Chương 10

Nó ngồi im. Nó không quen khi bị nổi cáu thế này. ông bà nhẹ nhàng với nó lắm. bố nó giờ cũng ít khi quát nạt. Chỉ có chú Tùng từ ngày về cái gì không hài lòng là gào cái mồm lên. Tính nết chả hiền như xưa nữa.

Chú Tùng miệng nồng mùi rượu. tay giữ vai nó chặt khiến nó đau . nó nhăn mặt.

-buông…buông cháu ra.

-không… giờ cháu nói cho chú biết. Cháu thích đứa nào?

-đứa nào là đứa nào?

-là đứa nào đang theo đuổi cháu.

-nói với chú để làm gì?

-còn để làm gì. Để chú đến đập nó một trận, tránh xa con nhà người ta ra.

-chú Hâm à? Cháu có làm gì đâu.

-ko phải cháu.. là nó.

-thì người ta có làm gì chú đâu.

-sao cơ… nó phải để yên cho con nhà người ta học hành chứ… yêu đương cái gì?

-thì bạn bè cháu cũng có đứa yêu rồi mà… có sao đâu.

-tí tuổi, yêu đươngcái gì.

Nó tròn mắt nhìn chú.

-chú buồn cười lắm nhé.ngày xưa cháu bé, suốt ngày chú hỏi yêu ai với có người yêu chưa? Mà giờ lớn rồi sao ko cho cháu yêu vậy.

-là ngày đó chú.

-cháu nhớ chú còn dám đùa cháu là người yêu chú. may cháu không nó với bà không bà đập chết chú.

-làm sao mà đập chết.

-chú cháu đừng có mà ăn nói linh tinh. Bà chửi chó đó.

-cháu nghĩ bà chửi à.

-vâng

-mẹ chú hiểu chuyện lắm. cháu đừng lo.

-chú đừng nghĩ vậy… nghe chuyện chị Tình yêu anh Khải chưa?

-thế nào?

-thì người ta cười cho chứ sao. Bà nói sau này chú không được lấy cả chị Mến, vì nhà mình có họ với nhà chị mến nữa.

-cháu điên rồi.

-mẹ chú cũng điên rồi. làng xóm điên mẹ hết rồi. 3 đời rồi thì yêu nhau được. Chả sao hết.

-nhưng người ta không biết vậy. anh em là không được yêu nhau rồi.

-cháu lại nghe mẹ chú.

-vâng.

Nó gật đầu ngay thơ.

-ôi… Na ơi là Na.

Chú Tùng vò đầu. thì điện thoại chú kêu, chú rút ra nghe.

-con nghe.

-….

-con đang về rồi.

-vâng.

Chú cúp máy nhìn nó rồi thở dài.

-chán…

Chú leo lên xe rồi nổ máy phóng đi, nó ngồi im phía sau tủm tỉm. chú ấy thở dài liên tục. Về đến nhà, chào bà rồi lên thẳng phòng không nói gì.

-nó có chuyện gì thế Na.

-dạ… chú ấy uống hơi nhiều.

-uh… thế con pha cho nó cốc nước chanh nhé., bà đi ngủ đây. Cổng bà đóng rồi.

-vâng.

Nó quay vào bếp. Pha cho chú Tùng cốc nước chanh. Chú Tùng ăn được chua nên nó để chua cho nhanh hết rượu. bà hay dậy nó như thế.

Nó bê cốc nước vào cửa phòng gõ cửa. chú Tùng một lúc sau mới ra mở., mùi thuốc lá nồng lên trong phòng. Nó nhăn mặt

-chú hút thuốc à?

-uh

-Hút thuốc thì ra ngoài chứ, cả phòng toàn mùi thuốc kinh quá.

– kệ

Chú Tùng chán nản leo lên giường. Nằm bò ra. Áo tất cũng ko buồn cởi. Nó bước lại.

– chú làm sao đấy.

– ko sao hết.

Chú Tùng vùng vằng. Nó thở dài. Con trai lơn lên dường như tâm hồn lại nhỏ lại thì phải. Trẻ con hơn hay sao ý. Chú Tùng của nó trước kia, hồi nó còn bé, chú ấy người lớn và vĩ đại lắm. Cái gì nó ko biết chú ấy cũng biết. Bây giờ, chú Tùng lại trẻ con như bọn Thằng bí thằng bầu. Giận dỗi, cáu gắt như trẻ con.

Nó thở dài bước lại.

– chú.

Nó đặt cốc nước xuống. Ngồi xuống giường kéo tay chú cho chú quay ra.

– chú.

Chú Tùng nằm im. Hơi thở khó khăn. Tay thu trước ngực.

– chú. Dậy uống nước đi. Say rồi.

– ko uống.

Chú vẫn vùng vằng. Giận dỗi hơn cả bọn bạn nó.

– thôi. Có ai làm gì chú đâu mà chú như trẻ con ý.

Chú Tùng ngồi vùng dậy, nắm cổ tay nó.

– ai bảo trẻ con.

– thì chú cứ giận với dỗi.

– ai giận dỗi.

– chú đấy.

– ko giận, ko dỗi

– vậy là gì?

– là chán.

– ai làm gì mà chán.

– sống với những người bảo thủ, cổ hủ, không khác gì sống với những người tiền sử. Thiếu mỗi ăn lông ở lỗ.

Nó phì cười. Không biết phải nói lại câu gì. Chỉ biết ngặt nghẽo cười.

– cười gì mà cười.

Chú Tùng cáu. Kéo tay nó vùng vằng. Nó càng thấy chú nhăn nhó càng buồn cười. Chú ko biết làm sao để bịt miệng nó. Bèn kéo nó ngã xuống giường ôm lấy. Nó bất ngờ. Đôi mắt mở tròn xoe. Nụ cười tắt ngúm. Nó co tay trước ngực phòng vệ theo bản năng.

Chú Tùng thấy nó vậy thì cũng ngại. Lần đầu của cả hai. Nó không biết đây có phải lần đầu chú gần con gái ko chứ nó thì đúng là lần đầu.

Mặt nó đỏ tưng bừng. Tim đập thình thịch. Chú Tùng giữ nó trong vòng tay. Hai mắt nhìn nó chằm chằm. Càng làm nó ngại. Nó quay đi. Giấu đôi mắt trong bờ mi khép chặt ko dám nhìn chú.

Chú đang thở, tiếng thở nặng nhọc vô cùng. Bàn tay vuốt tóc nó lên.

– Na… Chú phải. .. Chú… Phải làm gì bây giờ.

Chú Tùng ấp úng.

Nó thẹn. Mắt vẫn khép chặt.

– Na…

– tin chú đi được không?

– không có ai thương Na như chú.

– có đầy ng thương hơn chú.

– ai? Nói xem nào.

– Bố mẹ, ông bà.

-thế thì nói làm gì.

– chú muốn hỏi còn ai?

– bạn bè cháu.

– gì nữa

– anh… Anh… Anh Châu.

Chú Tùng cau mày.

– nhà cháu với nhà châu có họ. Đừng có mà vớ vẩn.

– thì cháu cả chú cũng có họ. Chú đừng vớ vẩn. Buông cháu ra không bà biết bà chửi chết.

– bà ngủ rồi.

– nhưng buông cháu ra.

-Chú ko buông

-Chú hâm à.

– uh. Chú Hâm. À quên. Chú ko hâm. Chú chỉ say thôi.

Chú Tùng cúi xuống. Ngả đầu xuống giường thủ thỉ.

– Na… Na thấy… Chú thế nào?

– chú say rồi.

Nó đỏ mặt. Vùi đầu xuống xấu hổ.

– chú say là một chuyện. Nhưng chú muốn hỏi cháu thấy chú thế nào.

– thế nào là thế nào?

Nó còn chưa hiểu.

– tức là con người chú. Tính cách chú.

Nó tủm tỉm.

– chú như trẻ con.

– ai trẻ con.

Chú Tùng giật nảy lên nhìn nó. Nó cúi xuống ngại nhưng vẫn rúc rích cười cái Thái độ của chú.

– cơ sở đâu mà nói ng ta trẻ con.

– chú ý… Chỉ gào mồm lên. Bắt nạt cháu.

Chú Tùng cười.

– không phải ai ng ta cũng bắt nạt.

– chú bắt nạt cả chị mến.

– đừng có nhắc nó. Chú ko thích nó.

– chú thì thích ai.

– chú thích…

– chú thích…

– chú thích những người như Na. Cháu là cô gái của gia đình.

– chú vớ vẩn.

– cháu còn bé. Với lại… Chú là chú cháu. Ko được.

– vớ vẩn.

Chú nằm im nhìn nó. Tiếng thở khó nhọc.

Một lúc sau mới lên tiếng.

– Na… Cháu thây chú thế nào?

– chú Á.

-uh.

– đẹp trai. Có tiền.

– gì nữa.

– nhiều ng yêu.

– gì nữa.

– hay cáu gắt.

– gì nữa.

– hết rồi

– vậy à.

– vâng.

– Na.

Chú Tùng hít sâu rồi hỏi nó.

– nếu như mọi người không nói mình là chú cháu. Thì cháu thấy chú có đáng để được cháu yêu không?

Nó ngại. Đỏ mặt rúc vào gối.

– chú…. Gìa rồi.

– gìa không phải vấn đề

– vấn đề nằm ở chỗ con người. Chú tuổi chú già chứ sức chú khỏe.

Nó ngại. Chú Tùng lại thủ thỉ.

– Na… Đừng quên ai nhé. Chờ chú về.

-Bà mắng cháu chết.

– không. Bà sẽ hiểu.

– cháu không dám cãi bà.

– chú không nói cháu cãi. Nhưng chú muốn cháu làm theo trái tim.

– cháu… Chưa nghĩ đến.

– uh… Chú biết. Nhưng nếu một ngày. Na thấy nhớ ai. Thấy yêu ai. Thì cứ thừa nhận đi nhé.

– vâng. Nhất định rồi.

– vậy cho chú một cơ hội.

– chú hâm.

– chú nói thật. Chúng ta có quyền.

– cháu không biết. Kệ chú.

– được rồi. Na hứa với chú đi. Còn mọi chuyện khác. Để chú lo nhé.

———