Chương 9

Ăn cơm xong nó lấy cồn ra , tay cầm gói băng tiến lại.

-chú đưa chân đây cháu xem cho.

Chú ngẩng lên nhìn nó, đôi môi khẽ cong lên thích thú. Ngả lưng ra ghế gác lên bàn.

-đây.

Ngoan ngoãn nghe lời cho dù không biết mình sẽ đi về đâu.

Nó ngồi xuống. Đổ cồn ra chén, nhúng bông vào. Sau đó xoa lên chỗ đau.

-ái za… sao mà xót thế.

-chú ngồi im.

-xót lắm mà.

-sắp khỏi rồi.

-khỏi cái đầu cháu. Mẹ chú ngày xưa lau oxi già hay thổi vào cho đỡ xót. Na thôỉ hộ cái.

-cháu như ô sin của chú ý.

-giúp thì giúp cho chót. Cháu mà tốt bụng sau này ông trời phù hộ cháu có ông chồng đẹp trai, yêu vợ, như chú. rồi có một lũ con trai xinh gái đẹp như cháu. Ok.

-thôi, cháu xin chú chém ít thôi.

Chú Tùng cười khúc khích, thi thoảng nhăn mặt vì nó phải loại hết bùn đất bên trong vết thương. Miệng nó chu lên thôi thôi hơi mát vào chỗ đó cho chú bớt xót. Chú cứ nhìn nó chằm chằm. hai nó đỏ mặt mà không dám nói gì. Bà đang ngồi ngoài kia.

-xong rồi đi Na nhé.

-cháu chưa học bài.

-thế học có giỏi hơn không?

-không hơn nhưng cũng không ngu đi là được.ngày mai cô giáo gọi lên bảng còn biết mà trả lời không thì vào sổ đầu bài chứ sao.

-thì ngày mai xin nghỉ ốm.

-chú hay nhỉ. Cứ xui cháu nghỉ học là sao.

-học làm gì? Quan trọng nhất của phụ nữ có 3 điều cháu biết là gì không?

-là gì?

-là một người biết cầm tiền cho chồng mà không cần hỏi vì sao.

-gì nữa?

-nấu cơm ngon cho chồng muốn về ăn cơm.

-gì nữa.?

-yêu chồng và…

Ông chú nói lấp lửng… có lẽ không muốn để nó nghe vế tiếp theo. Nó ngẩng lên tò mò.

-và gì nữa.

-thôi… cháu còn bé… lo học đi… đừng quan tâm chuyện người lớn. Bao giờ tốt nghiệp cấp 3 rồi chú chỉ cho.

Nó cong môi lên.

-thế mà chú cũng nói được. Chú vừa bảo cháu không phải học. Giờ lại bảo học. Chú nói vậy ông sẽ bảo chú… càng nói càng giống như nhai tóc. Rối tận trong ruột.

-ơ này….nói cái gì vậy?

Nó cúi xuống, không dám nhìn lại cái ánh mắt sắc như dao của chú. chú đưa bàn tay nâng cằm nó lên.

-sao lại nói như thế?

-ko sao.

Nó đòi cúi xuống mà chú Tùng không cho . tay vẫn giữ cằm nó.

-đã nói là còn ít tuổi chưa nên hiểu nhiều. hay muốn lấy chồng chứ gì… tò mò đúng ko?

Chú Tùng nghiêm giọng. Nó ngại. ko cúi xuống được thì cụp mắt xuống. Ko dám nhìn. chú Tùng ngồi im… nhìn nó và làm gì đó.

-Tùng ơi… Na ơi… đi sớm đi không muộn rồi.

Cả hai giật mình ngẩng lên. Chú Tùng nhả tay,. Nó đứng lên. Mang bông ra bỏ vào thùng rác. Chú Tùng lấy băng tự dán vào chỗ đau rồi đi ra lấy chìa khóa xe. Đứng chờ nó ở dưới bậc nhà.

-Nhanh nhanh lên không về muộn.

Cái mắt nhìn nó như lườm nhưng cái miệng vẫn giục. Nó đi vào nhà. Mặc cái quần bò rồi đi ra.

-gì mà quần bò.

-kệ cháu. Người ta cười cho.

Chú đi ra xe. Nó đi theo rồi leo lên . chú Phóng đi vào màn đêm tối. đi hết cả đường làng mới quay sang nói với nó.

-mang cái túi này sang gửi nhà thằng Kiên rồi về luôn.

-sao chú tưởng sang đấy chơi với hội bạn.

-thì hội nó có rủ nhưng mà ép uống rượu nên ngại.

-cứ sang, người ta mất công mời.

-sợ say rượu lại làm mấy chuyện linh tinh.

-linh tinh gì mà linh tinh.

-thì đàn ông say rượu hay phức tạp lắm…. thôi.

Chú Tùng phóng nhanh, qua chỗ cổng nhà bạn thì ngó nghiêng.

-Thế mà còn nói không nhớ đường.

Nó càu nhàu. Và cứ ngồi trên xe nhìn lưng chú ấy. rõ là lưng thẳng… dài… eo đẹp… vai rộng… nói chung là được. Tiếc là chú của nó…thế thôi.

Người nhà anh Kiên ra mở cửa.

-vào nhà đi.

Chú Tùng nói với nó như nói thầm. đỡ nó xuống xe, rồi dắt xe vào.

Ngôi nhà khang trang mới xây, nhìn sáng lắm. cả hai đi vào bên trong. Ngồi trên ghế nói chuyện với mẹ anh Kiên. Nhà anh Kiên mất bố. một lúc sau… cô em gái anh Kiên đi từ trong phòng ra. Liếc nhìn hai chú cháu nó rồi bước lại ghế ngồi.

-em chào anh… em chào chị.

Nó gật đầu rụt rè.

-em chào chị.

Cô em gái anh Kiên nhìn chú Tùng chằm chằm, ánh mắt đưa đẩy.

-bây giờ em mới được gặp anh ở ngoài, không ngờ đẹp hơn trong máy tính.

Chú cười.

-có gì đâu em.

-được cái bên đó khí hậu dễ chịu, ai cũng đẹp nhỉ.

-không… anh thấy anh vẫn thế.

-thế dạo này công việc anh thế nào?

-cũng bình thường thôi.

-anh về bao nhiêu ngày.

-anh về 25 ngày.

-vậy hôm nào sang nhà em ăn cơm. Tiện hướng dẫn em thêm thủ tục giấy tờ… em cũng chờ học định hướng thôi.

-anh có nghe Kiên nói rồi.

Hai người nói chuyện qua lại. đến khi câu chuyện đó kết thúc. Nó ngồi nhìn cô gái và chú. Thấy cô gái có vể đã thân quen với chú Tùng. Rõ là họ nói chuyện với nhau thường xuyên giống bà ý. Nó thoáng buồn. Đã vậy.. cô kia tỏ thái độ thích chú… còn sắp sang gần chú nữa chứ… nó càng thấy lòng nặng hơn. Nó vẫn ngồi im.

-thế đây là em anh à?

Chú Tùng nhìn sang nó… khẽ tủm tỉm.

-không.

-sao hai người giống nhau thế.

-giống không?

Chú Tùng cười

-từ nãy em cả mẹ cứ tưởng anh em.

-vậy à?

Chú Tùng cười tươi nhìn nó.

-đây là người yêu anh.

Nó giật mình., tròn mắt nhìn chú.chú khẽ kéo ngón tay út nó ra hiệu. nó vẫn ngồi im và đơ ra… nó thấy tim mình đập nhanh… còn dây thần kinh đơ ra mất một hồi.

-người yêu anh á?

-uh.

-sao trẻ thế.

-học lớp 12.

Chú Tùng nói tăng tuổi nó.

-trẻ quá… anh Tùng giỏi nhỉ… cưa được cô bé thế này.

Cô gái kia đổi ánh mắt nhìn nó. Khẽ liếc vẻ không hài lòng. Nó cúi xuống ngại.

-là gần nhà nhau, bố mẹ ướm cho từ ngày bé rồi.

-ôi… giờ yêu ai là quyền mình mà anh. Ai ép được.

-biết là vậy nhưng mà lớn lên bên nhau, lại thấy yêu nhau. chứ không phải do bố mẹ ép buộc gì cả.

Cô gái đó không nói lại được thì khẽ cười nhẹ

-thế mà em tưởng cái chị hôm nọ ở nhà anh là người yêu anh.

Nó quay sang nhìn chú … chú lại cười.

-là bạn làm thôi. Em nói thế, người yêu anh giận bây giờ. Anh giấu đó. Bé thế này nhưng hay ghen lắm.

Nó cau mày lườm nhưng vẫn im. chú Tùng ngồi thêm chút thì đứng lên nắm lấy tay nó nhấc lên.

-cháu xin phép bác chúng cháu đi có việc.

-hai đứa về nhé.

-vâng… cháu chào bác.

Nó lại nhẹ nhàng chào, khẽ liếc chị kia một cái. Còn chị ta nhìn nó như lườm. nó đi theo chú Tùng ra cổng rồi trèo lên xe. Chú phóng đi khuất nó mới thò cổ ra hỏi tội

-sao chú dám nói cháu là người yêu chú.

-thì nói có sao. Cháu xinh thế… chú nhận cho oai.

-oai cái gì mà oai.

-thế cháu không thấy tự hào khi có chú đẹp trai à.

Nó bịu môi.

-đẹp phát kinh

Chú cười.

-từ lần sau đừng có mà ăn nói linh tinh.

-ai ăn nói linh tinh. Yêu nhau thì có sao.

-cháu với chú là chú cháu. Họ hàng

-này, họ hàng gì cái giờ này… bên tây… thì tính ra chúng ta yêu nhau được, người ta chỉ cấm kết hôn cận huyết là 3 đời. đây chú cháu mình bắn đại bác rồi Na ạ.

-bắn gì thì bắn… chú là chú… cháu là cháu… chú cháu ko được linh tinh. Người ta cười ông bà không dạy.

-cháu thôi mấy câu nguyên tắc của ông bà đi. cái gì cũng ông bà… ông bà.

-sau này cháu lấy chồng mà cứ ông với bà … thì làm ăn được gì?

-tối ngủ không quan hệ à… hay quan hệ thì chỉ được nằm dưới không được nằm trên.

Nó đỏ mặt. Nhéo eo chú

-ăn nói tầm bậy.

-ấy za…

Chú Tùng tóm tay nó.nắm chặt.

-cháu đừng có mà … chọc tức chú.

-thì chả nhẽ.

chú kéo tay nó lại. ôm lấy vòng eo.

-hôm nay cháu đóngvai người yêu chú đi cái. Không con bé đó nó cứ tấn công chú.

-chú lấy cợ đi, chị ấy được rồi. kén quá.

-chú không thích nó… nên mới đưa cháu sang làm bình vôi.

-vậy là chú chỉ đưa sang cho chị ý hiểu lầm thôi chứ gì?

-uh

-thế mà cháu cứ tưởng.

Nó vô tư nói… chú Tùng mất đà uh rồi mới thấy mình ngu đời… sao lại có người ngốc như nó. Nhưng nó còn nhỏ mà… đâu phải cái gì cũng nghĩ sâu sa.

Chú tùng thở dài.

-thôi chúng mình đi vào uống cốc nước đi.

-thôi về đi,

-uống cốc nước đi. đã đi thì tranh thủ mà chơi, chả mấy khi.

-ko có việc gì thì về, đừng là cà. Ông bảo thế.

-lại ông…

Chú Tùng càu nhàu. Phóng xe nhanh hơn.

-chú làm gì đấy.

-đi uống rượu với bọn bạn

-sao chú bảo….

-chú nghĩ lại rồi… chú muốn đi uống rượu

-đi thì mấy giờ mới về.

-bao giờ say thì về.

-này… chú đừng có mà thế… về đi.

-không… nói nhẹ cháu không nghe… muốn về sớm chứ gì… thế thì cho muộn một thể.

Chú ý cùn… phóng xe vào quán rượu. mấy ông bạn đã ngồi đó uống từ bao giờ.mọi người ngẩng lên nhìn nó chào lịch sự.

-đến muộn phạt nhé.

-nay dẫn em đi chơi mới đến muốn thế nàyđấy hả.

-đã đi được đâu đâu.

-thế uống đi rồi chốc nữa làm cho sướиɠ.

-có được gì đâu mà làm.

Chú Tùng nói chán nản. Cả hội bạn nhìn rồi cười. nó câu hiểu câu không… nhưng cũng ngồi im.

-có người yêu xinh thế mà giấu.

-đâu… cô bé này cũng nhà với Tùng… cháu nó.

-vậy à? Thế thì hay quá.

Mấy ông bạn nhí nháu với nhau… chú Tùng cau mày. Này chúng mày đừng vớ vẩn. Bước qua xác tao.

-được…mày là cái đéo gì. Vì người đẹp tao làm được.

-không ngờ đến lúc em lớn lại khác thật, mãi anh mới nhận ra.

Nó cười.

-em vẫn thế.

Má nó đỏ lên vì ngại

-thôi… chúng mày uống đi.

Chú Tùng giục. Cả hội bạn cứ nhìn nó chằm chằm. nó ngại.

-em học lớp mấy rồi.

-lớp 11.

-có người yêu chưa?

-rồi.. tao đây.

Chú Tùng chen vào.

-mày hâm, nhà mày có họ… đừng có mà giở cái giọng đấy ra. Dù sao cũng gả cho anh em bạn bè…người nhà… dễ nói chuyện.

-em… học lớp nào anh xem có học cũng em gái anh không?

-mày hỏi làm gì…

chú Tùng gắt.

-uống đi.

Ông ấy nâng ly, mấy ông bạn kịch cốc nhưng lại nhìn nó hỏi han. Cuối cùng chán quá, ông ấy đứng lên dắt nó về với lý do sáng mai cho nó đi học.

Trên đường về. Ông ấy thì thoảng liếc nó phía sau rồi không ngừng thở dài. Nó thì ngồi im, không ôm eo gì hết.

-Na…

-dạ…

-từ bây giờ… học xong là về nhà ngay nghe chưa?

-đi học không cần ăn mặc đẹp. Con gái con đứa… đừng để cho hội con zai nó nhìn… nó đểu lắm.

-vâng.

-đừng có mà đi chơi tối, thằng nào rủ đi không được đi nghe chưa.

-vâng

-đừng có mà tin bọn con trai nó nói yêu mình. Nó ngủ với mình xong nó bỏ đấy.

-vâng.

-chửa đấy.

-vâng

-vâng vâng cái gì… làm đi,

-vâng… thì chú nói giống ý hệt bà.

-ai bảo cháu xinh cơ… có gì phải làm cho xấu đi, tóc xù lên.

-chú Hâm à

-ko hâm, chú chỉ muốn bảo vệ cháu.

-được rồi. cháu hiểu.

-hiểu cái gì?

-hiểu chú muốn bảo vệ cháu…

-bảo vệ cái gì?

Nó cười.

-Chú lạ lắm nhé. Hôm nọ nói một đằng… giờ nói một nẻo.

-chú giữ cho chồng mày. Thế mày có muốn để dành cho chồng mày không?

-cái gì ạ.

Nó chỉ nghe trên ti vi họ cứ nói chờ đến tân hôn, mà ko biết tân hôn sẽ làm gì. Hì hì

Chú Tùng đỗ khựng xe lại. thấy nó ngu thì nhìn nó, ánh mắt sắc bén.

-Na…

-dạ

Nó ngồi im. Mùi rượu phát ra từ miệng chú… say say.

-chỉ cần nghe chú nói… là đừng có quen thằng nào. Phải chờ tốt nghiệp xong… đủ tuổi…

-vâng

-và… chờ chú về.

-để làm gì cả.

-trên đời không có thằng con trai nào tốt hết… chỉ có chú là tốt với Na. Giờ phải nghe chú.

-nghe gì ạ.

-không quen thằng nào, ko tin thằng nào.

-vâng.

-hứa với chú…

-hứa gì.

-hứa không được quen ai, không được yêu ai.

-thế cháu ế à?

-chú sẽ không để cho Na ế đâu. Na yên tâm.

-cháu không hứa được.

-tại sao…

-vì nhỡ chú không về như chú tuyên. Hay chú có người yêu như chị kia nói… thì cháu thịt lừa à.

-ai nói vậy… nói nhảm.

-cháu cũng không muốn hứa.

-vì tình cảm làm sao mà nói được. Nhỡ mãi thần tình yêu ném sét vào đ ầu cháu thì sao?

-nói nhảm

Chú bắt đầu cáu.

-kệ cháu. Chung quy là cháu không hữa đâu

Chú Tùng nghiêm mặt. Đưa tay giữ chặt vai nó cương quyết

-vậy chú sẽ làm cho cháu phải hứa.

———