Chương 7

Mọi người đã về hết. Nó thu dọn xong đồ đạc cũng đi vào phòng. Một ngày làm việc mệt mỏi. nằm lên giường chưa ấm chỗ đã bị gõ cửa.

-vâng…

Nó mở cửa ra… chú Tùng đứng ngoài cửa với cái quần đùi và cái áo phông. Nhìn đẹp lắm ý.

-chú tìm cháu có chuyện gì?

-có chuyện thì mới tìm sao?

-thế chả nhẽ chú kêu cháu cho vui à?

Nó vặn lại. Chú cười.

-ai dám… sợ cô quá.

chú Tùng đưa ra cho nó một cái hộp, đúng hơn là cái túi xách.

-cái gì đây ạ?

-cho Na cái này.

-cháu hỏi cái gì?

-cứ đóng cửa vào ngủ đi, nay chú mệt rồi, mai nói.

Chú Tùng quay đi, nó chưa kịp nói thêm câu gì. Đành đóng cửa lại. nó nhìn vào cái túi. Trong đó có cái hộp. Không phải một, là 2. Lúc đầu tính không mở nhưng cái hộp đẹp nên khiến nó tò mò.

Nó ngồi lên giường, kéo hai cái hộp ra khỏi túi. Cái hộp trắng là một cái điện thoại màu đỏ. Nó cầm lên nhìn quanh… cái này đẹp lắm nhé. Cất lại trong hộp của nó. Nó mở cái hộp bên cạnh. Bên trong là cái dây chuyền và một cái vòng tay. Mấy cái mắt nối với nhau bằng mấy trái tim bé xíu dễ thương. Nó cầm lên, khẽ tủm tỉm ,bất ngờ vì mấy món quà này. bên dưới cái hộp đó có một tấm thiệp mà không biết chú Tùng hay người bán hàng ghi sẵn trong đó. Dòng chữ mà nó không dịch ra hết được.

GIVE THE PERSON I LOVE.

Những chữ khác không dịch được chứ hai chữ cuối cùng thì trẻ con cũng biết. Nhưng mà buồn cười… chú có đưa nhầm không vậy. chú là chú nó… thích nó làm sao được mà có ILOVE ở đây… chắc chú nhầm rồi.

Nó thu vào trong hộp cẩn thận cho vào túi. Mở cửa ra định mang sang trả chú thì giật mình khi bà đứng trước cửa phòng. Nó thót cả tim.

-ôi… con làm bà giật cả mình.

-bà cũng làm con giật cả mình.

Nó cười… bà cũng cười

-bà lên đưa cho chai nước sâm, sợ con mệt.

-con không sao.

Bà cúi xuống nhìn nó cầm cái túi.

-con đi đâu đó?

-dạ… con…

Nó không dám nói chú Tùng cho nó cái túi này. miệng ấp úng rồi nghĩ xem nên nói gì.

-con đi sang đưa chú Tùng cái túi. Lúc chiều chú vội nên đưa con. con cất luôn vào đây. Giờ vào p hòng mới thấy thì mang trả.

-thế hả. Nó chắc ngủ rồi, nay đi về mệt lại uống rượu vào.

-vâng. Khéo để sáng mai con đưa.

-uh… uống chai nước sâm này rồi ngủ đi.

-con không uống đâu ạ.

-uống đi.

Bà dúi cái chai vào tay nó, nó cầm lấy rồi đóng cửa. để cả chai và cái túi leo lên giường. Nó nằm mơ màng nghĩ. Có người yêu giàu cũng sướиɠ nhỉ. Điện thoại đẹp, dầy chuyền vàng. Đã vậy lại cao ráo đẹp trai như chú Tùng. Chú ấy cũng không khó tính, chỉ hay đùa dai, lại thương mẹ… giọng nói cũng hay. Chú Tùng cũng hay hát… mà giọng hát cũng hay… eo… chị Mến đợi đến giờ là đúng.

Nó nghĩ đến chị Mến, chị mến cũng xinh gái. Gia cảnh cũng khá giả không kém nhà chú… cái nhà 3 tầng đầu làng phần chị ấy… chỉ cần chú gật đầu là ok ngay… môn đăng lại còn hộ đối nhỉ… đúng là người giàu mới yêu người giàu.

Nó thì chưa bao giờ nghĩ đến nó sẽ yêu một người đàn ông giàu có như chú. vì chú là chú nó. Ko thể nào…

Nó tỉnh dậy sớm… chú cũng đi ra tập thể dục về… thói quen từ ngày đi bộ đội. chú đi qua bếp thấy nó lúi húi nấu bữa sáng thì đi vào.

-có gì mà thơm thế Na.

-có gì đâu. Hôm qua còn nhiều thịt gà, cháu nấu cháo gà với nấm hương.

-thơm lắm ý.

-chú tắm đi rồi ăn. Cháu còn đi học.

-nghỉ một hôm đi với chú

-đi đâu ạ

-đi gửi quà cho nhà mấy đứa bạn

Nó cười.

-cháu không nghỉ được, chú đi một mình đi.

-ơ… có hai người nó mới vui chứ.

-chú vui chứ cháu nghỉ cô cháu chửi thì vui nỗi gì.

Chú Tùng đứng sát nó chút nữa. nó ngại mà cúi xuống.

-chú đi tắm đi. để xuống ăn cho cháu dọn.

Chú có vẻ dỗi, đứng bên lầu nhàu.

-cháu cứ ăn xong rồi đi. chú tự dọn.

Nó quay lại nhìn chú. Thấy chú lườm thì đỏ mặt. Tính quay đi mới nhớ ra.

-chốc cháu trả chú cái túi hôm qua. Chú đưa nhầm cháu rồi. quà chú tặng ai hay quà bạn chú đấy.

-ơ… nhầm đâu mà nhầm.

Chú ngơ ngác.

-nhầm thật mà.

-cháu hâm à… đồ của chú ,chú lại không biết.

-đò của chú nhưng có khii hai cái túi giống nhau nên chú đưa nhầm. thôi… chốc cháu trả chú rồi chú đi mà xem lại.

-này… đừng có mà vớ vẩn.

Chú Tùng nói to

-có chuyện gì đấy hai đứa. sáng sớm đã gây nhau rồi.,

-con có nói gì đâu, là chú ấy cứ thích gào lên chứ.

-gào cái gì?

Chú tùng nhẹ giọng lườm nó rồi quay đi.

-anh lên tắm đi, không phải vừa về đã chòng chọe cháu.

-con có làm gì đâu.

Chú ấy vừa đi vừa vò cái áo lên đầu vẻ chán đời. nó khẽ cười. múc cháo ra bát để lên bàn.

-con cứ ăn rồi đi học đi nhé… qua ông ngủ muộn nên cứ để bà dọn cho.

-vâng.

Nó chuẩn bị cho mình một bát nhỏ. Rồi ngồi xuống ăn.

-ăn gì sớm. thế mà không chờ.

Nó ngẩng lên. Chú Tùng tắm xong, lại quần đùi áo cộc. Tóc còn ướt nhìn bụi bụi… phong cách lắm.

-cháu đi học. Muộn mất.

-chốc chú chở đi.

-thôi… trường đông con gái.. chúng nó mà trông thấy chú cháu lại khổ

-sao mà khổ?

-thì có chú ế vợ là khổ rồi.

Nó cười ngại cúi xuống.

-ế là ế thế nào. Chẳng qua chưa tìm được người để mình cho thoát ế.

Nó phì cười

-có đấy.

-ai…

-chị Mến… chị ý chờ chú về lâu rồi đó.

-thôi chú xin cháu cho chú tí bình yên.

-cháu nói thật… chị ý vẫn chờ chú mà… chị Mến mê chú chết đi được.

-này này… cháu tin cháu nói thêm câu nữa cháu ăn cả bát cháo không?

-thì cháu đang ăn cả bát cháo đây.

Nó cười khúc khích.

-chị Mến được cái nhà 3 tầng ở đầu làng. Chú lấy chị ấy thì …

-tao không tham tiền đâu.

-nhưng chị ấy đẹp lắm.

-tao không tham sắc.

-thế chú Tham gì?

-tham gì kệ tao.

Chú hậm hực.

-chị Mến hỏi thăm chú suốt… chốc đi qua thảo nào chị ấy cũng hỏi. cháu mà nói chú về rồi thì …

-cháu chết với chú… cháu nghỉ học đi.

-còn lâu.

Nó cười.

-được rồi… nó có nhà 3 tầng mang ra các… thế Na có cái gì các nào…n ói chú xem.

-cháu á…

Nó ngừng thìa… nhưng cúi xuống ko dám nhìn chú vì ngại.

-cháu có mỗi cái thân vừa nghèo ,vừa học dốt

Chú Tùng khúc khích.

-con gái không cần học giỏi., chỉ cần giữ tiền giỏi cho đàn ông được rồi.

-cháu không biết giữ tiền.

-sao vậy?

-vì cháu có tiền đâu mà giữ.

Nó cười, đứng lên thu cái bát vào chậu.

-chú ăn đi rồi rửa bát cho bà nhá.

-thế cháu đã đi học á?

-vâng

-sớm thế.

-vâng. Cháu còn qua chỗ chị mến

-qua chỗ cái mến làm gì?

-thì…

-này… đừng có mà ăn nói linh tinh. Ăn đòn đó.

Nó cười. chú Tùng sợ chị mến… sợ cái cách chị ấy theo đuổi… người ta gọi thế là cọc đi tìm trâu. Mà bọn con trai hình như không thích như thế thì phải.

Nó thấy bình thường mà… chị mến cũng là con gái, cũng là người, chuyện con gái yêu và tỏ tình con trai có gì mà xấu , ấy vậy mà mọi người lại cười chị ấy là sao.

-chú nói cho cháu biết… cháu mà nói với nó là chú không tha đâu.

-chị ấy yêu chú mà…. cho chị ấy cơ hội.

-đừng có mà vớ vẩn. Giờ có ai nói thích cháu cháu có cho người ta cơ hội không? Xem phim ngôn tình ít thôi.

-cháu còn bé khác.

-thôi… còn bé ở bên kia nó yêu nhau, nó ngủ với nhau rồi đấy.

Nó ngượng đỏ chín mặt… chú Tùng cũng ngại vì nhỡ lời nhưng mà không dám cải chính. Nó thẹn quay lên phòng thay đồ., đến lúc đi xuống dắt xe thì chú đứng cổng.

-liệu về đấy nhé.

-vâng… cháu qua chộ chị mến tí cháu về ngay.

-đừng có mà nói gì với nó.

-trước sau chị ý cũng biết. Chú cứ gật cho chị ý vui.

Chú tức quá không làm gì được. Cảm giác có lẽ muốn choảng cho nó phát khỏi nói ngang. Nó dắt xe ra cổng. Chú đứng nhìn theo nó đạp xe đi.

Trưa đến… tan học… không biết đi đâu về mà đã đứng cổng trường chờ nó.

Nó vừa nói chuyện với mọi người vừa dắt xe ra cổng thì đâm vào bạn đi trước. Cổng trường nay tắc ghê. Đến lúc đi ra mới thấy hội con gái đi chậm lại một nhịp vì cái kẻ đỗ xe dưới gốc cây và đang đứng dựa lưng vào đó. Tay cầm điếu thuốc hút vì chờ đợi.

Nó đi ra, cau mày…

-này… ai mà đẹp trai không kìa.

-eo ôi… đến tìm em nào trường mình thế?

-đẹp nhờ… có anh này theo đuổi tao bỏ mọe học lấy anh ý cũng cam lòng.

-ôi, đã cao lại còn đẹp. Body chuẩn người mẫu luôn.

-tao xin chết… tao chết đây.

-chúng mày đứa nào ra xin số điện thoại, hỏi tên địa chỉ hộ tao cái.

-chúng mày hâm à?

Nó quát lên. Lườm cái người đang đứng kia rồi im im đạp xe về. Người ta trông thấy bóng nó cũng nhảy lên xe đuổi theo.

-Na… Na…

Cả hội con gái quay lại nhìn… rõ là nhìn chú ấy chứ còn nhìn ai.

-này… mày quen ông ấy à?

-không.

Nó vùng vằng đạp xe đi. chú ấy vẫn bám theo.

-Na…

-này… ông ấy quen mày, tìm mày đấy.mẹ mày… thế mà nói không quen là sao.

Nó ngại. cắm cổ đạp xe. Bọn con gái đi sau quay lại nhìn chú.

-em chào anh.

-uh… chào các em.

-anh là bạn Quỳnh ạ

-uh… anh là bạn Quỳnh.

-thế mà Quỳnh nó không nói với hội em về anh.

-thế à?

-thế anh tên gì?

-anh tên Tùng.

-tên đẹp thế.

-nhà anh ở đâu.

-nhà anh gần nhà Quỳnh

-sao hội em chưa gặp anh bao giờ?

-anh đi làm. Giờ mới về.

-nay anh đi đón nó đấy hả?

-uh.

-thế mà nó thế kia… chắc nó giận anh à?

-uh

-nó giận thì kệ nó đi, quen em, em không bao giờ giận.

-anh có số điện thoại không cho em.

-anh có.

Ông ấy thản nhiên vừa đi theo cả hội vừa buôn chuyện với mấy đứa bạn nó.

-cái Quỳnh nó kiêu lắm anh ạ.thôi… chúng mình yêu nhau đi.

-quynh nhiều người yêu lắm à?

-vâng… nhưng mà nó chả thích đứa nào… chắc có anh đẹp trai thế này không thích là phải.

Chú cười thích chí.

-mà có người yêu cũng không thèm báo cáo với bạn bè.

-được rồi… chiều có đi đâu không anh thay mặt Quỳnh mời các em đi chơi.

-chiều nay thì không được. Chiều mai đi anh. Mai hội em đi tập văn nghệ.

-văn nghệ gì?

-văn nghệ 20/11

-Quỳnh cũng đi hát cơ á.

-không, nó làm chân phục vụ thôi anh. Không vào showbit được.

-uh.. cho nó ngồi ngoài em ạ… không nó hát khán giả chạy về hết.

Chú cùng cả lũ cười thích trí vì trêu được nó., nó giận mà đỗ lại, lườm một cái cháy mắt rồi đạp đi nhanh.

-anh nhớ nhé. Mai chúng em không gặp anh chúng em mang con kia ra xử.

-anh hứa chiều mai anh qua.

-anh qua trường chờ hội em nhé.

-uh. Nhớ đừng cho cô kia vào đội nhé… hại cả trường được bữa tra tấn mất thôi.

Anh đừng có mà nói thế… nó giận bây giờ.

-kệ

Cả hội con gái nhao nhao.

-ê… sướиɠ nhé…

-sướиɠ gì… chú tao đấy chúng mày ạ.

-chú nào?

-ông chú nhà tao đi về rồi đấy.

-ôi… đây á?

-uh….

-đẹp trai thế.

-uh…

-eo ôi… tao mà như mày tao cứ nhận là người yêu đi cho hãnh diện.

-mày hâm à? Chú là chú… chứ ai dám nhận là người yêu… người ta biết người ta cười cho.

-kệ…

-kệ là kệ thế nào. Chú cháu, yêu nhau làm sao được.

-vậy giới thiệu tao nhá.

-uh… để tao giới thiệu cho.

Ông ấy hắng giọng , ý nói nghe được câu nó nói. Nó quay ra nhưng không nhìn. Cắm đầu đạp xe đi

Cả hội con gái rẽ về nhà, còn mình nó đạp một đường. Chú tà tà đi xe theo đằng sau. Khuôn mặt cau lại

-Na…

Nó không thèm trả lời.

-Na…

-cháu đã bảo chú đừng có tới trường rồi cơ mà.

-thì chú tiện qua đón cháu. Nhưng cháu vừa nói cái gì vậy?

-nói gì ạ.

-chú không khiến cháu giới thiệu.

-ai bảo chú xuất hiện.

-chú đi đón cháu, mọi người nói chú là người yêu cháu. Thì cháu cứ nhận đi

-chú hâm à? Ai người ta mách bà thì sao.

-bà hiểu mà…

-cháu không nhận mấy thứ vô lý ấy đâu. Chú là chú , người yêu là người yêu. Chú thì làm sao mà làm người yêu được.

Chú tự nhiên mắt đỏ ngầu lên nhìn nó… rồi một lúc sau không nói không rằng gì phóng vù đi… mặc kệ nó đạp xe về một mình. Nó nhìn theo rồi thở dài…nó nói sai à… chú cháu… sao mà yêu nhau được.

———