Giống như muốn biến cả thế giới thành kẻ thù của mình.
Hắn nhìn ta kiên định và nói.
"Không sao, cho dù ngươi là huyết mạch gì, ta đều có thể bảo vệ ngươi!"
Cùng Kỳ, một người vô cùng bất cần đời, cẩu thả, vậy mà đã nhanh chóng tính toán thời điểm máu của ta phản phệ, còn ghi nhớ rất rõ ràng.
Nhưng không còn cách nào, ta vẫn lớn lên từng ngày, nhưng vì những lần huyết thống phản phệ đau đớn, cơ thể ta ngày một yếu đi.
Cùng Kỳ bắt đầu đi sớm về muộn.
"Kỳ Kỳ ... cánh của ngươi bị làm sao vậy?"
Tối hôm đó, khi Cùng Kỳ trở lại, ta ngửi thấy mùi máu nồng nặc trong không khí.
Tim như đập hụt một nhịp, ta chạy thật nhanh ra ngoài.
Chỉ một cái nhìn thôi đã khiến ta rơi nước mắt.
Cánh trái của Cùng Kỳ mềm oặt xuống một cách không tự nhiên, trong khi cánh bên phải... một miếng thịt bị xé toạc, lộ ra xương trắng.
Chắc chắn là ... đau lắm.
Cùng Kỳ, người mới vừa đau đớn khôn cùng một giây trước, lại có thể ngay lập tức giả vờ ổn khi nhìn thấy ta, nói với ta như thể hắn vẫn là người mạnh mẽ khỏe mạnh nhất thế gian này,
"Sao ngươi lại khóc? Ta không sao đâu! Vừa mới cãi nhau với Kỳ Lân một tí ấy mà!”
“Hừ, ta vẫn còn mạnh hắn đó, bốn chân của hắn đều bị ta đánh gãy rồi!”
"Đừng lo lắng, ta là hung thú. Không phải lúc nào cũng có cơ hội bị thương như vậy đâu. Ta đi ngủ một giấc là ổn rồi!"
Hắn nói một cách rất bình tĩnh nhưng ta thì không, trong lòng không khỏi chùng xuống.
Cúi đầu xuống, cả người ta trông bơ phờ.
Cùng Kỳ không còn cách nào khác là tiến tới, đưa ta trở lại hang, bắt đầu cằn nhằn như mọi khi.
“Tiểu yêu hồ ta nuôi là mạnh mẽ nhất thế giới! Không được khóc!”
"Hức..." Ta vẫn còn chán nản.
"Kỳ Kỳ, hay để ta liếʍ vết thương cho ngươi nhé, sẽ nhanh lành thôi."
"Chậc, bảo ngươi liếʍ vết thương cho ta, mất mặt chếc đi được! Tới đây, đây là trái cây hôm nay ta hái cho ngươi, vị rất ngon, ngươi ăn thử xem."
Cùng Kỳ lấy từ trong túi ra một quả màu đỏ, trên đó có những đường vân vàng, trông rất đẹp mắt.
Hương vị của trái cây cũng rất hấp dẫn, ta theo bản năng tiến về phía trước, từng giọt máu trong cơ thể đều kêu gào thèm muốn ăn nó.
Nhưng ta vẫn do dự.
"Kỳ Kỳ, chúng ta cùng ăn nhé ~" Ta ngẩng đầu lên, nhìn Cùng Kỳ một cách ngọt ngào.
Không ngờ, Cùng Kỳ lại ngẩng cao đầu, giọng điệu khinh thường.
"Ta vừa mới ăn mấy chục quả này rồi, ăn đến no bụng mới về, ngươi ăn nhanh đi, hôm nay ta không ăn tối nữa!"
Ta nhớ lại, quả thực, mỗi lần chúng ta đến chỗ hái linh đào, Cùng Kỳ đều sẽ ăn thỏa thích trước khi bắt đầu hái.