Quyển 1-Chương 3: Ta muốn ngươi hung hăng làm ta (đùa giỡn với thị vệ)

Sau khi tỉnh lại, Chung Dĩnh Ý phát hiện mình đã đổi sang một căn phòng khác, toàn bộ đều là màu vàng và đỏ, có nhiều lớp rèm sa, một chiếc giường cực lớn, hương thơm xa hoa, đó là phòng ngự của Công chúa Dĩnh Ý.

Tể tướng vốn rành cái kiểu kết bè kết bạn nên không giữ cô qua đêm.

“Việt Trạch.” Chung Dĩnh Ý bắt chước Công chúa Dĩnh Ý trong ký ức của mình, lười biếng dựa vào gối mềm.

Một thanh niên áo đen trong bóng tối đột nhiên xuất hiện:

“Có thuộc hạ.”

Chung Dĩnh Ý nhìn hắn cẩn thận, hắn là ám vệ mạnh mẽ và đẹp nhất trong tất cả các ám vệ, thân hình cao và mảnh khảnh, đôi lông mày sâu và đôi mắt đen, chỉ là ở khóe mắt có 1 vết sẹo, nó làm khí chất thanh lãnh của hắn nhiều thêm một phần sát khí.

Đây là người Công chúa Dĩnh Ý tự mình đi ám vệ doanh chọn, nàng theo bản năng của một nhan cẩu, chọn người đẹp nhất, nhưng lại không nghĩ đến chuyện làm với hắn. Trong ánh mắt cao cao tại thượng của công chúa, một ám vệ trong bóng tối như Việt Trạch chỉ là một con chó điên cả người đầy máu, dưới váy nàng có rất nhiều quan thần quyền lực tài giỏi, nàng sao có thể để ý đến một con chó.

Tuy nhiên, Chung Dĩnh Ý của thế kỷ 21 lại không có khái niệm hơn thua này, cô yêu tất cả những nam nhân đẹp mắt, bất quá không vội, hiện tại lúc này cô đã được Cơ Lam cho ăn no, nên chỉ muốn ngủ một giấc.

“Rót một ly nước cho bổn điện hạ.” Chung Dĩnh Ý ra lệnh.

Việt Trạch có chút kỳ quái, điện hạ lại để hắn hầu hạ thay vì đi tìm thiếu gia khác, không phải ghét hắn, không cho hắn lại gần sao, nói trên người hắn có mùi máu tươi rất ghê tởm sao? Nhưng chủ tử đã ra lệnh, hắn không dám trái lời, vì vậy, hắn rót một ly nước và đi đến bên giường.

“Ta không còn sức, đỡ ta dậy đút cho ta.” Chung Dĩnh Ý thân thể mềm nhũn dựa vào, mái tóc dài đen nhánh xõa tung làm nổi bật làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng hơi chu lên, đẹp rung động lòng người.

Việt Trạch sửng sốt một chút, sau đó nửa quỳ ở trên giường đỡ Chung Dĩnh Ý dậy, đây là lần đầu tiên hắn chạm vào công chúa điện hạ, cảm thấy thân thể của nàng thật mềm mại, giống như đám mây trên trời.

Vì chủ nhân gϊếŧ người, Việt Trạch đã làm vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn phục vụ chủ nhân của mình. Tay của hắn chính là tay cầm kiếm, mỗi ngày luyện kiếm, chặt chém ngàn lần không khác nhau, nhưng giờ phút này, lại có một tia run rẩy không thể phát hiện.

“Làm sao, còn muốn ta đưa đầu vào tay ngươi?" Chung Dĩnh Ý nhàn nhạt nói.

Việt Trạch vội vàng đem chén đặt ở bên miệng Chung Dĩnh Ý, thấp giọng nói: “Thuộc hạ không chu toàn, điện hạ bớt giận.”

Chung Dĩnh Ý khịt mũi, cô mới không tức giận, cô không phải là công chúa nóng tính đó, nhưng cô vẫn phải thể hiện bộ dạng của nàng ấy, bằng không mọi người sẽ nhìn ra cô đang giả mạo, cô còn muốn ở đây đến chết cơ.

Sau khi uống một cốc nước, Chung Dĩnh Ý lại bảo Việt Trạch hầu ngủ, Việt Trạch do dự hỏi: “Điện hạ, người muốn phục vụ ai vào ngày mai, thuộc hạ sẽ đi nói với Nhạc tiên sinh.”

Chung Dĩnh Ý vốn không muốn ăn tươi nuốt sống hắn nhanh như vậy, nhưng sau khi nghe thấy lời này, lại cảm thấy chọn ngày chi bằng nhằm ngày, vì vậy uể oải xoay người: “Ngươi đến phục vụ.”

Việt Trạch nghe vậy, hắn lắp bắp sợ hãi hỏi:

“Ta... Ta? Điện Hạ... Có phải người nói nhầm không…g….g?”

Điện hạ chán hắn rồi muốn tìm lý do gϊếŧ hắn sao?

Chung Dĩnh Ý cười nhạo một tiếng: "Cao thủ số một trong quân đội ám vệ đây sao, sợ hãi như vậy, như thế nào, muốn... hay không muốn?”

Công chúa Dĩnh Ý rất trân trọng mạng sống của mình, ngoại trừ việc đi ngoài không để Việt Trạch đi theo nàng, còn lại lúc thường ngày, ngay cả khi tắm rửa hay đang làm việc, đều bắt hắn nhìn chằm chằm trong bóng tối, làm sao có thể sẽ không…..

“Mạng của thuộc hạ là của điện hạ, sao có thể không muốn.”

Việt Trạch không biết điện hạ rốt cuộc nghĩ như thế nào, đành phải cúi đầu:

“Nếu điện hạ đã có lệnh, thuộc hạ tuân lệnh.”

“Nói Nhạc Nghiêu, chuyện này không cần ghi lại.” Chung Dĩnh Ý thấp giọng nói, đối với việc mình nhập vai nhanh như vậy, rất là hài lòng, sau đó ôm chăn bông chìm vào giấc ngủ say.

Không ghi vào, thì hắn sẽ không phải nam sủng, hắn có thể tiếp tục làm ảnh vệ. Việt Trạch thở phào nhẹ nhõm. Cho dù là tử sĩ, tính mạng không thuộc về chính mình thì hắn cũng không muốn làm nam sủng, đây đại khái khinh miệt giữa nam nhân với nhau.