Chương 4

“Oa….Oa Nhi......” Lãnh Vô Xá mở mắt ra kinh ngạc nhìn Thủy Oa Nhi, giống như không thể tin được chính mình vừa nghe thấy cái gì. Nhưng cánh mềm mại đang dán lên môi hắn, nàng thật gần hương thơm thật gần......

Thủy Oa Nhi đỏ mặt, mắt nháy nháy vội vàng run, môi của hắn thật mềm, nàng đẩy lưỡi nhẹ nhàng liếʍ lấy môi hắn.

“Ngươi...... Không thích sao?” Nàng e lệ nhìn hắn, tuy rằng đối hành động lớn mật của chính mình cảm thấy ngượng ngùng, nhưng nàng không hối hận. Không thể bỏ mặt hắn 1 mình chịu đau khổ dày vò, lòng của nàng vì hắn mềm lại, đầy tình ý. Đây là cảm giác gì không quan trọng chỉ biết nàng đã quyết như vậy.

Mà hắn...... liệu có tiếp nhận ?

Thấy Lãnh Vô Xá khϊếp sợ, Thủy Oa Nhi rời môi của hắn, hơi khó chịu, căm môi.

“Ngươi...... Không cần ta sao ?”Lời vừa nói, đôi môi kia lập tức phủ lên môi nàng.

“Lãnh......” Nàng ngẩn ra muốn mở miệng nhưng lửa nóng ở đầu lưỡi kia lập tức thâm nhập vào miệng nàng, nhiệt tình thăm dò trong cái miệng nhỏ hết thảy, cánh tay cũng ôm chặt lấy nàng vào trong ngực.

Hắn muốn nàng, muốn nàng......Lí trí của hắn đã biến mất, khi nàng đυ.ng vào môi hắn, dung cặp mắt kia nhìn hắn…Hắn đã đầu hàng. Hắn muốn nàng, cơ thể đang nóng bừng gào hét thiêu đốt hắn, đầu lưỡi điên cuồng muốn chiếm linh, tham dò cái miệng của nàng, muốn đoạt lấy hương vị ngọt ngào kia. ( cảnh báo 20+)

“Ưʍ......” Thủy Oa Nhi thở gấp, đó là hương vị của hắn, đôi mắt nàng mông lung, lưỡi cùng hắn triền miên. Hai người thân thể kề sát, cảm thụ nhiệt độ cơ thể lẫn nhau bị du͙© vọиɠ dẫn dụ.

“Oa Nhi......” Vừa hôn vừa gọi tên của nàng, đầu lưỡi bá đạo quấn quít lấy đầu lưỡi mềm của nàng, yêu thích vị ngọt của nàng, cơ thể hắn muốn càng nhiều càng nhiều, hắn muốn tất cả của nàng.

Cánh tay to thâm nhập vạt áo cách cái yếm mong manh bàn tay nâng lên cái ngực sữa, bàn tay xoa lấy nụ hoa , khıêυ khí©h nơi mẫm cảm của nàng. Lửa nóng từ lưỡi cũng chậm rãi dời xuống, hôn chậm rãi xương quai xanh của nàng da thịt để lại dấu vết nóng ướt.

“Ngô......”

Thủy Oa Nhi than nhẹ, cảm giác được thân thể cùng hắn vỗ về chơi đùa, nụ hoa đứng thẳng ngay lúc đó cảm thấy từng trận tê dại

“Ân...... Lãnh Vô Xá......” Nàng nhịn không được gọi nhỏ tên của hắn, cảm thấy thân thể của nàng trở nên rất lạ. Hắn hôn nàng, hành động âu yếm đó làm cho nàng nóng lên.

“Oa Nhi......” Thanh âm khan khan chứa đầy du͙© vọиɠ, hắn cắn cắn da thịt trắng không tỳ vết, lưu lại dấu ấn của hắn. Lòng bàn tay hướng nụ hoa vỗ về chơi đùa. hắn theo bản năng muốn càng nhiều. Tay hắn miên man gỡ ra áo của nàng, dạo chơi trên ngực nàng đôi mắt không hề che dấu nhìn như muốn nuốt trọn lấy toàn bộ. Cảnh xuân này làm cho du͙© vọиɠ trong cơ thể càng thiêu đốt hắn. Hắn không thể kiềm chế nổi đầu lưỡi mơn man làm cho nàng choáng váng tay ôm ôm chặt nàng như muốn hoà vào làm 1, bãn tay to cứ tiếp tục linh hoạt dạo chơi trên da thịt trắng mịn của nàng

“Ngô......” Nàng như tê dại cái miệng nhỏ rêи ɾỉ. Mỗi chỗ hắn đυ.ng vào nàng như có lửa châm bừng lên. Nơi tư mật giữa 2 chân dịch ra ngày càng nhiều. Thân thể mềm mại của nàng không thể chịu nổi sự cọ xát nóng bừng từ người hắn có cái gì đó giữa nơi đó đang sôi trào, co bóp. Khi biết than thể mình đnag có phản ứng gì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thân người không yên cách thân thể của hắn lớp vải nàng đưa ngón tay lên khıêυ khí©h l*иg ngực hắn, cắn da thịt hắn. Bị Thủy Oa Nhi khıêυ khí©h làm cho Lãnh Vô Xá hơi thở thêm trầm trọng, hầu kết rối tung. Hắn thô lỗ áp đảo nàng dùng sức hút nhũ tiêm, bàn tay to vuốt ve bầu ngực no, làm cho ngực tuyết trắng ánh hồng. Đầu gối cố địn chân nàng, nam tính nóng rực cọ xát hoa tâm mẫn cảm thậm chí ở bên ngoài hoa huyệt vòng quanh trêu đùa.

“A...... Đau......” Trước ngực truyền đến đau đớn làm cho Thủy Oa Nhi kêu lên nhưng cái đau này không hẳn là đau mà có cảm giác khác lạ. Cảm giác được nơi đó đang không ngừng có dịch chảy ra làm cho nàng ẩm ướt. Làm cho làm cho không hiểu việc đời Thủy Oa Nhi xấu hổ không thôi tưởng đẩy hắn ra, muốn kháng cự hắn không được dung môi mang đến kɧoáı ©ảʍ.

Lãnh Vô Xá cảm nhậ hạ thân hắn ướt ánh mắt nhìn xuống hắn nhíu mày ngón tay rời xuống chỗ ẩm ướt.

“Oa Nhi...... Ngươi nơi này ẩm ướt......” Hắn nói sự thật, ánh mắt nóng bừng như lửa.

“Đáng ghét ngươi không cần nói ra!” Thủy Oa Nhi mắc cỡ đỏ mặt trừng mắt hắn

“Ngươi tay ngươi không nên đυ.ng ......”

Ngón tay thon dài đột nhiên dùng lực, cách lớp vải làm cho nàng 1 trận co rút kí©h thí©ɧ miệng rêи ɾỉ, càng nhiều hoa dịch chảy ra. Càng làm câu dẫn Lãnh Vô Xá.

“Oa Nhi cho ta xem......” Hắn nói nhỏ, ngón tay đưa lên đai lưng của nàng.

“Không!” Phát hiện ý đồ của hắn, Thủy Oa Nhi xấu hổ muốn né tránh, nhưng động tác hắn nhanh hơn. Bàn tay to di đến tiết khố ẩm ướt, không có gì che nhìn nó làm cho Lãnh Vô Xá như mờ đi, yết hầu khát vọng mà lăn lộn.

“Không nên nhìn ”

Lãnh Vô Xá không cho nàng che đậy, hắn sờ cái đùi tuyết trắng, chạm cái mông đẹp.

“Không...... Ngươi muốn làm cái gì......” Thủy Oa Nhi kinh ngạc nhìn hai chân lung tung cảm thấy rất thẹn làm cho nàng cảm thấy không được tự nhiên.

Hắn cũng không để ý tới của nàng giãy dụa, ánh mắt khát vọng nhìn đoá hoa run rẩy, thổi nhẹ.

“Ngô…không......” Thủy Oa Nhi cảm giác bị hắn trêu chọc làm cho nàng khó nhịn. Mỗi lúc vậy hắn đầu thấy hạ thân hắn như có gì đó sôi trào, hưng phấn

“Không......” Thủy Oa Nhi thở gấp, khẩn trương nhìn hắn.

“Không nên chạm nơi đó......”

Hắn vừa chạm vào nơi đó, nàng liền cảm thấy một chút tê dại run run, chảy ra dịch cũng càng nhiều. Lãnh Vô Xá cũng không nghe lời của nàng. Ngón tay thâm nhập, đùa giỡn.

Thủy Oa Nhi bị Lãnh Vô Xá đùa làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn hồng như lửa, thân thể nóng bừng.

Ông trời! Hắn không phải là chưa từng cũng ai đó gần gũi sao, tại sao cảm thấy hắn lại có kỹ xảo khıêυ khí©h như vậy…Thủy Oa Nhi không khỏi nghi hoặc. Nhưng là...... Nàng lại hưởng thụ, lắc lắc eo nhỏ, không tự chủ khát vọng càng nhiều. Nhiệt tình của nàng cuốn hút hắn. Hai người thân thể kề sát.

“Ưʍ......” Thủy Oa Nhi nức nở, hai người môi giao quấn quít lấy ở trong miệng của hắn động tình vị ngọt làm cho hai người hôn càng kịch liệt.

“Oa Nhi...... Oa Nhi......” Hắn gọi tên nàng, tay di động tới mông, va chạm nơi tư mật

“Ngô ân...... Ân......”