Chương 3

Nơi này thật đúng là một chút tình người cũng không có! Ở Huyết lâu vài ngày Thủy Oa Nhi cảm thấy chính mình buồn kinh khủng khϊếp. Nơi này người tất cả đều âm dương lẫn lộn, người gì vô thanh, vô tình không khác gì ma quái. Còn cái tên Ân La kia nữa nhìn nhìn nàng với ánh mắt quỷ dị làm cho nàng toàn thân run rẩy, ở đây có vẻ Lãnh Vô Xá còn bình thường hơn. ( L : hả anh ấy là cao thủ trong các loại lãnh huyết đó chị ==)

Thủy Oa Nhi gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng, ánh mắt liếc nhìn nam nhân bên cạnh một cái.

Lãnh Vô Xá thực im lặng ăn cơm, toàn ăn rau, hình như ăn cơm rất ít ( L : cái này nằm trong bí quyết giữ dáng đẹp thì phải… ha ha)

Ở cùng hắn chung mấy ngày nay nàng biết hắn nói rất ít, hơn nữa đối với mọi người đều lãnh đạm như không, chỉ có đối nàng hắn lại rất kiên nhẫn nghe nàng nói chuyện, hơn nữa ánh mắt luôn nhìn nàng. Tựa như hiện tại, hắn mặc dù đang ăn cơm cặp mắt vẫn liếc qua nàng như không thấy chán vậy .

Phát hiện ánh mắt nàng nhìn mình chăm chú, Lãnh Vô Xá dừng đũa, nhìn người đối diện tuy không nói nhưng vẫn lẳng lặng nhìn nàng.

Thủy Oa Nhi chịu không nổi buông chiếc đũa.

“Ê này ! Ngươi mỗi ngày đều nhìn ta như vậy không thấy chán sao ?” Hơn nữa mỗi lần nhìn ánh mắt của nàng đều chuyên chú làm cho mặt nàng hồng lên, tim đập lung tung không được tự nhiên.

“Sao lại chán được ???” Hắn hỏi lại nàng, hắn cảm thấy rất tốt nhìn nàng tim có tia ấm áp.

Thủy Oa Nhi nhịn không được trợn trắng mắt, mỗi lần hỏi hắn hắn chỉ hỏi lại nàng, cuối cùng vẫn đều là nàng nói chuyện mà hắn luôn im lặng nghe.

“Ngươi nhìn ta, bộ mặt có cái gì sao ?” Hai tay khoanh trước ngực, nàng tức giận nhìn hắn.

“Không biết.” Hắn chính là muốn nhìn nàng không có nguyên nhân.

Thủy Oa Nhi nhẫn nại thở ra, hỏi lại:

“Ngươi trừ bỏ không biết ra còn có thể nói cái gì ?”

“Oa Nhi.” ( L : ha ha bó chiếu đầu hàng tên này)

Thủy Oa Nhi bị đánh bại! Trừng mắt với hắn, nhưng lại không có biện pháp nào tức giận với cái khuôn mặt kia, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

“Thực không hiểu ngươi rốt cuộc là dạng người gì ?”

Nàng nói thầm. Quan sát hắn vài ngày nàng phát hiện hắn luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người, người nàng ra hoàn toàn không có ai dám tới gần hắn. Nàng như là 1 ngoại lệ, có thể tới gần hắn đυ.ng chạm hắn, thậm chí còn cùng hắn nói chuyện, hắn hoàn toàn không cự tuyệt, thậm chí có thể nói là đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng. ( L : sướиɠ nhỉ …)

Nàng không chán ghét hắn...... Được rồi căn bản có thể nói là thích, nàng cũng thích hắn nhìn nàng, không bài xích cùng hắn ở chung, tuy rằng cảm giác thấy thiếu cái gì đó. Cầm đũa Thủy Oa Nhi tiếp tục ăn cơm, thuận tay gắp đồ ăn vào cho hắn.

“Uy! Ngươi đừng như vậy, đồ ăn nhiều như vậy bảo ta làm sao ăn được ?” Nàng vừa nói vừa gắp thức ăn vào trong bát hắn

Lãnh Vô Xá kinh ngạc nhìn nàng, nhìn bàn ăn đầy thức ăn thật khó chịu

“Làm sao vậy?” Thấy hắn không ăn Thủy Oa Nhi nhíu mày, nghi hoặc nhìn hắn.

“Sao lại không ăn? Ngươi không thích món này ư ?”

“Không......” Đồ ăn với hắn mà nói chính là lấp đầy bụng mà thôi. Hắn không cảm giác gì, chính là nhìn thấy nàng gắp cho hắn làm cho ngực hắn ngực có cái gì đó như tràn lên, chỉ có thể ngây ngốc, quyến luyến nhìn nàng. ( L : khổ, chắc anh này chưa đc ai gắp dồ ăn cho thì phải… sát thủ mà …. chỉ có cô này không sợ chết thôi)

Thấy hắn lại dùng cái loại ánh mắt này nhìn nàng làm cho mặt Thủy Oa Nhi lại đỏ ửng lên.

“Không có gì thì ăn đi, đừng có nhìn ta như vậy!” Đáng ghét! Hắn sẽ không phải là thường dùng loại ánh mắt này nhìn các cô nương chứ ? Hắn chẳng lẽ không biết loại ánh mắt này có lực sát thương rất lớn sao ? ( L : hoạ thuỷ…)

Nàng nhịn không được ở trong lòng nói thầm, lại thấy hắn trừng mắt nhìn cái bát, giống như luyến tiếc làm nàng tựa hồ có vẻ hiểu được.

Hắn không có người thân, lại toàn ăn cơm 1 mình, chỉ ăn no là xong… hình như chưa có ai gắp đồ ăn cho hắn chứ ? Cái nơi kì quái này hắn 1 mình thật cô đơn, chắc là rất tịch mịch ( L : giờ ko cô đơn rồi chị à) Thủy Oa Nhi cảm thấy đau lòng nhìn hắn, lòng mềm lại không thể buông được….

“Này ta gắp cho ngươi ngươi cũng nên gắp đồ ăn cho ta chứ ?” Nàng đem bát chìa đến mặt hắn. Lãnh Vô Xá ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Thủy Oa Nhi.

“Mau! Ta muốn cái chân gà kia.” Thủy Oa Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, nũng nịu. ( L : oa nhi kế…)

“Nha!” Lãnh Vô Xá hoàn hồn, ngoan ngoãn gắp chân gà vào trong bát của nàng.

“Cám ơn.” Thủy Oa Nhi đáp lại hắn bằng 1 nụ cười ngọt ngào, mồm to cắn chân gà, ăn rất ngon lành. ( L : anh à em nói nhỏ chị này tham ăn cực - Xá : vậy à, [cười gian xảo])

Hắn nhìn cách ăn của nàng, khóe môi nhếch lên.

“Ngươi đừng nhìn ta, mau ăn đi!” Nàng trừng mắt với hắn tức giận ra lệnh, hắn cứ nhìn vậy nàng ăn không vô!

“Hảo.”

Hắn cúi đầu, ngoan ngoãn cầm đũa. Từ từ ăn vì nàng gắp cho hắn.

Thủy Oa Nhi nhịn không được cảm thấy thật buồn cười, nhìn bộ dáng nghe lời ngoan ngoãn nghe lời của hắn, ai bảo đây là 1 sát thủ lãnh huyết.

“ Ăn ngon không ?”

Nàng cười hỏi. ( L : là nàng gắp thì xương gà hắn cũng khen cho coi)

“Ân!” Sao hắn lại cảm thấy ăn đồ nàng gắp thấy rất ngon.

“Nói thật cái nơi tịch mịch thế này ngươi không cảm thấy chán sao ?”

“Tịch mịch ?” Lãnh Vô Xá nhìn nàng không hiểu lời của nàng.

“Đó là cái gì?”

“Xem ra ngươi ngay cả tịch mịch là cái gì cũng không biết.” Có lẽ là thói quen của hắn khi ở đây sao ?

“Ngươi như thế nào lại ở Huyết lâu?” Nháy mắt nàng tò mò hỏi, muốn biết thêm về hắn.

“Sư phụ nói ta bị vứt bỏ ở trong rừng cây, là hắn mang ta về.” Lãnh Vô Xá thản nhiên nói.

“Vậy ngươi sư phụ đâu?” Nàng giống như chưa thấy qua sư phụ hắn.

“Đã chết.”

“Nha!”

Mơ hồ cảm thấy bộ dáng của hắn có chút lạ, không biết lạ ở chỗ nào Thủy Oa Nhi gãi gãi đầu, nói sang chuyện khác.

“Ta với ngươi giống nhau cũng là cô nhi, bất quá từ nhỏ còn có sư huynh luôn bên cạnh giúp đỡ ta, tuy rằng trong cốc bây giờ chỉ có hai người, chúng ta bất quá lại không hề tịch mịch.”Nàng cười cười đến thực ngọt, đôi mắt mờ ảo như ánh sao.

Lãnh Vô Xá nhìn nàng, sư huynh của nàng là nam nhân 5 năm trước đã cứu nàng đi.”

“Ngươi ở cùng Phượng Thiên Ngân tốt như vậy sao ?”

“Đương nhiên rồi! Sư huynh rất thương ta, ta cũng rất thích hắn.” Nhắc tới người thân duy nhất Thủy Oa Nhi thanh âm như rất cao hứng.

Ngữ khí của nàng và biểu tình vậy đều làm cho Lãnh Vô Xá ngực nói đau, hắn không hiểu thích là cái gì, nhưng lại nghe nàng nói thích sư huynh làm cho hắn cảm thấy rất chán ghét. Khuôn mặt tuấn tú đông cứng, hắn muốn cái tên Phượng Thiên Ngân biến mất!

“Ngươi muốn làm cái gì?” Nhận thấy được Lãnh Vô Xá bất thường Thủy Oa Nhi thu hồi khuôn mặt tươi cười, cảnh giới nhìn hắn.

“Ngươi nếu dám đυ.ng đến sư huynh ta ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”Nàng mất hứng mím môi.

Khuôn mặt nhíu lại làm Lãnh Vô Xá ngẩn ra, ánh mắt sát khí của hắn biến mất, ngực hơi nhói đau ( L : chúc mừng anh chính thức ra nhập tổ cức “dấm tập đoàn”)

“Ta sẽ không gϊếŧ hắn. Đừng nóng giận!”Hắn nói nhỏ một câu, cũng không lại nhìn nàng đứng dậy đi hướng cửa.

“Uy! Ngươi muốn đi đâu?” Thấy hắn phải rời đi, Thủy Oa Nhi cắn cắn môi mở miệng hỏi hắn.

Mà Lãnh Vô Xá lại lần đầu không trả lời, thân ảnh mông lung, nàng không khỏi cảm thấy khó chịu.

“Chẳng nhẽ ngươi muốn ra tay với sư huynh ta ta lại không giận ư ?”

Nàng mất hứng nhớ lại trong đầu lại không quên hắn mới vừa rồi lộ ra tin tức cùng ngữ khí. Làm cho trái tim nàng rất đau…Anh ta đúng là đáng ghét. Thủy Oa Nhi mất hứng tay cầm đoá hoa dứt dứt….

Đã qua 2 ngày mà không nhìn thấy thân ảnh của Lãnh Vô Xá, hắn dường như mất hút vậy, không hề ở bênh cạnh nàng từ sáng tới chiều không thấy làm cho nàng buồn bã. Hơn nữa, hai người rõ ràng cùng 1 phòng, cờ mà hắn lại không thấy xuất hiện, nàng chờ mệt mỏi mơ mơ màng màng ngủ, tỉnh lại vẫn thế không thấy được hắn.

Nàng biết hắn về bởi vì trong phòng có mùi của hắn, chính là hắn không xuất hiện ở trước nàng chính là đang trốn nàng.

“Hắn giận ta mà, cái gì chứ…” Hắn muốn đối đầu với sư huynh nàng bảo sao nàng không tức. Nhưng cái tên chết tiệt này nhìn hắn cứ như vậy, trốn tránh làm cho nàng thấy mìn như đang làm tổn thương hắn, mình đã làm sai cái gì…

“Ai!”

Lại ngắt ngắt cánh hoa, thở dài. 2 ngày không thấy được hắn, làm cho tâ ltình nàng không thể vui lên được. Nàng sớm thành thói quen có hắn bên nàng, cho dù hắn ít nói lại thường thường làm cho nàng dở khóc dở cười, còn luôn dùng cái loại ánh mắt đó nhìn làm cho người ta mặt đỏ tim đập...... không có hắn dường như là thiếu cái gì đó. Thật là kỳ quái, rõ ràng mới quen hắn không lâu như thế nào lại có loại cảm giác này ?

Thủy Oa Nhi vừa khó hiểu vừa nghi hoặc, không nỡ buông anh ta… Cắn môi nàng nhìn đám hoa bị vặt trụi, đang muốn thở dài khi lại cảm giác được có ánh mắt theo dõi mình. Nàng chịu không nổi xoay người.

“Họ Ân kia ngươi muốn như vậy nhìn lén tới khi nào? Muốn nhìn ra đây mà nhìn này” Nàng tức giận tay cống thắt lưng, trừng mắt nhìn vào cây cối bình thường nàng có thể làm như không nhìn thấy, nhưng bây giờ tâm tình đnag không được vui không muốn bị người ta nhìn lén.

“Ha ha! Tiểu Oa Nhi cơn tức thật là lớn nha .” Ân La vô tình hiện than ánh mắt âm tà không có ý tốt nhìn Thủy Oa Nhi.

Thủy Oa Nhi giả cười.

“Đúng vậy, ta cơn tức rất lớn hơn nữa nhìn đến người đáng ghét như ngươi lại muốn phun hỏa.”

Hắn khıêυ khí©h cười to

“Ha ha......”

“Tiểu Oa Nhi, hiện tại cũng không có người bảo hộ ngươi, ngươi không sợ khó bảo toàn cái mạng nhỏ của mình sao?”

“Ha ha!” Thủy Oa Nhi cũng cười to theo hai tiếng.

“Họ Ân kia ngươi muốn gϊếŧ ta thì đã sớm gϊếŧ rồi lại muốn doạ dẫm. Ân La nheo mắt, có thể nói khuôn mặt anh tuấn âm ngoan biểu tình mà vặn vẹo.

“Tiểu Oa Nhi, ngươi quả là thật chua ngoa, cay độc.”

“Còn muốn nghe nữa không ?” Thủy Oa Nhi hừ lạnh, mới không sợ hắn.

Ân La lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt đầy sát khí.

Thủy Oa Nhi mặc kệ hắn, xoay người sẽ rời đi.

“Hắc hắc, hôm nay là mười lăm đi?” Ân La đột nhiên mở miệng.

Không nghĩ để ý đến hắn, Thủy Oa Nhi tiếp tục đi.

“Ngươi có biết Lãnh Vô Xá làm thế nào ngồi trên vị trí lâu chủ không ?”

Thủy Oa Nhi dừng lại cước bộ, xoay người nhìn hắn.Ân La nở nụ cười tà ác.

“Tên yêu quái kia dựa vào bộ dáng của hắn dụ hoặc sư phụ, ngươi không biết sao ? Hắn phải dựa vào thân thể và cái mặt của của hắn để mê hoặc người.”

Thủy Oa Nhi nhíu mày.

“Ngươi đang nói linh tinh gì thế?”

“Ha ha! Ngươi cho là hắn như thế nào ngồi chủ lâu ? Hắn gϊếŧ sư phụ, mới ngồi trên vị này trí ngươi tưởng hắn như thế nào gϊếŧ chết sư phụ? Ngay tại trên giường! Ha ha......” ( L: trên giường thì có gì lạ)

Ân La cười to, khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo thành âm tà ác xấu xí.

“Ngươi cho là nói vậy ta sẽ tin sao ?” Thủy Oa Nhi trừng mắt nhìn Ân La không tin lời của hắn nói, nhưng lại nhớ đến khi nhắc đến sư phụ hình như bộ dạng của tên đó quả là khác thường. Giống như là điều cấm kỵ vậy.

“Không tin sao? Hôm nay ngày rằm đó? Chính ngày này năm đó hắn gϊếŧ sư phụ đó, và ngồi lên ngai chủ lâu, hắc hắc......” Ân La cười gian rời đi.

Lưu lại Thủy Oa Nhi đứng ở tại chỗ, trong óc nghĩ những lời Ân La nói......

Nàng không muốn tin, nhưng là......

Đùng….Thủy Oa Nhi bị giật mình ngồi dậy. Ngoài trời sấm chớp đùng đùng, mưa gió bão bùng. Thủy Oa Nhi xuống giường uống 1 chén nước . Nàng ngủ không được, trong óc vẫn nghĩ lúc ban ngày Ân La nói làm cho nàng trằn trọc, mới vừa rồi mơ mơ màng màng ngủ được chút lại bị tiếng sấm bừng tỉnh.

Lời Ân La nói là thật chăng? Cắn môi Thủy Oa Nhi suy tư. Muốn biết đáp án chỉ có thể hỏi Lãnh Vô Xá mới biết được. Tại sao hắn lại gϊếŧ sư phụ nếu thật theo những điều Ân La nói......Nàng nghĩ đến Lãnh Vô Xá tuyệt mỹ khuông giống lại tà lại mĩ, tà làm cho người ta say lòng, mĩ làm cho người ta muốn tới gần......Nàng nghĩ tới, lần đầu thấy Lãnh Vô Xá khi, hắn trần trụi bị nhốt, cho dù đó là dụ hoặc thì trên người cũng không nên bị thương tới mức như vậy chứ. Hư hư thực thực…Buông cái chén Thủy Oa Nhi không khỏi cảm thấy đau đầu.

Nháy mắt đột nhiên sét lại vang lên, lóe ánh tím hào quang. Thủy Oa Nhi nhìn ngoài cửa ngoài tiếng sấm nàng giống như nghe được tiếng khác......Mình nghe nhầm ư ? nghi hoặc chạy ra ngoài.

Mưa rất to, tiếng sấm ù ù làm cho bóng đêm thêm đáng sợ. Tiếng này là từ đâu ? Nàng đi vào phòng bên cạnh, đẩy cửa ra thấy xung quanh trống không. Bài trí quen thuộc này nàng dường như đã từng thấy ở 1 căn phòng 5 năm trước. Cứ như vậy nàng tiến vào...... sờ sờ bức hoạ, cửa lập tức lộ ra. Nàng bình tĩnh đi vào loáng thoáng nàng nghe được theo bên trong truyền đến rêи ɾỉ giống như là dã thú bị giam cầm nức nở. Thanh âm đó làm nàng lo nên nhanh chân bước đi.

“Lãnh Vô Xá là ngươi sao?”Nàng thấy khinh hãi khi đi vào nơi này tuy rất tối nhưng trong góc có 1 thân ảnh đang thở suy kiệt.

“Lãnh Vô Xá?”

“Oa...... Oa Nhi......” Thanh âm thống khổ từ góc tối truyền ra.

Nghe được giọng của Lãnh Vô Xá, Thủy Oa Nhi nhẹ nhàng thở ra lại khẩn trương đi về phía hắn.

“Ngươi làm sao vậy? Sao giọng ngươi là lạ......”

“Đừng lại đây!” Lãnh Vô Xá đột nhiên gầm nhẹ.

Thủy Oa Nhi hoảng sợ nàng cau mày nhìn bộ dáng quái dị của hắn.

“Ngươi làm sao vậy? không thoải mái sao ? Đợi chút, ta đốt lửa lên......”Trong bóng đêm, nàng nhìn thấy có chỗ treo đuốc thắp nó sẽ làm cho có ánh sáng hơn.

“Không!” Lãnh Vô Xá thô thiển rống to vung tay lên, đuốc bị rơi xuống có ảnh lửa nhỏ le lói.

“Lãnh Vô Xá, ngươi là làm sao vậy?” Thủy Oa Nhi bị hành động kỳ dị của hắn nhất thời bị dọa, nghi hoặc nhìn hắn.

“Tránh ra...... Đừng tới gần ta......” Hắn thở gấp, thân thể cuộn tròn, thanh âm mang theo một chút áp lực.

Thủy Oa Nhi mặc kệ cứ thẳng đi phía hắn. Lo lắng ngồi xổm nhìn hắn.

“Ngươi làm sao vậy?” Nàng tay chạm vào hắn.

“Không cần!” Lãnh Vô Xá né tránh, kinh hoảng ngẩng đầu.

Mồ hôi dính đầy khuôn mặt tuấn mị, mặt đỏ lửa, mặt hơi hồng. Nhìn hắn mà làm cho Thủy Oa Nhi ngây ngẩn cả người, nhìn quên cả hô hấp. (L : háo sắc = = )

“Đừng chạm vào ta......” Hắn thở hổn hển, ngửi được mùi trên người nàng làm cho thân thể hắn rục rịch, hắn thống khổ nắm tay lại muốn kháng lại cái du͙© vọиɠ trong cơ thể.

“Ngươi......” Thủy Oa Nhi nhìn hắn kỳ dị, chần chừ hỏi:

“Ngươi...... Là trúng mê dược sao?”

Lãnh Vô Xá nhắm mắt lại

“Là cổ, mỗi tháng mười lăm đều đã phát tác

Cổ ? Thủy Oa Nhi nói:

“Là ai hạ?”

“Sư phụ......” Lãnh Vô Xá mở mắt ra, cái đó làm cho cơ thể hắn mất bình tĩnh, như là muốn phát tiết cười đến lãnh đạm lại quỷ mị.

“Hắn dùng cổ khống chế mỗi người...... Muốn giải thoát...... Chỉ có so với hắn mạnh hơn...... gϊếŧ hắn...... mới có tự do...... Nhưng loại cổ này lại không giải được......” Loại cổ này là chủ động bốc lên du͙© vọиɠ, chỉ cần làm chuyện đó mới thấy thư giãn nhưng hắn không cần, hắn không muốn ai đυ.ng vào hắn tự mình chịu đựng

“Cho nên ngươi mới gϊếŧ sư phụ ngươi......” Thủy Oa Nhi đau lòng nhìn hắn, không thể tưởng tượng hắn bị như vậy

“Đúng......Ta biết hắn muốn ta nên hạ bẫy thừa dịp hắn sơ hở ta đã lấy mạng hắn”

Thì ra sự thực là như vậy. Thủy Oa Nhi sáng tỏ nhưng tim vì hắn mà đau lòng không thôi.

“Ngươi sợ ta sao......” Hắn cười nhắm mắt lại đối kháng với dục hoả.

“Đi đi...... nếu không ta không dám cam đoan sẽ không làm thương tổn ngươi......”

Mùi thơm trên người nàng, hơi thở nóng rực của nàng làm cho hắn quyến luyến, làm cho hắn điên cuồng.

Thủy Oa Nhi nhìn Lãnh Vô Xá biết chính mình nên rời đi chỉ cần hắn nhẫn nại qua đêm nay là được, dù sao hắn trước kia chịu được cho nên nàng nên rời đi......Thủy Oa Nhi như vậy nói với chính mình, nhưng là nhìn hắn căng thẳng vừa đau khổ, vẻ mặt cô đơn làm cho nàng khó mà rời đi nổi. Tim rất đâu không thể bỏ lại hắn được.

Đây là cảm giác gì ? Nàng không biết chỉ biết là nàng không thể rời đi như vậy......

Nàng nhịn không được muốn ôm lấy hắn, nàng run rẩy…không phải sợ mà là xấu hổ.

Nàng thẹn thùng nói nhỏ:

“Mặc kệ đi. Ngươi đừng chịu đựng như vậy......”