Quyển 1-Chương 5: Cɧó ©áϊ của Việt Trạch

Việt Trạch nhìn Chung Dĩnh Ý thật sâu, trầm giọng nói: “Tuân lệnh.” Hắn phất tay, xé toạc chiếc áo lụa đỏ mỏng như cánh ve, lật người đè nàng xuống.

Trên cao nhìn xuống, sát khí vượt qua sự lạnh lùng, dường như ngay lập tức trở thành một người khác, Chung Dĩnh Ý trở nên phấn khích.

“Điện hạ, hiện tại thuộc hạ muốn ăn vυ" của người.”

Việt Trạch biết điện hạ thích nghe những thô tục tục tĩu lúc trên giường, đây đều là bị Sầm tướng quân lây nhiễm. Năm đó, công chúa lần đầu tiên tham gia mây mưa còn tương đối ngây thơ, nhưng từ khi bị Sầm tướng quân làm nhục đến cao trào, nàng đã mất kiểm soát, bình thường kiêu ngạo đến đâu, trên giường cũng trở nên hạ tiện.

Chung Dĩnh Ý không phải là công chúa, nhưng kiếp trước cô xấu xí, mập mạp và nghèo khó, trong du͙© vọиɠ của mình, cô còn hạ tiện hơn công chúa, cô ôm lấy vυ" khát cầu nói:

“Ăn ...Mau ăn..Cắn núʍ ѵú của ta...”

Việt Trạch cúi đầu, một ngụm ngậm lấy bộ ngực mềm mại, thịt vυ" gần như lấp đầy miệng hắn. Một bên mυ"ŧ, gặm, liếʍ một bên dùng tay vân vê núʍ ѵú bên kia.

Chung Dĩnh Ý bị hắn liếʍ vừa ngứa vừa đau, giống như bị con kiến

bò đến đến sâu trong, rồi lần theo dây thần kinh chạy khắp cơ thể:

“Ưm, mạnh lên...đau quá, a… ô… thật tuyệt, Việt Trạch thật biết ăn, ô...ô ô ...”

“Vυ" của điện hạ giống như đậu phụ vậy, mềm mại trơn trượt.”

Hắn phun thịt vυ" trong miệng ra, cắn mạnh vào đầṳ ѵú đỏ hồng,

“Núʍ ѵú dâʍ đãиɠ sao mà cứng như vậy.”

Hắn luyện kiếm đã nhiều năm, lực độ nắm giữ đã thành thạo, khiến Chung Dĩnh Ý cực kỳ sung sướиɠ.

Phảng phất bị giật đến dây thần kinh, Chung Dĩnh Ý co giật, đầu óc trở nên rối bời, bị du͙© vọиɠ điều khiển:

“A… đau quá… sướиɠ quá… ô…Ta còn muốn nữa…..Ta còn muốn….Vυ" da^ʍ vẫn còn muốn.”

“Chỉ có vυ" da^ʍ muốn sao, l*и da^ʍ có muốn không?”

Ngón tay thon dài của Việt Trạch nhẹ nhàng lướt qua miệng l*и của Chung Dĩnh Ý, đầu ngón tay phủ đầy vết chai mỏng, từng chút một tách ra mép thịt chặt chẽ. Hắn vừa rồi mới liếʍ nó nở ra, nở rộ như đóa hoa, nhưng mới có một lát thôi mà đã khép lại, thịt l*и trắng như tuyết, lôиɠ ʍυ đen đậm, nếu đút côn ŧᏂịŧ của hắn vào...

Đây là lần đầu tiên Việt Trạch cảm nhận được sự căng chặt đau đớn từ ©ôи ŧɧịt̠, những ám vệ như hắn đều đã được huấn luyện, cả về tâm lý, thể chất, và nhu cầu tìиɧ ɖu͙©, nhu cầu tìиɧ ɖu͙© của hắn là con số không, hắn thậm chí còn chưa bao giờ xuất tinh lúc đêm mộng. Trước kia, dưới tình trạng bị trúng xuân dược cực mạnh. còn bị năm vưu vật trêu chọc hắn vẫn có thể trấn định tự nhiên, mà bây giờ khi trên người công chúa, khi mới chỉ nếm một ngụm thôi, mà lại bắt hắn bỏ qua, tưởng tượng đã thấy không chịu nổi.

Chung Dĩnh Ý không biết hắn đang nghĩ gì, cô chỉ cảm thấy trong lỗ l*и ngứa không chịu nổi, ngón tay kia như có như không, cô vội vàng nắm lấy tay Việt Trạch tự mình đưa vào:

“Muốn, muốn ngón tay cắm ta…..muốn ngón tay cắm l*и da^ʍ.”

Đi vào, ngón tay thật dài, những vết chai cứng phía trên da tay ma sát lên vách thịt mềm mại bên trong... Cô nghĩ đến cách luyện kiếm hàng ngày của Việt Trạch, cầm một thanh kiếm gϊếŧ người trong bàn tay mảnh khảnh, cùng đôi mắt lạnh lùng sắc bén, càng nghĩ cơ thể cô càng thêm hưng phấn.

Việt Trạch nghiêng người hôn Chung Dĩnh Ý, lời nói của hắn mơ hồ:

"Lỗ l*и của điện hạ chảy thật nhiều nước, đem giường làm ướt hết.”

Hắn hôn từ môi đến cổ, sau tai, ngực, bụng dưới, và đến lỗ l*и cô:

“Không hiểu sao vừa rồi khi ta liếʍ lại không ra nhiều nước như vậy, điện hạ để ta xem một chút.”

Nói xong liền gác hai chân xinh đẹp lên vai, cúi đầu ngậm lấy l*и da^ʍ đang chảy nước.

“Ô...ưʍ...đừng thọc lưỡi sâu như vậy...a...từ từ...đừng ngoáy...ưʍ...”

Ngoài miệng nói không cần nhưng mông cứ nâng lên, hận không thể để cái lưỡi linh hoạt kia đi vào tử ©υиɠ.

Việt Trạch hung hăng liếʍ, tách ra khe hở đang khép chặt, để lộ ra nếp thịt hồng bên trong, hắn tà tứ liếʍ liếʍ khóe miệng:

“Điện hạ tuy rằng tao lãng, nhưng nước lại không tao một chút nào, rất ngọt.”

Hắn mới đút ngón tay vào, những lớp thịt mềm liền ngay lập tức mυ"ŧ lấy ngón tay của hắn.

Nhưng ngón tay thôi không đủ, Chung Dĩnh Ý thở dốc, cơ thể mềm nhũn của cô phập phồng lên xuống như một con cá:

“Ô... không cần ngón tay, muốn ©ôи ŧɧịt̠ lớn, muốn ©ôи ŧɧịt̠ lớn ȶᏂασ l*и...” Vừa nói, vừa dang rộng hai chân, mông không ngừng hẩy hẩy về hướng Việt Trạch.

Việt Trạch bị bộ dáng này của nàng kí©h thí©ɧ đến đỏ mắt, nhưng vẫn không buông tha:

“Điện hạ không phải nói thuộc hạ chỉ là một con chó sao? Cầu xin một con chó ȶᏂασ, vậy điện hạ là cái gì?”

Chung Dĩnh Ý như sắp khóc: “Là cɧó ©áϊ…ta là một con cɧó ©áϊ, cầu ngươi mau đem ©ôи ŧɧịt̠ cho ta đi...”