Quyển 1 - Chương 2: Thừa tướng đại nhân là bánh bao nhân trứng sữa (2))

To quá, cứng quá, nóng quá… Qυყ đầυ không mềm cũng không cứng cọ xát âʍ ɦộ vừa mềm mại, đây chính là ©ôи ŧɧịt̠ thật sao, so với ©ôи ŧɧịt̠ giả còn tốt hơn trăm lần, Chung Dĩnh Ý toàn thân run rẩy, quyết định, cho dù đây có là giấc mơ hay gì đi chăng nữa, cô tận hưởng trước đã. Cô ôm chặt người đàn ông, giọng nói mềm mại pha chút quyến rũ: “Cơ thừa tướng… A A… Dĩnh Ý bên trong ngứa lắm… Thừa tướng mau lên…”

Cơ Lam cười nhẹ một tiếng: “Công chúa thật dâʍ đãиɠ, nhìn bề ngoài ai cũng không nghĩ tới được đâu”.

Thoạt nhìn cao quý đoan trang, nhưng hết lần này đến lần khác lại đến phủ của hắn cầu hắn ȶᏂασ, nếu con đĩ này không phải muội muội yêu quý nhất của hoàng thượng thì hắn đã lôi ra cho chó gặm từ lâu rồi. Bất quá, hương vị cũng không tồi, thân hình rất mềm mại, chơi cũng được.

Không ngờ Cơ Lam ngày thường phong độ, dịu dàng, lễ phép lại nói ra những lời như vậy, sự tương phản khiến Chung Dĩnh Ý ngứa ngáy đến tận xương tủy: “Thừa tướng… Thừa tướng hãy dùng hết sức đi, hãy ȶᏂασ chết Dĩnh Ý luôn đi, ȶᏂασ chết…a…a…”

Cơ Lam véo lên âm đế của cô: “Tại hạ không dám làm chết công chúa, nếu không Hoàng thượng sẽ chặt đầu ta mất”. Giọng nói lúc này đột nhiên thay đổi: “Bất quá, hạ quan có thể làm nát lỗ l*и của người, cắn nát vυ" của người, công chúa có muốn không?”.

Chung Dĩnh Ý vốn dĩ rất dễ lêи đỉиɦ, mà thân thể này lại nhạy cảm hơn thân thể trước kia rất nhiều, bị hắn véo như vậy, tức khắc một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ từ trong người tuôn ra, tưới lên trên thân ©ôи ŧɧịt̠.

Cơ Lam đã chơi qua rất nhiều loại phụ nữ, còn chưa thấy qua loại chưa lên cao trào mà đã phun nước, hắn lập tức rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, cúi xuống nhìn: “A, đúng là dâʍ đãиɠ”.

Nhìn đến không còn nước chảy ra, không hài lòng nhéo nhéo âm đế vài cái.

Trong nháy mắt thân thể lại trở nên hư không, âm đế vừa đau vừa ngứa, Chung Dĩnh Ý trở nên điên cuồng, giãy dụa như con rắn đang sắp chết : “A a a thừa tướng, đừng đi, mau ȶᏂασ Dĩnh Ý đi… Ta muốn ©ôи ŧɧịt̠ của thừa tướng đại nhân”.

Những lời này lúc cô tự an ủi đã nói qua vô số lần, nhưng thứ đồ chơi điện kia sẽ không đáp lại cô. Nam nhân nghe thấy cô nói, từ từ đến gần cô, nhẹ giọng nói: “Sách, công chúa đúng là khiến lệnh quan mở rộng tầm mắt”. Bộ dạng dâʍ đãиɠ này chẳng thua kém Diêu tỷ, chẳng biết lễ nghi quy củ của hoàng gia đã đi đâu rồi.

Chung Dĩnh Ý cảm nhận được ©ôи ŧɧịt̠ lớn đã kề sát miệng huyệt, nhưng lại không nhanh không chậm ma sát, nhất quyết không đút vào. Cô sốt ruột nhấc người lên, đem qυყ đầυ cực lớn nuốt vào trong.

Cơ Lam cười khẽ đè lại bụng nhỏ của cô: “Công chúa cũng đừng nóng vội, đêm xuân tuy không dài nhưng hạ quan sẽ phục vụ người thật tốt”. Nói xong, liền chậm rãi đâm vào, đâm đến hoa tâm mới dừng lại.

Chậm rãi chậm rãi, qυყ đầυ tựa như một cây nấm nhỏ, lúc ma sát với vách thịt làm cô có chút ngứa ngáy, tê tê. Trong mắt Chung Dĩnh Ý tràn đầy mê mang, vừa muốn nhanh thêm chút, lại vừa muốn chậm một chút, cảm thấy cho dù như nào cũng khiến cô sướиɠ đến mất hồn, cuối cùng chỉ có thể lẩm bẩm nói: " Thừa tướng...... Thừa tướng......".

Ngón tay mảnh khảnh của Cơ Lam nhẹ nhàng véo núʍ ѵú Chung Dĩnh Ý một cái: “Công chúa, Người có sướиɠ không?”.

Chung Dĩnh Ý khẽ run lên: “Sướиɠ…còn muốn… liếʍ liếʍ…”

“Tuân mệnh, Dĩnh Ý trưởng công chúa.” Cơ Lam cúi người, ngậm núʍ ѵú đỏ hồng của cô, liếʍ láp, cắи ʍút̼, khiến Chung Dĩnh Ý vô cùng sung sướиɠ.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên Chung Dĩnh Ý chơi đao thật kiếm thật với một người đàn ông, nhưng cô vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được thừa tướng có kỹ thuật rất tốt, rõ ràng bề ngoài là dáng vẻ thanh tao, nhưng thực ra bên trong lại….Mệt cái vị Chung Dĩnh Ý này còn tưởng hắn là một vị thần tiên, mà muốn đem hắn kéo xuống phàm trần, tuy nhiên Chung Dĩnh Ý cũng chẳng thèm để ý đến chuyện này nữa, nhân thiết cũng chả quan trọng, đối với cô, sướиɠ mới là quan trọng nhất.

Kɧoáı ©ảʍ càng lúc càng mãnh liệt, cái cảm giác này, mộng xuân chẳng thể giải thích được, hơn nữa kết hợp với 20 năm ký ức kia, Chung Dĩnh Ý cơ bản đã có thể khẳng định, cô đã xuyên không đến tác phẩm “Đại Minh đệ nhất mỹ nhân” với thân phận trưởng công chúa cao quý.

Kỳ diệu nhất chính là vị công chúa này còn dâʍ đãиɠ hơn cả cô, trong phủ có mười mấy người nam sủng, chứ đừng nói đến những bạn tình khác là đại thần quyền cao chức trọng, chẳng thua kém gì với vị thừa tướng cực phẩm này.

Hạnh phúc tới quá đột ngột, nếu không phải…

Chung Dĩnh Ý đang thất thần bị động tác thọc vào rút ra kịch liệt phá vỡ những suy nghĩ vẩn vơ:

"A. . . Thừa tướng. . . "

Đôi mắt Cơ lam híp lại: “Công chúa, người vẫn còn rảnh tơ tưởng đến những chuyện khác sao, xem ra hạ quan vẫn còn chưa đủ ra sức.” Vừa nói vừa điên cuồng trừu cắm, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Thật dài, thật thô, cũng thật nhanh, Chung Dĩnh Ý như cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông trên khắp cơ thể đều mở ra, da^ʍ huyệt cũng đã tê dại bủn rủn: "Nga...a…thừa tướng, dươиɠ ѵậŧ lớn sắp ȶᏂασ chết Dĩnh Ý rồi, Dĩnh Ý thật sướиɠ….thật sướиɠ,...a….chết mất a... a..."

Côи ŧɧịt̠ dài đút vào, nước da^ʍ chảy ra tứ phía, Cơ Lam dùng sức xoa bóp bộ ngực mềm mại trắng nõn của Chung Dĩnh Ý: “Công chúa, không có một chỗ nào trên người của người không phải là cực phẩm, khiến lệnh quan yêu thích không buông tay." Có chút hối hận vì trước kia hắn lại cự tuyệt nhiều như vậy.

Chung Dĩnh Ý đã sớm bị làm đến hai mắt trở nên trắng dã, Cơ Lam thấy vậy liền biết đĩ da^ʍ này sắp cao trào, tốc độ lại nhanh hơn gấp ba, cường độ cũng nhanh hơn, mạnh hơn, quyết liệt hơn, da thịt chạm vào nhau phát ra âm thanh "Bạch…Bạch".

Thọc vào rồi lại rút ra gần trăm lần, Cơ Lam bắt đầu thấy eo mình trở nên tê dại, hắn kêu lên một tiếng, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng liền bắn vào trong âʍ đa͙σ mềm ướt, khiến toàn thân Chung Dĩnh Ý run lên. Bởi vì cô rất dễ lên cao trào, lần cao trào này không biết đã là lần thứ mấy, nhưng cao trào liên tục khiến cô hoàn toàn mất khống chế, thét lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.