Chương 11

Nó về phòng mà đầu óc mông lung. Vừa vui, vừa hồi hộp lại vừa lo lắng. Nó nằm lên giường nghĩ về chú. về nụ cười, về cách quan tâm khác lạ của chú mấy ngày qua. Nó dường như giống với mấy bạn đang có tình ý với nó trong lớp nhưng nó không quan tâm đến mấy bạn đó, nhưng với chú thì nó lại có cảm giác khác. Vừa là lo sợ bà biết, vừa là thấy bất an, vừa là rung động.

Có phải…nó cũng thích chú không? Không được. Hồi bé. Chú cũng từng nói thích nó, muốn nó làm người yêu, nhưng đến lúc chú quen những cô gái khác, chú lại nói là chú chỉ đùa. Cho nên giờ… có khi chú vẫn nghĩ nó là con Na hồi bé thích trêu đùa… do vậy… nó không nên tin… để tránh làm mình phải đau lòng, và không bị khó xử trước ông bà cha mẹ.

Sáng hôm sau nó dậy sớm như mọi ngày. Chú Tùng cũng dậy sớm, tập thể dục. Thấy nó thì cười tươi lắm. không biết chú đã quên chuyện đêm qua chưa . chắc say thì không nhớ đâu.

Nó đi vào bếp nấu cơm sáng cho cả nhà. Chú tùng thấy nó cũng mò vào theo, nhìn nó làm rồi mó tay vào phụ.

-thôi… chú cứ ra tập thể dục đi, cháu làm nhanh mà.

-không cần, túm vào mà làm.

-không cần

Nó đòi lại nắm rau cải. tính nấu mì cải cho ông bà ăn. Nhưng chú Tùng cương quyết giữ cái rổ. Hai đứa giành nhau mà nó tuột tay rau bắn đầy bếp. Đúng lúc bà đi vào.

-hai đứa sáng sớm đã chòng chọe nhau rồi đấy hả?

Cả hai đứa ngẩng lên nhìn bà. Nó nhăn mặt.

-chú ấy cứ trêu con.

bà ngồi xuống ghế nhìn chú Tùng lắc đầu.

-thằng Tùng to đầu, con Na cũng lớn rồi, không phải trẻ con như ngày xưa đâu mà anh cứ chọc cháu nó.

Chú Tùng cười gãi đầu.

-hộ nó cái mà nó căng.

-cháu nói không cần rồi mà. Chú nhặt rau mà chú nhặt cả cỏ ai mà ăn được.

-thì cháu rửa cháu nhặt ra.

-thế thì để cháu làm cho xong.

-thì mỗi người 1 chân một tay.

-không cần.

Bà đưa tay xua xua cho hai đứa ngừng chia pháo vào nhau. bà giải hòa.

-thôi… thằng Tùng nhặt rau lên cho con Na nhặt đi, rồi ra lấy chổi vào quét hết chỗ đất đi, rồi lau qua đi không bố mày lại mắng cho.

-vâng.

Chú cúi xuống cùng nó nhặt. Nó cũng cúi xuống. Liếc trộm chú mà chú cũng đang liếc trộm. đúng hơn là lườm trộm. thi thoảng lấy tay khều trộm tay nó tủm tỉm. nó đỏ mặt đứng dậy mang rau ra cửa sau nhặt cho nhanh để tránh chú. nó ngại…

Chú Tùng đi ra lấy cây lau nhà, mắt lại liếc nó, miệng tủm tỉm. nó bĩu môi quay đi khiến chú phì cười.

Nó vào nấu xong, ăn xong thì đứng lên đi học. Chú Tùng nhận rửa bát cho nó. Mà bà cũng rửa cho nó buổi sáng.

Trước khi ra cửa, chú Tùng còn đứng đó nhìn theo. Ánh mắt có phần nghiêm khắc… có lẽ lại vì cái tội suốt ngày hỏi nó thích ai.

Chiều đến , nó tan học thì chú đứng ngoài cổng trường. Vẫn dáng người cao lớn. Ăn mặc bộ thể thao khá ngầu khiến bọn con gái đi qua phải nhìn chăm chăm. Miệng luôn nở nụ cười trên môi. Nó khẽ cau mày còn chú thì hớn ha hớn hở.

-em chàu anh Tùng.

-cháu chào chú… à quên em chào anh.

-chào các em.

Chú Tùng nói như ko có nó ở đây, miệng thì liên tục cười với lũ bạn nó. Còn rủ chúng nó ra quan nem chua rán ở đầu đường. Mà cái bọn này vô tư quá thể. Nó tính không đi theo, mặc kệ chú với hội nó mà bị ép.

Chúng nó xếp ghế cho nó ngồi cạnh. Con bé Liến ngồi kế bên. Có vẻ nó thích chú Tùng nên từ hôm nọ cứ hỏi thăm nó suốt. Chú Tùng gọi một bàn đầy đồ ăn. Chúng nó mắt sáng như sao… cười khúc khích vẻ đầy thích trí.

-em chỉ ước anh Tùng ở nhà mãi như này.., có sướиɠ không nhờ.

-thế thì lấy gì cho chúng mày ăn. Mà chúng mày có cho người ta cái gì đâu mà ăn lắm thế.

-ơ hay con này… thì anh Tùng chả nói là chú mày… nên nhờ trông hộ mày… bọn tao giúp rõ ràng nhé.

-anh yên tâm… bọn em sẽ bảo vệ nó, nhất định khôngđể ai bắt nạt cháu anh. Và nếu có thằng nào lọt lưới, nhất định sẽ chọn một chàng hoàng tử đẹp trai như anh, hào phóng như anh… thế mới đáng yêu anh ạ.

Chú tùng cười.

-anh tưởng thằng nào đến thì đuổi đi. Nhà anh không cho Quỳnh yêu sớm. nên ai đến các em cứ đuổi đi giúp anh không bà lại mắng nó.

-ôi giổi. nó học dốt thì cho nó lấy chồng đi cho nhẹ nợ.

-ấy… lấy chồng sớm khổ lắm. học hết rồi tính em à.

-được rồi, anh cứ yên tâm. Bọn em giúp.

-em thấy lấy chồng sớm cũng được, chỉ cần tìm được người mình yêu, thế thì lấy sớm cũng hạnh phúc mà.

Chú cười quay sang cái Liền.

-thế thì cạp đất ăn hả em. Yêu nhau nhưng không có công ăn việc làm, không có tiền thì khổ lắm. rồi cũng cãi nhau sớm thôi.

-vậy hả anh… nhưng em thấy nếu lấy được những người như anh thì không phải lo gì hết.

Chú Tùng nhìn cái Liền cười.

-ấy thế mà người ta còn chê anh đấy.

-ai chê thì để em, em nhận

Chú Tùng cười nhìn nó.

-anh là hoa có chủ rồi em ạ.

Nó thấy ánh mắt chú ngại rồi cúi xuống, cả hội nhí nháu chém nhau vì một chàng trai đẹp, chia nhau từng khúc như chia một miếng bánh. Cơ mà chỉ trên lý thuyết thôi chứ thực tế có 1 chú Tùng thôi, chia làm sao được.

-được rồi… được rồi. cái Na giờ có anh Hào lớp 12B. anh chiến 12 E, cả Sơn 11D là đang công khai thôi, còn những người khác chưa thấy tỏ tình.

Chú Tùng cau mày, quay sang nó khẽ lườm… nố quay đi lơ đãng. Kệ chú chứ.

-nhưng mà anh yên tâm, bọn em sẽ không để mấy tên đó tiếp cận cái Na đâu.

-uh… nhỡ bà mắng nó anh cũng lo. Giờ có mẹ anh ở nhà với nó mà nó lấy chồng sớm khổ thân mẹ anh. Các em giúp anh.

-ơ thế nó cũng phải lấy chồng mà. ở với mẹ anh mãi làm sao đuộc.

-em yên tâm, anh đi hai năm nữa anh về. Là cái Na lấy chồng là vừa.

Cả hội nhìn nó.

-Na nhớ nhé…anh Tùng nói thế thì mày nhịn 2 năm nha. Nhớ đừng ăn kem trước cổng đấy.

Nó ngại còn chú Tùng liếc nó tủm tỉm.

-Quỳnh có tên ở nhà hay nhỉ?

cái Liền nó trêu.

-chính ta ra gọi Na vẫn hay hơn gọi Quỳnh. Tên nó dài, đọc gãy cả lưỡi.

Chú Tùng trêu nó làm cả hội bạn túm lại trêu. Nó thò tay nhéo vào đùi chú mà chú Vẫn cười.

Cái Liền xiên 1 que nem chua vào xiên đưa cho chú. cả hội nhìn cái nó rồi nhìn nhau. nó không nói gì. cúi xuống ăn tì tì nhưng mà lòng cũng ko thấy vui khi nó làm như thế. Chú Tùng ngại cầm lấy nhưng lại liếc nó. Nó cúi xuống không nói gì… ra vẻ thờ ơ mà lòng dậy sóng.

Lúc đi về chú Tùng vẫn phóng xe bám theo. Thi thoảng liếc nó, cả hai đi bên nhau trong im lặng. Nó đeo cái cặp sách . có vẻ nặng

-đưa cặp đây chú cầm cho.

-không cần.

-đeo bao nhiều sách đấy nặng sai vai đó.

-cháu quen rồi.

-sao ko cho giỏ xe.

-cho giỏ xe hay bị chúng nó lấy chúng nó trêu.

-đứa nào dám làm thế… chỉ chú xem.

-thôi… chú mở miệng là đòi đập người ta, cháu sợ chú lắm.

-chả thế…

-thôi… thêm cả chú là mệt lắm rồi. chú đi về trước đi. cháu về sau. Đừng có đi tà tà như thế. Cản trở đường đi.

-kệ… đường là để đi cơ mà.

Chú nói cùn… nó cắm cổ đi ko nói gì.

Chiều nay nó đi học về thấy chú đã tắm rửa tinh tươm. Nó liếc chú… chủ thổi sáo rất chi là vui vẻ. Dáng người cao lớn.. lạnh lạnh rồi còn cởi trần phong phanh. Thấy nó về thì cười.

-chốc đi sang nhà bạn ăn cơm với chú.

-cháu nấu cơm cho ông bà đã.

-để đó bà nấu cho.

-bà đi đâu rồi ạ.

-bà đi tí việc về bây giờ., tắm đi, chú đưa đi.

-cháu không đi đâu.

Nó ngại, mang đồ vào nhà cất rồi đi ra bếp, chú đi theo.

-chú xin bà cho rồi mà.

-cháu không đi đâu.

-là đến ăn cơm nhà bạn hôm nọ đấy. đi đi không nó cứ tán chú, chú ngại lắm.

-chú không thích thì nói ra cho người ta khỏi chờ. Chứ như chị Mến khổ thân lắm.

-chú nói ko thích nó mà.

-nhưng mà chị ấy vẫn chờ chú đấy.

-ai ép nó đâu, mệt quá, sao cháu cứ nhắc nó hoài vậy.

-cháu…

Nó vùng vằng.

-không thích thì nói không thích, càng ép càng để người ta ghét cho.

-chú cũng thế.

Nó lầm bầm. chú Tùng đứng im., mắt nhìn nó chăm chăm.

-cháu ghét chú à?

-cháu có nói thế đâu.

-câu vừa xong. Sao nhắc đến chú.

-chú đừng có linh tinh.

Nó đẩy chú ra, rồi bước qua để nấu cơm, chú Tùng vẫn không tha… bước lại mặt mũi hầm hầm.

-là người ta có lý do… chứ không phải tự dưng mà thế.

-cháu không hiểu.

-rồi sẽ hiểu. nhanh nhanh lên rồi đi

-cháu không đi.

-vậy chú đi một mình. Chú say như hôm nó, quay ra đường thì…

Chú liếc nó

-thế chú ở nhà đi.

-người ta mời như thế. Ai nỡ từ chối. là chú chỉ ngại uống say không ai đưa về.

-bảo chị kia

-Ko thèm… nhỡ nó nhân lúc chú say mà xơi chú thì sao… chú còn trinh đó. Tính phần người chú yêu…

Nó đỏ mặt.

-linh tinh.

Chú cười.

-đi đi nha.

-ko.

-thôi… đi

Chú cứ nài. Nó càng ngại. quay ra lườm, chú cười hớn.

-cháu nấu cơm đã.

-Để chú giúp

Chú Tùng sắn tay giúp nó nấu cơm. Đứng bên cạnh thủ thỉ với nó.

-nhìn giống gia đình nhỉ. Sau này cứ thế mà phát huy nhé.

Nó lườm rồi bịu môi. Chú cười. một lúc sau xong việc nó cũng thay đổ theo chú đi. chú phóng xe ra khỏi cổng làng thì đi chậm lại. trời đã tối. chả ai thấy 2 chúng nó cả. Chú quay ra nhìn nó, tay khều khều lên cái đùi của nó cuối cùng cũng đủ dũng cảm để đặt tay lên.

-Na này.

-dạ

-cháu có biết câu … con đường dẫn đến trái tim nhanh nhất là qua cái dạ dày không?

-cháu không.

-vậy nghe rồi đó.

nó phì cười

-Na nấu ăn ngon lắm.

-thật không?

-thật.,

-bà dạy cháu đấy.

-cháu nấu ngon hơn bà.

-Còn lâu

-thật. Cú nghĩ đến cơm cháu nấu ngon là không muốn đi, sang bên đó ăn cơm chán lắm.

-thôi chú cô gắng… đi làm kiếm tiền rồi về mấy vợ cho bà vui.

-uh… chú lấy vợ gần, lại tiện chăm sóc cho bà… chú yên tâm lắm.

-chú lấy chị Mến đi. chị ấy yêu chú lắm.

-hay chị hôm nay mình đến.

-cháu tắt cái loa rè đi.

Chú hậm hực nó cười. chú bóp tay vao đùi nó, kéo tay nó vòng qua eo chú giữ lại.

-chú xin lỗi Na nhé… chú nhớ lại rồi.

-gì cơ ạ.

-là cái chuyện hồi bé chú nói.

-nói chuyện chú với cháu ý.

-lúc ấy… đúng là Na còn bé quá nên chú… chú đùa tí.

-vâng… cháu biết rồi, giờ chú đừng có thế nhé… đùa thế buồn cười lắm. cháu lớn rồi.

-uh… giờ… chú không đùa đâu… chú nghiêm túc nói câu đó được không?

-câu gì?

Nó hỏi lại

-cháu nhớ đi.

-cháu quên rồi

-hôm nọ cháu vẫn nhắc đấy.

-giờ cháu quên rồi, kệ chú

Chú cười nắm lấy tay nó.

-này… đừng có mà thế.

Nó ngại ngại kéo tay mình ra… chú nắm chặt.

-Na…. chú sắp đi rồi… đừng như thế.

-thế nào?

-thì… đừng có thù chú vụ đó… giờ chú thấy chú sai rồi… chú xin lỗi.

-chú không có lỗi… lúc ấy… cháu cũng trẻ con mà.

-nhưng chú muốn bây giờ… chúng ta

-đừng có nói gì cả… cháu còn bé … cháu sợ bà.

-bà sẽ hiểu.

-khi nào bà hiểu thì tính.

-không… chú chọn ai bà cũng sẽ gật đầu.

-kệ chú.

Nó ngại, kéo tay lần nữa.

Chú nắm chặt.

-chú không ngờ… lần này quay về… gặp Na lại bất ngờ và thay đổi nhiều như vậy.

-na… ở nhà thay chú chăm sóc ông bà… Na không phải con đẻ, nhưng hãy cứ coi như thay chú làm tròn trách nhiệm. và chờ chú về.

-bao giờ chú về.

-hai năm nữa. chú sẽ cố gắng kiếm tiền.để vợ con ko phải khổ.

Nó cười, lại rút tay lại. chú để tuột tay nó khẽ quay lại lườm yêu, cười khúc khích rồi phóng nhanh, đánh vả võng để bắt nó ôm lại. nó yếu bóng vía. Ngồi sát lại ôm lấy eo chú, chú kéo mạnh tay nó thành một vòng. Thở mạnh như nhẹ nhõm.

-Chú trông đợi tất cả vào Na đấy nhé.

-cháu không dám nói trước.

-chúng ta đều lớn cả rồi.

-cháu còn bé mà.

-cháu là thiếu nữ rồi, 17 tuổi rồi, bằng thế nước ngoài nó có trách nhiệm dân sự. Có khả năng kiểm soát hành vi, có khả năng sinh con…. có khả năng làm mẹ…. thì tất nhiên đã lớn rồi.

Chú Tùng không rẽ vào đường nhà anh hôm nọ mà phóng thẳng về hướng thị trấn.

-chú đi đâu đấy.

-đi chơi

-sao ko vào đó.

-Chú nghĩ không nên… chốc chú gọi điện xin lỗi được.

-chú Hâm… vậy chú đưa cháu đi đâu?

-thế cháu muốn đi đâu.

-cháu đã đi bao giờ đâu mà biết.

-chưa ra thị trấn chơi bao giờ.

-có nhưng chưa đi tối bao giờ.

Chú Tùng cười.

-có chú thì đi, không có chú đừng đi không thì chúng nó không tha cháu đâu nhé.

-Cháu biết rồi

Nó ngại.

-thế không sợ chú à?

-có sợ.

Nó ngại. chú Tùng đặt tay lên bàn tay nó.

-chú… ko muốn đi nữa phải làm sao đây.

-về 25 ngày mà giờ 21 ngày rồi… sao thấy nhanh vậy

-không làm được gì hết.

-có… chú toàn gây sự với cháu còn gì?

-chú đùa thôi.

-chứ… giờ ko có người gây chuyện… chú sợ đi sang bên đó rồi.

-chú đi đi.

-nói đợi chú rồi chú đi

Chú Tùng thì thầm. nó thẹn

-cháu còn bé… chuyện đó nói sau được không?

-ko… ngày xưa bà chú bằng cháu là có con rồi.

-chú Hâm à? Cháu có biết gì đâu. Cháu còn bà còn bố mẹ.

-họ cũng mong thế bỏ xừ

-chú nói cháu không chơi nữa đâu nhé.

-hì hì

Chú cười.

-nhưng mà… tự nhiên nó thấy tủi.

-chú đừng có mang cháu ra làm trò đùa nữa…Tình cảm không đùa được đâu

Giọng nó run run dỗi hờn. Chú Tùng đỗ lại… quay lại nhìn nó.

-chú không đùa Na ạ.

-cháu không tin chú nữa.

Nó giận, đẩy chú ra… nó thấy lòng buồn lắm. chú Tùng kéo tay nó siết ngón tay vào nhau.

-chú sẽ chứng minh cho Na thấy… Na cứ bình thường đi… chỉ cần cho chú cơ hội… chú làm được.

-chúng ta là chú cháu cơ mà.

Nó ứa nước mắt.

-Cháu còn đi học

-cháu cứ bình thường. Chỉ cần lúc nào cũng mang cái điện thoại theo người. còn đâu mọi chuyện khác… chú đã nói rồi… để chú lo.

-chú mà lừa cháu lần nữa… là cháu không bao giờ nhìn mặt chú đâu đấy.

chú Tùng cười.

-giờ chú còn sợ hơn cả Na. Chỉ sợ Na thất hứa, Na quen người khác trẻ đẹp hơn… rồi quên chú.

-chú Hâm à?

-nhỡ bà biết mà bà mắng thì sao.

-bà mắng vì cháu bé thôi. Chứ không vì chú. chứ cháu ở với bà… giờ lại là con dâu bà… thì mừng quá còn gì.

-chú nói linh tinh. Ai lấy chú mà làm con dâu bà.

-cháu… bà ướm cháu từ ngày cháu bé tí đấy còn gì., số cháu là ở nhà chú rồi, không chạy được

-linh tinh

Chú cười.

-ai linh tinh mà linh tinh.

-chú im ngay

Chú cười ngặt nghẽo. Nó đánh lưng chú giận. Chú nằm tay nó léo lại. nó ngồi im… ko rút tay ra… nhưng miệng ấp úng nói nhỏ.

-cho cháu suy nghĩ được không?chú mới về mà… còn đi nữa… nhỡ chú lại quen người khác

-chú không quen

-đấy là chú nói…. bà nói nên nghĩ cặn kẽ hãy quyết định… cho nên chú cứ cho cháu 1 thời gian. Bao giờ cháu lớn… cháu cảm thấy ổn… chúng ta hãy bàn

-chú biết là giờ chú mới về được 20 ngày nên nó thế… nhưng mà cháu cứ cho chú cơ hôij

-Na à… ngày đầu tiên gặp cháu chú bất ngờ… không ngủ được… chú… không biết mình bị sao nữa.đừng ghét chú nhé… chú biết chú già rồi… Na còn chưa đủ lớn để hiểu hết… nhưng rồi có lúc cháu sẽ cảm thấy nhớ một ai đó không muốn rời… cháu sẽ không tin… nhưng có người chỉ gặp nhau một lần mà yêu nhau cả đời. đấy là duyên số.

-vâng.

-cho nên.. chú không ép Na… nếu Na không thích chú… Na có thể nói, chú sẵn sàng chúc Na hạnh phúc.

Nó thấy tủi mà ứa nước mắt.

-nhưng mà cháu có một chuyện.

-uh… cháu nói đi

-chú đừng nói với bà vội… cũng đừng có làm gì trước mặt bà.

-uh

-khi nào chúng ta như chú nói… sẽ nói với ông bà… cháu chỉ sợ ông bà lại…

-không… đừng lo… chúng ta sẽ thuyết phục được. Chỉ cần chúng ta yêu nhau… chú tin ông bà sẽ hiểu.

Nó thở dài… chú Tùng là con nhưng đâu có bên ông bà nhiều mà hiểu,

Nó gật đầu nói vậy, nhưng mà trong thâm tâm vẫn đấu tranh… nếu có thể… mong chú nghĩ lại mà quen người khác.

———