Chương 6

Khi bạn lớn lên trong khổ cực, bạn phải bò ra mà sống. Mà khi cuộc sống đẩy bạn khó khăn. Bạn phải chấp nhận vươn lên để trưởng thành. Lớn trước tuổi là có thật.

3 năm sau.

Nó đeo cái cặp vào trong lớp. Vừa đặt xuống thì nghe chị Nghé gọi ngoài cửa.

-Na… Na… nay được nghỉ hai tiết cuối. có ra ngoài quán nét chơi lúc không?

Nó cười

-em không.

-mày về gì mà sớm vậy.

-đầu năm chị đã mải chơi thế.

-đầu năm chơi, chứ cuối kì cố cắm cổ vào mà học. Ko ai… học mãi vẫn ngu như mày.

Nó lại cười. Nói thật với các bác. Na chỉ được cái ngoan thôi, suy nghĩ rất thấu đáo chứ học kém lắm các bác à.

Nó đi ra cửa lớp, ngó nghiêng rồi vào ngồi. dạo này đi học cũng không an yên. Mấy hội con trai cứ qua cửa lớp trêu con gái, thấy khó chịu.

-Quỳnh… xuống phòng văn thư nhận thư kìa.

Nó đi xuống dưới phòng. Là thư chú Tùng. Tháng nào chú ấy cũng viết cho nó một lá thư. Kể đủ thứ truyện bên đó, nghe có vẻ rất hay ho. Bà nói… nếu nó lớn cũng cho nó đi sang đó làm. Cho gia đình nó phát triển kinh tế. Từ ngày Anh Lên đi sang bên đó, nó thấy cuộc sống gia đình nó khấm khá hơn nhiều.

Nó cầm lá thư trong tay, mấy đứa bạn đi qua trêu.

-chết nhá, người yêu gửi thư kìa.

Nó cười đỏ mặt.

-thế này thì khối anh đau lòng.

-hay mấy anh khối trên gửi thư nó nhỉ?

-mày hâm à. Chú tao.

-chú gì mà chăm gửi thế. Ko chát yahoo với nhau à.

-có nhưng mà toàn nói chuyện với ông bà thôi. Tao không nói. Mở lên cho ông bà nghe

-vậy viết thư nỗi gì nữa.

Nó cười đi lên. Trong thư chú Tùng chỉ kể nó nghe những câu chuyện mà chú gặp phải. kèm thêm là chuyện ko dám nói với ông bà sợ ông bà buồn. Chứ không ghi tình tứ sướt mướt như mấy bức thư tình nó nhận được. Chú nó có khác.

Nó mang thư về nhà. Tối học bài mới mang ra đọc. Hôm nay thư dày hơn. Trong thư hóa ra kèm thêm mấy tấm hình chú Tùng chụp. Nó mở ra… nhìn chú ấy đẹp hơn trong máy tính nhà bà… giờ cao… dáng đẹp… tây lắm. trắng… mắt cười híp lại.

Rõ là đẹp trai rồi. nó cười, nhìn chú một hồi, tự nhiên lại nghĩ đến chị Mến… giờ chị Mến còn chưa lấy chồng. Có phaỉ chờ chú Tùng không nhỉ. Nó cười . đặt tấm hình xuống. Đọc thư chú.

trong thư chú Viết, lâu rồi không nhìn thấy nó. Hơn một năm nay nó không xuất hiện trong webcam với ông bà. Giờ chú muốn nó chụp hình cho chú xem. Vẫn câu dặn dò đừng nói với bà chú gửi hình về mà cất đi vào trong tủ. Nó cất đi vào trong tủ. Đứng lên đi ra thêu với bà.

Bà đeo kính… ngón tay vẫn đều đều trên khung thêu. Tuy ko phải là nhanh nhẹn như xưa nữa. nhưng bà chịu khó, bao nhiêu tiền thêu được cho nó đóng tiền học.

-Na… đi học… có thằng nào rủ đi chơi không được đi nhá.

-vâng.

-con Ngô bên nhà ông Dưỡng bỏ học theo zai đi mất rồi kia kìa. con mà nghe chúng nó là hỏng hết

Nó cười.

-con xấu… không ai dám thích ý.

-quên đi. hội con giai xóm nó nhắm con rồi đấy. ta phải dặn ông cấm chỉ. Đứa nào vào đây ông chửi chết.

-còn đi học không theo con được, nên phải nhớ nghe lời.

-vâng.

-có đứa con gái xinh xắn nhiều khi hãnh diện nhưng cũng vất vả. Cứ mỗi lúc thấy dắt xe về nhà mới yên lòng.

-sau này lớn… kiếm chỗ nào tốt để gả con… ko được tin chúng nó… bọn con trai nhiều đứa không tốt đâu.

-mà mình còn bé… đứa nào nó cứ gần… xong bắt chuyện làm quen… rủ rê là không được tin chúng nó.

-vâng.

Nó cười.

-nói phải nghe… đừng có vâng để đấy nghe con.

-vâng.

Giờ nó cũng tránh hết . bọn con trai viết thư nó có trả lời bao giờ. Mà không trả lời vài lần họ thôi., chứ chú Tùng nhà nó… đều như vắt chanh. 1 năm 12 tháng… ko thiếu lá thư nào.

Nó cũng không biết trả lời sẽ gửi về địa chỉ nào. Vậy mà từ ngày nó đi học lớp 9 đến giờ. Có địa chỉ là chú ấy cứ gửi.

Nhiệm vụ của nó là đọc, và không có hồi âm.

Tối nay. Nó mở chat yahoo cho bà nói chuyện với chú. Nó xin phép về nhà chơi. Nhiều khi mẹ nó cứ nói đùa… nhìn nó giống kiểu con gái lấy chồng về thăm mẹ. mà quanh xóm này toàn họ hàng… nào có thể mong mỏi như vậy cho được.

Nó về nhà… thấy bà tự nhiên vui thấy lạ… nó nhìn bà.

-bà có chuyện gì đấy ạ.

-à… là thằng Tùng… nó nói về chơi,mang theo con Thằng Tuyên về.

-vậy ạ.

-hai bà cháu mình giờ bận rồi, thằng Tuyên nó gửi thằng Tôn về cho bà cháu mình trông.

Nó cười…

-nhà có nó cho vui.

-uh… hay đấy. cứ chờ ông mày về thì chán chết… suốt ngày đi đánh cờ.

Nó vào phòng mở bức thư chú Tùng vừa mới gửi. trong thư cũng viết chú sắp về… mà sắp về là từ tuần trước nói hay tháng trước nói… thì nó cũng không biết… ai biết lịch vụ thể mà ngóng trông.

Nó nằm lên giường tưởng tượng. Ko biết giờ gặp chú sẽ nói thế nào. Chú có kêu nó lầm lì ít nói như hồi tước hay không. Nó chỉ hay ngại thôi… chứ không ít nói đâu mà.

Nó đi học, cả hội con gái đang chuẩn bị tập múa cho ngày kỉ niệm 20/11. Nó không có hứng với múa hát, nhưng làm chân lon ton bình vôi thì được. Hội con gái cứ chỉ định nó vào cho đẹp đội hình, nhưng mà nó học mãi không thuộc động tác nên bị đuổi ra.

-Quỳnh… mọi người. nghỉ uống nước đi.

Nó quay ra nhìn bạn lớp trưởng, bạn ấy là con trai. Lại hay quan tâm nó. Nó ngại… đứng sát lại mấy đứa bạn. Lớp trưởng đưa cho nó chai coca, nó thò tay cầm lấy nhưng không uống.

-Quỳnh uống đi.

-uh.

-này uống đi, người ta chăm sóc tận tình thế còn gì. Nhờ mày bọn tao mới được thơm lây đấy.

Nó cúi xuống tủm tỉm. má đỏ hồng.

-Quỳnh cứ thế này khối anh chết nhá.

-bọn mày nói linh tinh ít thôi. Ko bà tao biết lại chửi cho đấy.

-kệ… bà có đi học cùng đâu mà lo.

-nghe nói nhà bà nó có chú đẹp trai chưa vợ… chúng mày liệu mà nịnh nó… ông ấy đi Hàn quốc… mấy năm nữa về… đẹp trai lại nhiều tiền.

-thế à?

-sao không nói.

-thôi… chúng mày đừng có mà với vẩn. Chú tao có người yêu rồi.

-kệ chứ…

-thế chú mày bao giờ về.

-chắc còn lâu mới về… chú tuyên tao đi có về nữa đâu.

-eo… thế lắm tiền lắm nhể.

–mày sang đấy ở lại sướиɠ, sau này mấy ông ý không về. Có bao nhiêu, ông bà cho mày hết.

Nó cười.

-xơi được ông chú đẹp trai càng sướиɠ hơn.

-chúng mày hâm… nhà có họ. Họ hàng bắn đại bác không tới…nhề

Cả hội nhí nháu. Nó thấy nóng ruột mà đứng lên đi về. Về đến cổng… nhà nó có vẻ đông người đến… tiếng nói cười rộn rã vang từ trong nhà ra. Bố nó đang tất tả thịt mấy con gà

-Na… con đi đâu giờ mới về.

-con đi tập múa ạ

-múa may gì giờ này… nhà có việc mà không về sớm mà làm đi.

-con, xin bà rồi.

-mà nhà có việc gì hả bố?

-là chú Tùng về.

Nghe câu đấy tim nó đập thình thịch… đôi mắt mở to… khẽ ngoái đầu vào trong cửa nhà… nhưng mà… trong nhà chỉ thấy ông với các cụ ngồi nói chuyện. Nó nghe như không tin.

-chú ấy về đến nơi chưa ạ.

-rồi…

-sao chú ấy không gọi mọi người ra đón…

-là tôi sợ có người say xe lại kêu.

Nó giật mình quay ra phía sau lưng. Chú Tùng nó cao, trắng, mặc cái áo phông ôm body. Tóc nhuộm vàng khá phong cách. mắt nhìn nó… đầy âu yếm… miệng tủm tỉm. nó đứng đơ ra đó. Nó lại ngại vì bị nhìn, khuôn mặt đỏ ửng lên, nó lại cúi xuống.

-chú về sao không báo.

-có báo đấy chứ.

Giọng nói trầm ấm dễ nghe.

-báo mà khiến mọi người bất ngờ.

-bất ngờ thế mới vui.

Chú cứ nhìn nó chằm chằm… hại nó càng đỏ mặt.

Hơn 3 năm không gặp… nó đã lớn rồi… thay đổi hơn trước… nó vẫn trắng, nhưng tóc dài, đen, khuôn mặt trái xoan, cùng đôi môi đỏ hồng, đôi mắt hấp háy, có phần còn ngây thơ. Nó cũng cao lên, dáng người eo trong cái áo phông của hội múa.. nó giờ đang tuổi dậy thì… ra dáng thiếu nữ… bảo sao… khiến bao chàng si mê.

Chú Tùng nhìn theo nó bước vào nhà… nó ngại mà đi nhanh… thấy sau lưng mình nóng nóng. Nó thay quần áo ra… trời đã vào thu rồi, cái áo phông dài tay ôm lấy thân thể thiếu nữ… những đường cong đang hiện lên , hấp dẫn vô cùng.

Chú Tùng kể từ lúc thấy nó cứ cười tủm tỉm. thi thoảng goi nó vọng từ đâu đó nó chỉ biết thưa… nó không dám mò ra gần chỗ chú… nó ngại…

-Na… ra hái thêm ít lá mơ đi con.

-lúc nãy chú Tùng hái rồi mà bố.

-vẫn thiếu.

Nó đi ra sau vườn, ở cuối vườn mới có giàn lá mơ… nó với lên hái… mải suy nghĩ về cái người vừa gặp kia…

-với lên cao mà hái cho sạch chứ.

Nó giật mình rơi cả nắm lá xuống đất.

-ôi… chú làm cháu giật cả mình.

-ai làm gì mà giật.

-chú lên tiếng đi chứ… đứng ngay sau mà nói ai chả sợ.

-cháu vẫn sợ ma à?

-không… sợ gì nữa… cháu không nghe chú nữa đâu.

Chú Tùng cười… nó không dám quay lại nhìn chú… cứ kéo lá xuống hái…

-để chú giúp.

-thôi… chú vào đi không ma tịt bắn chú ngứa bây giờ.

-da chú dày lắm rồi, đừng lo.

-da tay hay da mặt chú dày…

-cả hai…

Nó khúc khích cười.

-Na… Na… có hai con mắt đang nhìn cháu kìa…

nó cúi cuống ko thèm quan tâm. Bé nó tin chứ lớn nó không tin đâu.

-chú đừng lừa… cháu không trẻ con nữa đâu.

-không… nói thật.

-thật cái gì mà thật.

-chú nói thật.

-đâu… chỉ đi xem nào.

-đây…

-đâu.

-cháu không tin à?

-cháu không tin có ma thôi.

-chú có nói ma đâu.

-thế chú nói cái gì.

-chú nói chú mà… hai con mắt chú đang nhìn cháu.

Nó phì cười ngẩng lên nhìn chú.

Chú cũng nhìn nó âu yếm., ánh mắt ấm áp. Nó ngại lại cúi xuống. Chú Tùng có vẻ cũng ngại lây nó. Đứng né sang bên với lá trên cao hái xuống đưa cho nó.

-Na không trả lời thư chú… ko gửi ảnh cho chú… cũng không chat với chú… hóa ra là thế này.

-thế nào ạ.

-Na giấu chú

-giấu gì ạ.

-Giấu Na.

-Cháu giấu gì đâu.

Chú cười

-xém tí chú không nhận ra. Không ngờ… Na lớn… lại đẹp đến như vậy.

Nó ngại… ngẩng lên nhìn chú… bắt gặp ánh mắt chú thì cúi xuống.

-làm gì có…

-chú không tài nào hình dung được… lúc Na lớn lại như thế này.

-sau này… có ai làm người yêu Na thì sướиɠ.

-có gì mà sướиɠ.

-thì vuừa đẹp người, vừa đẹp nết.

-cháu có đẹp gì đâu,. Cháu học kém… chậm hiểu… toàn bị cô dọa cho đúp.

Nó tủm tỉm

-quên đi, bà đi họp phụ huynh bà kể.

-kể gì

-học lực trung bình, hạnh kiểm tốt, nhiều người theo đuổi. cơ mà … bà không biết… na đã là của ai chưa thôi.

Nó cười khúc khích…

-quên đi… cháu không là của ai hết… cháu là cháu của bà của ông thôi.

Chú Tùng nhìn nó… miệng cong lên thích thú

-là của chú nữa đúng không?

Nó cười khúc khích… cầm cả nắm lá trên tay đi quay vào kệ chú cứ với thêm chỗ lá khác.

-còn lâu nhé… cháu chỉ muốn là chính mình thôi… ko cần là của bất kì ai khác.

———