí vẫn nồng đậm chỉ có ánh trăng bên ngoài bị mây đen che đi…

Hắn ngủ thực ngon......

Thủy Oa Nhi ngẩng đầu, ánh mắt lẳng lặng hơi cười nhìn khuôn mặt anh tuấn kia. Nàng biết hắn rất ít ngủ, lúc trước khi 2 người ở cạnh nhau trong phòng nàng 1 mình ngủ trên giường còn hắn chỉ ngồi ghế nghỉ ngơi trong chốc lát. Có khi nửa đêm chợt tỉnh mơ hồ mở mắt lại thấy ánh mắt đẹp sáng của hắn đang nhìn về phía mình. Hỏi hắn nhìn cái gì, câu trả lời của vẫn chỉ là -- nhìn nàng.