Chương 3: H+

Về đến nhà, đây là một căn nhà thuê do cậu đi làm thêm. Mẹ và các em Eric đang ở thị trấn kế bên, vừa ngồi vào bàn học tài khoản của cậu đã reo lên, có một tài khoản ẩn danh đã gửi vào hơn một triệu ruby, số tiền này có thể giúp cậu chi trả viện phí cho mẹ và còn cho các em đi học được một năm.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, là mẹ cậu bà Rina, có lẽ bà định nói về số tiền viện phí. Eric chỉ trả lời rằng đó là số tiền từ việc làm thêm, bà Rina cũng yên tâm phần nào.

Vừa tắt điện thoại thì từ xa, một con chim bồ câu bay đến đậu lên khung cửa sổ, trên miệng nó đang gặm một bức thư, là giấy báo nhập học của học viện Wcithser...Aimee đã giữ đúng lời hứa, cô chu cấp tiền cho cậu cũng cho cậu được học tại học viện danh tiếng, một điều mà có nằm mơ cậu cũng không dám nghĩ đến bản thân có thể học tập tại Wcithser.

Nhưng không vì thế mà cậu ỷ lại vào Aimee, kể từ hôm đó...cậu vừa đi học vừa đi làm, Eric xin việc làm khuynh vác hành lý lên tàu, mỗi ngày đều làm việc rất cực nhọc nhưng cậu vẫn giữ được thành tích học tập rất tốt, tiền đi làm cậu tiết kiệm dần cũng đủ xoay sở. Mỗi ngày, khi xong việc, bên phía Aimee sẽ cho người đưa cậu đến gặp cô và hôm nay cũng vậy.

Tại câu lạc bộ Miverna Aimee đưa tay vuốt mặt cậu, da mặt mềm mại, trắng sáng như da em bé. Eric run người, mặt cậu ửng đỏ vì ngại ngùng.

"Có ai nói với cậu rằng tư thế cậu nằm như vậy thực sự rất quyến rũ chưa? Eric."

Aimee hiện ra răng nanh, cô cắn vào cổ cậu, Eric giật mình, cậu ngã người về phía sau mặc cho máu trong người cậu dần chảy vào khoang miệng của cô.

Hút xong, cô đưa lưỡi liếʍ nhẹ lên vết thương, lập tức nơi đang chảy máu dần hồi phục và mất đi vết tích.

Eric thở dốc, cậu nhìn vào đôi mắt đỏ của Aimee, nơi đó vẫn còn hướng màu say mê.

Aimee đưa tay nâng cằm cậu, cười mỉm.

"Thật ngoan, máu của cậu đúng là báu vật trời ban."

Eric mấp mấy môi, đôi môi căng mọng, nơi đó vương vấn chút máu vì bị cậu cắn đến chảy máu, đôi mắt cậu khép hờ, màu tóc vàng xoã trên gương mặt trắng nõn, hai má ửng hồng trông vô cùng dễ thương.

Aimee nhìn cảnh tượng trước mắt mà hơi thở cũng dần nặng nề, cô ghé sát vào tai cậu.

"Eric, tôi vừa mới chế tạo ra một sản phẩm mới...rất thú vị đấy, cậu có muốn thử không?"

Cậu biết đây vốn không phải là một câu hỏi mà là một lời ra lệnh, cậu không nói gì nhưng ánh mắt hướng về cô nhìn hồi lâu. Aimee xem như cậu đã đồng ý, cô vương tay kéo ngăn kéo từ bàn trên đầu giường rồi lấy ra một vật hình gậy, nhưng lại mỏng như một cây kim.

Cô tự đặt tên cho nó là D01 vì có chỉ mất một ngày để làm ra nó. Eric hoang mang, cậu nhìn chằm chằm vào thứ mà cô đang cầm trên tay. Aimee đưa D01 đến cho cậu xem, cô còn cười vui vẻ như một đứa trẻ đang khoe món đồ chơi mà mình thích.

"Là tôi chế tạo riêng cho cậu đấy, thế nào...tôi giỏi lắm đúng không?"

Chẳng biết ai khiến cậu lại đưa tay lên sờ vào má cô, giọng trầm thấp.

"Chị lúc nào cũng đều rất giỏi".

Nói xong câu đấy, cả hai đều cảm thấy có gì đó sai sai. Aimee như muốn bỏ trốn, rõ ràng người nên ngại là cậu mới phải.

Cô thở nhẹ một cái rồi bắt đầu vào việc, cô hôn môi cậu rất lâu cho đến khi cả hai đều không thể thở nổi mới bắt đầu đi chuyển xuống hầu kết, mấy người khách hàng của cô bảo rằng muốn quyến rũ đàn ông hãy hôn vào hầu kết của anh ta.

Lúc đầu, Aimee không tin lắm nhưng khi môi cô vừa chạm vào hầu kết, cô liền cảm thấy cơ thể cậu có gì đó khác khác, hơi thở cũng càng ngày càng nhanh hơn.

Aimee đưa lưỡi liếʍ dọc trên cơ bụng của cậu, rồi đưa cái lưỡi liếʍ vào rốn của cậu. Eric rên lên một tiếng, cơ thể cậu hơi cựa quậy. Aimee vẫn vờ như không biết, cô vẫn muốn thâm dò chỗ mẫn cảm nhất của cậu mới thôi. Cô ngồi lên đùi cậu, cùng lúc đó cũng thấy cậu đang nhìn cô.

Aimee cười nhẹ, rồi đưa tay sờ vào nơi hạ bộ, lập tức gương mặt đang nhìn chằm chằm cô liền cứng đờ, cô vẫn không chịu buông...dùng cả hai bàn tay xoa liên tục lên nơi đó, cậu không chịu được đành phải rên lên vài tiếng:.

"Ưmm...."

Aimee tỏ vẻ hài lòng, cô kéo quần cậu xuống, để lộ qυầи ɭóŧ với vật thô to đang phồng lớn. Đưa bàn tay chạm vào cũng cảm giác thấy hơi ướt. Aimee chọc ghẹo, giọng cô lúc này hơi trầm.

"Tôi mới đυ.ng một chút đã vậy rồi?"

Cậu không nói gì chỉ tập trung nhìn xuống bàn tay cô đang liên tục ra sức xoa nắn lên chỗ đó. Cảm nhận sự khác biệt càng ngày càng lớn, cô bắt đầu cúi mặt xuống gần hạ bộ cậu hơn rồi hôn vào nó.

Không ngoài dự đoán, cả cơ thể cậu run lên, cảm thấy bản thân cô đã chọc ghẹo cậu đến không nỡ. Nhưng Aimee lại thích thế, cô không thích những điều quá cao trào, cô chỉ thích những điều nhẹ nhàng, chầm chậm nhưng lại có sức công phá cực mạnh vào đối phương.

Aimee đưa lưỡi liếʍ theo đường viền của chiếc qυầи иᏂỏ rồi dừng đầu lưỡi tại nơi nhô cao nhất. Cái lưỡi xoay nhẹ xung quanh rồi lắc qua lại theo nhịp. Eric run rẩy, bàn tay nắm chặt ra trải giường.

Giọng cậu vừa khàn, lại trầm có chút run rẩy cầu xin.

"Chị... đừng ... em không chịu được."

Cô cố hỏi vặn lại.

"Không chịu được gì hả?"

Cậu không nói gì chỉ hừ nhẹ, cô lập tức cắn nhẹ vào hạ bộ khiến cậu phải nói ra.

"Đừng ... "

Aimee cười khúc khích, cô nâng hông cậu lên rồi kéo đi luôn cái qυầи иᏂỏ vướng víu cuối cùng. Cậu nhỏ được giải phóng liền vương thẳng lên cao.

Cô không khỏi trầm trồ khen ngợi, còn tự trấn an bản thân. Nếu sản phẩm công ty cô có thể dựa vào cái này mà làm theo y như đúc chắc chắn doanh thu sẽ tăng rất cao. Aimee không đợi được nữa, cô cầm D01 rồi từ từ đâm vào lỗ nhỏ trên qυყ đầυ.

Eric không kịp phản kháng, đã cảm thấy một cây sắt nhỏ lạnh đi vào cơ thể. Cô trấn an cậu.

"Cố chịu một chút."

Cảm giác mát lạnh xộc thẳng vào hạ bộ làm Eric rên lên thành tiếng, thực sự rất thoải mái, cậu nâng eo lên cao lại càng giúp cô dễ dàng đâʍ ѵậŧ nhọn vào sâu hơn cho đến khi gần hết vật sắc nhọn ấy cô mới buông tay ra. Eric ngã đầu về phía sau, miệng mở lớn làm một ít nước bọt vươn trên khoé miệng.

Aimee rung nhẹ vật nhọn, một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên D01, tiếp tục cô dùng hai bàn tay thủ da^ʍ lên xuống cho cậu. Eric dường như muốn phát điên, cậu cắn chặt môi đến chảy cả máu, trên khoé mắt còn hơi ướt. Chỉ còn tiếng hít thở sâu của cả hai vang vọng khắp phòng.

Cho đến khi nơi đó căng cứng, một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra bên ngoài, Eric khẩn thiết cầu xin.

"Chị...có thể ... rút vật đó ra không?"

Aimee chỉ cười, cô biết vẫn chưa phải là giới hạn của cậu, mặc dù vật trong tay cô đã nóng hỏi, cương cứng đến phát đau.

"Được thôi...nhưng cậu cầu xin tôi đi."

Mỗi khi làʍ t̠ìиɦ cô chỉ thích có người cầu xin cô, điều đó làm cô thoả mãn hơn cả quan hệ trực tiếp. Một lúc lâu nhưng vẫn không nghe thấy Eric nói gì, có lẽ cậu không muốn hoặc có lẽ cậu không thích nói chuyện.

Nhớ lại, mỗi khi hai người ở gần nhau thế này người luôn nói chuyện nhiều hơn là cô chứ không phải cậu, điều đó đôi khi làm Aimee phải hoài nghi là do cô bắt ép, hay cậu tự nguyện.

Thế nhưng, có lẽ không thể chịu nổi nữa, cơ thể và hành động trái ngược với lý trí, Eric vẫn phải cúi đầu chịu thua trước cô, giọng cậu ấp úng, hơi khàn có lẽ vì khó chịu trong người chưa thể giải toả.

"Chị...em xin chị..."

Tự bao giờ, trước mặt Eric cô lại trở thành một người chị gái bao dung đến vậy. Nghe thấy cậu cầu xin cô, cô thật sự liền rất muốn đồng ý. Nhưng mà...chị...

"Này...từ giờ cậu gọi tôi là Mie đi."

Đây là cái tên mà lúc cô còn nhỏ những người từng nuôi dạy cô đã gọi cô như vậy, chẳng biết có ý nghĩa gì nhưng mỗi khi có ai nhắc lại cái tên này cô cảm giác thật sự rất thân thuộc.

Eric như vớ được phao cứu sinh, giờ phút này cậu không thể suy nghĩ được gì nhiều hơn nữa. Cậu nhanh chóng thoả thuận.

"Mie..."

Như đã nói, Aimee liền lập tức rút vật nhọn ra, lập tức một tràn tϊиɧ ɖϊ©h͙ như được giải phóng bắn lên đầy ngực cô. Aimee cứ như vậy ngồi im bất động, giúp cậu thoải mái nhưng lại hại cô rồi.

Eric vội ngồi dậy dùng giấy lau người cho cô, cậu thật biết cách chăm sóc người khác, dùng lưỡi liếʍ hết những tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn động lại trên cơ thể cô cho đến khi cả cơ thể Aimee đều sạch sẽ.