Chương 3

Ta tỉnh bơ lái sang chủ đề khác.

"Hả! Ngươi bảo ta đi trồng cây giúp lão già đó! Lão xứng sao? Đừng có mơ! Ngươi đi trồng cây mà còn ngã bị thương nữa, về đây ta sẽ ăn thịt ngươi!"

Cùng Kỳ cằn nhằn, nhưng chẳng hiểu sao ta lại thấy ngọt ngào vô cùng.

Bởi vì……

"Kỳ Kỳ, người ngươi sao lại cứng lại thế ~"

Ta nhỏ giọng thì thầm.

"Đó là cường tráng! Là cơ bắp mạnh mẽ hiểu không! Nhóc con không biết gì đừng nói bậy!"

"Nhưng nó cấn vào người ta khó chịu ..." Ta nói nhẹ nhàng.

Thực ra……

"Ngươi rảnh rỗi sinh nông nổi đấy à, nhóc con! Chờ ngươi lớn lên, ta nhất định sẽ ăn thịt ngươi!"

Miệng thì hung dữ, nhưng rõ ràng cơ thể hắn đã giãn ra.

"Kỳ Kỳ tốt nhất trên đời." Ta mỉm cười ngọt ngào.

"Tên ta là Cùng Kỳ!"

Chẳng sao cả, ta lại nép mình vào giấc ngủ ngon lành.

Cùng Kỳ ở bên cạnh, ta sẽ không phải lo lắng về bất kỳ nguy hiểm nào, ngay cả trên bầu trời cao hàng ngàn dặm.

Nhưng không ngờ...

Lần này khi ta đang nằm trên người hắn, cơn đau trong máu lại nổi lên.

Hơn nữa còn đau đớn mãnh liệt hơn lần trước gấp nhiều lần!

"Cái này... hình như là... huyết mạch phản phệ."

Dưới cái nhìn giận dữ của Cùng Kỳ, Hạc Y Tiên co ro trong góc lắp bắp nói.

Ta nép mình trong vòng tay Cùng Kỳ, cảm nhận được sự đau đớn của hàng nghìn con kiến

đang gặm nhấm máu thịt của mình.

"Ưm ... đau quá ..."

Ta rất muốn kìm lại nhưng nước mắt vẫn rơi không thể kiểm soát được.

Ta cảm thấy cơn giận của Cùng Kỳ dường như càng ngày càng khuếch đại.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại dịu dàng cẩn thận ôm ta vào lòng.

"Huyết mạch phản phệ là cái gì?" Cùng Kỳ mặc dù vẫn bất động, nhưng hắn dùng uy áp mạnh mẽ của bản thân hướng về phía Hạc Y Tiên.

"Tiểu hồ yêu này, không phải dòng máu thuần chủng, mà hỗn loạn ... Mặc dù lông nó có màu đỏ, nhưng đuôi và tai lại không giống tộc Xích Hồ (cáo đỏ)... Ngược lại, chúng trông rất giống..."

Hạc Y Tiên do dự, nhưng Cùng Kỳ không kiên nhẫn,

"Nói mau, nếu không ta lập tức ăn ngươi!"

“Là giống huyết thống của Bạch Hồ cổ xưa!” Hạc Y Tiên đột nhiên hét lớn, nhìn như muốn chết một cách thật sảng khoái.

Ta bối rối, chẳng lẽ Bạch Hồ cổ xưa là một loài quỷ yêu sao?

Sao Hạc Y lại có biểu hiện như vậy?

Ta cố gắng ngước lên nhìn Cùng Kỳ.

Trước sự ngạc nhiên của ta... Cùng Kỳ cau mày thật chặt.

Ta cảm thấy không thoải mái.

"Kỳ Kỳ ... có chuyện gì thế?"

Hắn nhìn xuống ta.

Đôi mắt hung dữ thường khiến muôn thú run rẩy khi nhìn lại càng trở nên tàn nhẫn hơn.