Chương 8

Chú giận nó đến chiều. đi qua rồi đi lại đều lườm nó. Nó thì ngại… thấy ai nhìn cũng đỏ mặt mà cúi xuống

Chiều đến , nó theo bà ra đồng làm cỏ cho rau. Chú Tùng không thấy nó ở nhà cũng mò ra đồng. Hết vụ gặt. Hai bà cháu tranh thủ trông khoai. Nó thích khoai lang đồ sột sột… nên cứ nhỡ nhỡ bà đã dỡ một ít về cho nó đồ rồi.

Nó cầm xô tưới còn bà ngồi nhặt cỏ. Công việc không có gì là quá nặng nhọc hết.

-mẹ đang làm gì thế mẹ.

Chú Tùng đứng trên bờ nói vọng xuống.

-anh không thấy mẹ đang nhặt cỏ sao mà hỏi?

-có… nhưng thích hỏi

Chú Tùng cười nhìn nó. Nó kệ. Nó xách nước tưới ít rau cải đang nhú lên. Chăm cho tốt thì chú tùng trước khi đi cũng được ăn.

-Na để thằng Tùng nó xách nước cho. lại đây nhặt cỏ đi cho nhanh.

-thôi, con còn cho tí đạm vào đây để tưới.

-Cứ để đó, Tùng nó làm được.

Nó ngẩng lên, ông chú nhìn nó cái miệng vẫn cong lên vẻ dỗi hờn. Nó nói sai gì sao mà ông ấy lại như thế cơ chứ. Nó đưa cho chú Tùng cái ô doa rồi đi lại chỗ bà. Chú Tùng cũng lon ton ra xách nước nhưng vì khỏe tay nên xách xô đầy. nước sóng ra ngoài làm đường đi trơn, nhìn ông ấy bước càng ngày càng khổ sở.

Chú Tùng làm một lúc mà mồ hôi nhễ nhại, chân tay nấm nem đường trơn nhìn chú ta đi đến là khổ sở. Nó và bà ngẩng lên nhìn, rồi cười.

-mẹ… sao lại phải cho đạm vào đây.

-cho đạm nó nhanh được ăn, lá rau non không đắng gắt.

-cái Na nó tính luống đó ăn được cho đến bao giờ anh đi nên nó tranh thủ cuốc rồi gieo đấy.

Chú nhìn nó tủm tỉm. nó ngại cúi xuống.

-xong chưa, ra nhặt rau cho mẹ.

-con còn xô nữa.

Chú Tùng đứng lên múc 1 xô với 1 cái ô doa đầy nước đi vào ruộng. Nhưng vì lỗi mòn đã quá trơn nên đi được một quãng thì trơn ngã sõng soài ra bờ. chân va cái mảnh gì đó chảy cả máu.

Nó đứnglên bước lại nâng chú Tùng lên. Tay phẩy áo. Kéo áo rồi kiểm tra cơ thể chú

-thôi, chảy máu chân với tay rồi.

-không sao.

Chú Tùng cười ngại. ko dám nhăn mặt vì đau.

-may không sâu, chỉ xước nhẹ trên da thôi, tối cháu rửa cồn cho.

-có cái chuyến cuối cùng mà anh cũng không cẩn thận được

Bà càu nhau, đứng lên lom khom vì đau lưng.

-con không sao đâu, mẹ cứ về đi, chốc con cả Na hái rau xong rồi về.

-thôi, để mẹ làm cho xong, chờ anh rồi lại đổ bể hết.

-thôi… mẹ cứ về đi. về xem bố con về chưa.

Nó thấy lưng bà đã mỏi nên cũng đồng tình với chú.

-bà cứ về đi, con nâng chú Tùng lên rồi con ra hái rau.

-được rồi.. thằng tùng ra rửa chân tay rồi hãy về nhé.

-vâng.

-ta về trước đây.

Bà lững thững đi bộ về. Nó và chú đều nhìn theo, cho đến khi bà đi một quãng xe nó mới quay lại với thực tại. nó nhìn chú, thấy chú Tùng nhìn nó từ khi nào. Khuôn miệng khẽ tủm tỉm. đôi môi cong lên thích thú. Nó ngại mà cúi xuống, đinh rời ra quay đi thì chú nắm tay… cái nắm tay có thể là vô tình nhưng mang đến một luồng điện manh chạy vào người nó. Nó thấy tim mình đập thình thịch, má đỏ hồng lên.

-chú ra rửa tay đi

Nó nói giọng nhẹ. Chú Tùng vẫn nhìn nó chằm chằm.

-Na lớn khác Na hồi bé nhiều nhỉ?

-cháu khác chỗ nào.

-ngày xưa Na bé gầy tong teo. Tóc cắt nham nhở, da thì lang lang chỗ trắng chỗ đen. Trông… buồn cười lắm.

-chú Biết.

Nó cong môi.

-tôi 10 tuổi cô mới đẻ cô à… đến lúc cô biết chạy theo chúng nó sang nhà tôi thì tôi vào cấp 2 rồi đó.

Nó cười khúc khích.

-chú hơn cháu 10 tuổi mà cháu thấy chú như trẻ con, tính vẫn còn như thằng Gấu.

-ai nói thế… chẳng qua Na tính như bố mẹ chú rồi. ở với ông bà lâu Na tính tình cũng như bà già 50 ý… cổ lỗ, bảo thủ, ít nói…

Nó cười…

-thì về nhà, ông thì đọc báo với đọc sách suốt ngày, không thì đi đánh cờ, bà thì đi chơi, ngồi lâu không ngồi được. Mà giờ ông bà lớn tuổi, nói mấy câu là ông bà lại dặn, nói gì cũng phải nghĩ cho kĩ. Nói ít mới nghe được người ta nói. Mới hiểu được người ta. Vậy thì có cơ hội nào mà nói.

Nó vừa kể vừa khúc khích cười.

-thế thì chết tôi.

Chú đập tay vào đầu suy tư… nó cười

-có gì mà chết.

-Sau này bố mẹ khó tính, thêm bà vợ khó tính nữa thì sống sao?

-chú yên tâm, cháu thấy chị Mến dễ tính mà.

-uh

Chú Tùng tròn mắt nhìn nó.

-chú Biết nó dễ tính, nhưng nó đéo liên quan đến câu chuyện của chúng ta nghe chưa?

Chú hậm hực…

-chị Mến lại còn….

-thôi…

chú Tùng đưa tay bịt mồm nó lại. kệ cả việc tay chú nấm bùn .

-chú không muốn cháu nhắc tên nó trước mặt chú. bỏ qua nó ngay.

-nhưng mà

Chú Tùng ép tay chặt vào miệng nó.

-cháu noí thêm câu nữa là cả nắm bùn này vào mồm cho xem

Nó tròn mắt rồi im bặt. Chú Tùng rút tay ra nhìn nó tủm tỉm cười.

-Na…

-nhìn cháu dễ thương lắm nhá.

Được câu khen nó lại ngại ngại mà cúi xuống. Má đỏ ửng lên nóng hổi.

-chú đừng có mà linh tinh.

-chú nói thật mà…

Chú Tùng tủm tỉm vẻ tinh quái

-nhìn cháu như con mèo yêu lắm ý.

Chú Tùng chấm thêm ít bùn chát lên má nó mấy cái râu dài hết cả quả má trắng hồng.

-chú….

Nó bất ngờ… hai mắt mở to quát. Chú tùng sằng sặc cười. vơ thêm nắm bùn bả thêm vào cái má nó. Nó tưc lên đánh cho chú mấy cái chú đỡ, rồi cũng cầm nắm bùn chát lên má trả chú. hai đứa ngồi bờ ruộng ném bùn nhau chí chóe, mọi người đi qua chỉ biết nhìn rồi cười. cho đến khi cả hai đứa toàn thân một màu nâu bùn đất, mới nhìn nhau ngặt nghẽo cười.

-thôi, cháu ra hái rau đây không bà mắng bây giờ.

-rửa tay chân đi đã.

-thôi, nhanh còn về nấu cơm.

Nó quay đi, chú Tùng lại nắm bàn tay nó giật lại. một lần nữa tim nó lại đập. Má nó lại hồng, điện lại chạy từ tay lên não.

-ra rửa tay đi, người ta ra nhặt trước. Chốc xong thì ra túm vào nhặt rồi về.

Nó ấp úng

-thế… còn…chú.

-đừng lo.

Nó gật đầu với ánh mắt cương quyết của chú. rồi quay ra máng rửa lại mặt mũi chân tay. Chú Tùng hái một nắm rau cải bên luống kia rất nhanh rồi đứng lên. Nó cúi xuống nhìn.

-chú làm gì mà nhanh thế.

-thì vơ phát là được nắm đây này.

Chú Tùng đưa ra, nó khẽ cau mày.

-chú…

Nó tỏ vẻ bất bình

-đấy, người ta làm nhanh như thế còn gì

Chú cười.

-nhanh cái gì… ngồi xuống nhặt những cây to ăn trước còn cây nhỏ ăn sau. Chú vơ hết thì mấy cây bên kia ăn lại già mà bên này trống đất.

Ông ấy ngơ ra, nghĩ nghĩ, có lẽ cũng hiểu ra vấn đề thì cười cười.

-không sao. Ăn chỗ này non, ngọt. Giống như cháu bây giờ ý. Hí hí

Nó nghe ông ấy ví nó ngon và ngọt thì đỏ mặt lườm. cái ông chú này cũng dê như mấy thằng con trai khối trên của trường nó. Nhìn thấy hãm. Nó ko thèm nói chuyện mà quay đi bỏ về.Chú Tùng lon ton đi theo. Tay vẫn ôm nắm rau vừa đi vừa tỉa. miệng rủ rê.

-tối nay đi sang làng bên với chú tí được không?

-có chuyện gì?

Nó nói lạnh lùng, chân vẫn bước. Nó nhớ lời bà dặn, không được cười với bọn con trai, kể cả chú. nhưng nó chả biết, càng lạnh lùng hội con trai càng tò mò, càng muốn khám phá.

-sang nhà mấy thằng bạn chú chơi.

-chú đi chơi với con trai chú rủ cháu đi làm gì? Bà không cho đi đâu.

-thế cháu có muốn đi không?

-cháu không

Ông chú hụt hẫng khi thấy nó trả lời nhanh như thế. Cái mặt phụng phịu.

-đi chơi cùng chú tí., chú lâu không về không nhớ đường.

-cháu không sang đấy mấy nên không biết đường đâu.

-thì không biết đường chú chở đi.

-chú không biết đường mà.

-thôi… cháu không phải lý sự. Chú rủ đi cho vui mà.

-cháu không đi đâu, cháu không đi chơi tối bao giờ.

-có chú đây mà.

-chú hỏi bà. Bà đồng ý không?

-bà đồng ý thì đi nhá.

-vâng. Bà đồng ý thì bà với chú đi.

Nó cứ thế bước nhanh. Chú bị nó lừa một vố thì ấm ức. Bước nhanh lại lấy cái tay bẩn nhéo mạnh vào má nó một cái đỏ nững. Nó vẫn cười .

-còn cười được

Chú Tùng hậm hực. Nó đi nhanh về. Bà đã cắm cơm. Nó vào nhặt rau còn chú Tùng chạy lên tắm rửa. đến lúc tắm xong chạy xuống giành nấu cơm cho nó đi tắm.

-thôi… chú để cháu nấu xong rồi đi tắm sau cũng được.

-thôi đi đi.

-nấu canh chú nấu được.

Giành nhau một hồi nó cũng thua. Không phải chú thắng mà nó để chú thắng vì không muốn chú cứ chạm vào nó… từng luồng điện chạy từ chỗ đó lên não đủ làm nó thấy bối rối. nó không cho phép mình có những suy nghĩ không hay.

Tắm xong xuống nhà thì cơm cũng được dọn ra bàn. Bà nó đang ngồi nhìn bàn ăn, miệng khẽ tủm tỉm cười.

-xem nào… gọi bố vào ăn cơm đi con.

Chú tùng đi ra mời ông vào ăn cơm. Nó bước lại nhấc nồi cơm ra bàn. Bà cầm cái đũa gắp miếng rau cải nấu tôm, nhưng tôm đi đằng tôm còn rau cải thì tan vào trong nước. Bà nén cười.

-Thằng Tùng nó nấu cho ông ăn cải nấu tôm đấy ông ăn đi.

ông cũng thò đũa gặp, khẽ cau mày khi rau cứ nhão ra như cháo vào nước. Nó nén cười, ông kén ăn… không biết có ăn được món này. chú Tùng quay ra nhìn nó cau mày lườm.

-ăn được ông ạ. Ngày xưa em lấy ông. Ông vào bếp nấu cơm cho em ăn hồi đẻ thằng Tuyên mà trên sống, dưới khê, ở giữa thì như cháo đặc. Được quả trứng hấp thì nổ tung trong nồi.

Không nhịn được nó phì cười. ông cau mày.

-từ sau đừng nhận nấu cơm nữa Tùng ạ. Cứ kiếm nhiều tiền cho vợ nó nấu cho mà ăn.

-vâng

Chú tủm tỉm nhìn nó. Nó ngại đang cười mà cúi xuống.

-mẹ ơi.

-anh nói đi.

-chốc cho Na đi cùng con sang bên Đầm trạch nhé.

-có việc gì.

-sang nhà đứa bạn con gái. Nó gửi cho mẹ ít quà về.

-anh đi một mình không được à?

-sang nhà con gái người ta lại tưởng cưa con nhà người ta ngại chết.

-đâu… mặt mũi thế nào mẹ xem… được thì cưa chứ sao.

-mẹ nghĩ con mẹ không thích mà nhích á. Quên đi.

-thế anh định thế nào. Ưng đứa nào đi rồi về. Đừng đi như thằng Tuyên, mẹ chán lắm. con Na cũng phải đi lấy chồng mà.

-mẹ yên tâm. Bao giờ cái Na nó lấy chồng là con ở nhà luôn với mẹ…

-thật không

-thật ạ.

-bà không cần chọn đâu xa. Chị Mến vẫn chờ chú Tùng từ mấy chục năm nay.

Chú Tùng nghe được quay ra nhìn nó mắt trợn tròn. Nó kệ., cứ cười rồi nói.

-bà cũng biết bà nhỉ?

-uh…nó cũng thỉnh thoảng mới qua.

-chả qua chú Tùng chưa thích thôi, chứ cháu thấy chị Mến cũng xinh. Mở cửa hàng ở cái nhà 3 tầng đó, bố mẹ chị ý cho. sau này chú Tùng lấy chị Mến cũng ra đấy mở cửa hàng

Chú Tùng tức quá, đưa chân ấn vào chân nó đến đau, nó khẽ cau mày đá ra.

-cái con bé đấy nó bị hâm đấy… không tiêu hóa nổi.

-chị ý xinh nhề bà nhề.

-uh… nhìn cũng được nhưng mà phấn son quá. Ăn chơi quá.

-chị Mến mà về với bà là ko phấn son nữa đâu, bà yên tâm.

Chú Tùng ko chịu nổi. đưa tay sang cấu cho nó phát vào đùi nó giật nảy người nhìn sang. Cái chạm đau như luồng điện mạnh chạy lên não. Nó lại ngại

-mẹ bỏ qua chuyện con Mến đi. chốc cho cái Na đi cùng con, không hội bạn lại bắt uống nhiều.

-được rồi, hỏi cái Na.

-con phải đi học

-học cái gì, học dốt ở nhà chồng nuôi.

-chồng cháu nghèo không nuôi được

-tao nuôi

Chú cau mày gắt. Bà cười

-thôi Na không trêu chú nữa. chốc đi với chú đi, nhớ đừng để chú uống nhiều không đi đường sao thì ông mắng cho đấy.

-vâng

Nó gật đầu cúi xuống. Liếc sang nhìn ông chú đang cười đắc ý… ánh mắt nhìn nó như tỏ thái độ… chốc nữa đi thì chết với ông ấy rồi.

———