Quyển 1-Chương 4

Ngày hôm sau, Chung Dĩnh Ý thức dậy trong cảm giác tê ngứa sảng khoái, khi cô mở mắt ra, thì thấy Việt Trạch trần trụi nửa thân trên, đang quỳ giữa hai chân cô, liếʍ âʍ ɦộ cô. Đây là lần đầu tiên của hắn, cũng là lần đầu tiên của Chung Dĩnh Ý, một người cố gắng bắt chước nhưng trông vẫn còn hơi trúc trắc, một người cố gắng giữ bình tĩnh nhưng nét mặt lại vặn vẹo.

Chung Dĩnh Ý âm thầm nắm chặt chăn, liếʍ âʍ ɦộ thật sướиɠ, cô cũng có một vài đồ chơi điện dạng lưỡi, cái loại có tần suất cực nhanh, nhưng chúng lại thậm chí không có được một nửa kɧoáı ©ảʍ như khi Việt Trạch liếʍ.

Lưỡi của người đàn ông rộng, dài, thô ráp và nóng bỏng, khi thì chạm nhẹ vào âm đế, khi thì bao trùm lấy toàn bộ, liếʍ, mυ"ŧ, cắn, lúc nhẹ lúc mạnh.

Trong cổ họng Chung Dĩnh Ý tràn ra một tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, Việt Trạch nghe thấy liền ngẩng đầu:

“Điện hạ tỉnh rồi, còn cần thuộc hạ tiếp tục không?”

Hắn hỏi vậy là vì có đôi khi điện hạ tỉnh lại liền tính là kết thúc, có đôi khi là liếʍ đến cao trào, hoặc có đôi khi phải đao thật kiếm thật làm một trận, vì vậy các công tử đều phải hỏi câu này khi công chúa tỉnh.

Môi hắn không mỏng, nhưng môi dưới lại có chút thịt, trên môi dính nước da^ʍ bóng loáng, trong ánh mắt lộ ra không tự tin mờ mịt, có chút đáng yêu, Chung Dĩnh Ý ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây hôn ta.”

Việt Trạch sửng sốt, công chúa điện hạ chưa từng hôn các công tử trong phủ, ngay cả Nhạc tiên sinh cũng không. Cũng rất ít khi hôn các đại nhân ở bên ngoài, hắn chỉ lại một ám vệ với bàn tay đẫm máu, hắn có tư cách không?

“Đừng để ta phải nói lại lần thứ hai.” Chung Dĩnh Ý tỏ ra không kiên nhẫn.

Việt Trạch hạ quyết tâm, cúi xuống hôn lên, chần chờ chạm vào đôi môi đỏ mọng kiều nộn ướŧ áŧ. Cảm nhận đầu tiền của hắn khi hôn lên đó là miệng của công chúa giống như âʍ ɦộ xinh đẹp phía dưới, ẩm ướt mềm mại, phảng phất dùng sức một chút liền tan đi.

Chung Dĩnh Ý cũng có chút khẩn trương, kỳ thật khi Việt Trạch cúi xuống cô liền hối hận, miệng hắn vừa mới liếʍ âʍ ɦộ của cô a. Nếu là chính mình cô còn không chê, nhưng đây là thân thể của công chúa a, mặc dù không có mùi lạ, còn có chút thơm, nhưng kia cũng là dâʍ ŧᏂủy̠ của người khác. Đều do Việt Trạch, đúng là sắc đẹp mê người.

Quên đi, hôn cũng hôn rồi, đây là nụ hôn đầu tiên của cô, Chung Dĩnh Ý một là không làm đã làm thì phải làm đến cùng há miệng đáp lại. Vì có trí nhớ và bản năng của Công chúa Dĩnh Ý, cô nhanh chóng tiến vào trạng thái.

Việt Trạch cũng học rất nhanh, không chỉ có đảo khách thành chủ mà còn bắt đầu chủ động nhào nặn bộ ngực trắng như tuyết, dùng đôi tay to chai sạn của mình vuốt ve cơ thể Chung Dĩnh Ý, căn phòng lập tức tràn ngập những tiếng thở hổn hển nặng nề.

Thật lâu sau, nụ hôn sâu kết thúc, hai người cũng thay đổi vị trí, Việt Trạch ở phía dưới, Chung Dĩnh Ý ở phía trên. Cô tựa vào trên vai nam nhân thả lỏng, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Kỳ thật trên người ngươi căn bản không có một chút mùi máu.” Ngược lại lại có một mùi hương mát lạnh, rất giống khí chất của hắn, vị công chúa kia thuần túy là kỳ thị.

Những lời này làm trong lòng Viêt Trạch mạc danh nóng lên, hắn lập tức ôm lấy Chung Dĩnh Ý, lại lập tức buông ra: “Thuộc hạ vượt qua.”

Chung Dĩnh Ý cười khúc khích: “Thế này liền quá trớn? Ta còn muốn ngươi làm điều gì đó còn quá trớn nữa.” Cô ghé vào tai hắn thở gấp nói, “Ta muốn ngươi hung hăng ȶᏂασ ta.”