Chương 5

"Kỳ Kỳ, ngày mai chúng ta hãy mang thêm nhiều linh dược quý đến cho ông lão bàn đào đi. Thành quả lần này nhất định sẽ ngon."

Ta nghe thấy tiếng ầm ừ chiếu lệ của Cùng Kỳ, cười nheo mắt.

Hắn luôn như vậy, luôn tỏ ra miễn cưỡng không thèm trả lời nhưng chưa bao giờ từ chối ta.

Ta cúi đầu, cho trái cây vào miệng.

Quả thơm, mềm, ngọt, tan ngay trong miệng.

Nó biến thành một dòng nhiệt, truyền thẳng vào tứ chi và xương cốt của ta, dường như xoa dịu cơn đau do huyết thệ gây ra ngay lập tức, cảm giác vô cùng thoải mái.

Lúc này, ta dường như nghe thấy...

"Ừng ực."

Đó là âm thanh Cùng Kỳ nuốt khan khi hắn nhìn lên bầu trời.

Loại quả đó có vẻ có tác dụng.

Kể từ khi huyết thống phản phệ bắt đầu, cơ thể ta vốn đã kiệt sức suốt ba ngày nay dần hồi phục.

“Sức khỏe của tiểu hồ yêu đã khá hơn rồi sao … Tóc bóng mượt hơn rất nhiều, thật là tốt.” Một giọng nói vô cùng yêu thương cất lên.

"Cảm ơn ông ạ ~" Ta mỉm cười ngọt ngào, nhận quả đào từ tay ông.

"Lần này con và Kỳ Kỳ cũng mang quà đến cho ông ~"

Dưới cái nhìn sửng sốt của ông lão, Cùng Kỳ lấy ra hai chiếc vảy rồng với khuôn mặt tối sầm.

"Nghe nói ông đang tìm thứ này, ông già, cho ông đấy!"

Ta nhìn vẻ mặt sửng sốt của ông lão, giải thích:

"Hai ngày trước Kỳ Kỳ đã lấy một quả từ chỗ ông. Quả đó đối với con rất hữu ích. Cảm ơn ông nhiều~"

“Quả gì?”

“Là một loại quả màu đỏ tươi có đường vân màu vàng đó nha ~”

Ông lão bàn đào là quả đào dẹt thành tinh, sau khi thành tinh liền bắt đầu trồng các loại hoa quả, có rất nhiều loại, ông không nhớ là chuyện bình thường.

"Đường vân ...vàng..."

Đột nhiên, sắc mặt của ông lão thay đổi, ông kinh ngạc nhìn Cùng Kỳ,

"Ngươi ... ngươi đã lấy Kỳ ..."

Chưa kịp nói xong, Cùng Kỳ đã khịt mũi lạnh lùng.

“Lấy vảy rồng đi, nếu còn nói thêm nữa ta sẽ đánh ngươi!”

Hắn hung ác nói, sau đó quay sang nói với ta, có vẻ nhẹ nhàng hơn:

“Nhóc con, hôm nay ta đi mượn linh mạch của Thao Thiết, ta sẽ đưa ngươi đi cùng nhé."

Ta và ông lão chưa kịp phản ứng Cùng Kỳ đã đặt ta lên lưng rồi bay đi.

"Kỳ Kỳ, ngươi đang giấu ta điều gì à?" Ta theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn.

Cùng Kỳ dừng lại, sau đó không chịu thừa nhận.

Nhưng dù ta có hỏi bao nhiêu thì hắn cũng chỉ nói có một câu.

"Ta không có gì giấu ngươi cả! Ngươi còn nghĩ nhiều như vậy thì sẽ không sống lâu được đâu!"

Kể từ ngày đó, đều đặn cứ vài ngày ta lại ăn một loại trái cây khác nhau.

Cùng Kỳ cũng không ngừng bị thương.

Ta dường như hiểu được điều gì đó.