Chương 12: Thủ Đoạn

Tống Hạo Nhiên ngồi cạnh làm Hạ Dĩnh không thoải mái thấy ông nội có vẻ mệt mỏi Hạ Dĩnh xin phép đi về.

Hải Lan muốn giữ cô lại nhưng bây giờ bà làm vậy chỉ sợ làm Hạ Dĩnh thêm khó xử chỉ đành gật đầu để cô rời đi.

“Vợ, em đi công tác 5 năm về đến nhà lại muốn đi đâu nữa vậy.”

Hạ Dĩnh bấm móng tay thật chặt để đầu móng đâm vào da thịt dùng cơn đau để ép bản thân phải thật bình tĩnh.

“Tống Hạo Nhiên em và anh đã ly hôn rồi.”

Tống Hạo Nhiên cười lạnh cầm cốc nước trên bàn nhấp một ngụm lớn nhìn Hạ Dĩnh.

“Ông, mẹ con quên chưa nói với hai người con đã nộp đơn khởi kiện Hạ Dĩnh giả mạo chữ ký rồi vậy lên bọn con bây giờ vân là vợ chồng hợp pháp.”

Hạ Dĩnh ngỡ ngàng không thể nào lúc làm thủ tục xin visa, bên đại xứ quán đã xác nhận tình trạng hôn nhân vì sao bây giờ lại còn quan hệ hôn nhân với Tống Hạo Nhiên được.

“Không thể nào.”

Tống Hạo Nhiên vẫn điềm tĩnh nhìn mọi biến hóa trên mặt cô, 5 năm nay anh luôn nghĩ khi bọn họ gặp lại nhau sẽ như nào? sẽ vui vẻ hạy giương cung bạt kiếm, những năm nay anh tìm tung tích của cô như mò kim đáy bể không ngờ hôm nay lại xuất hiện trước mặt anh.

“Em có thể nhờ mẹ gọi kiểm chứng.”

Hải Lan đau đầu nhìn Tống Hạo Nhiên chuyện của anh bà không hỏi tới đương nhiên cũng không nghĩ anh lại dùng cách cực đoan như thế này.



“Không cần đầu, tôi về trước có gì chúng ta nói chuyện sau.” Hạ Dĩnh nói xong định lấy túi rời đi.

Tống Hạo Nhiên không giữ cô lúc Hạ Dĩnh đi đến bên ngoài anh bình tĩnh cầm điện thoại.

“Hạ Dĩnh nếu em bước ra khỏi cảnh cửa này tôi sẽ gọi cảnh sát.”

Thấy Tống Hạo Nhiên không nói chơi Hải Lan vội kéo tay Hạ Dĩnh, bà biết để có ngày hôm nay nhất định cô đã phải rất nỗ lực bà không muốn chỉ vì nóng giận mà ảnh hưởng đến tiền đồ của cả hai.

“Hạ Dĩnh tối nay con ngủ cùng mẹ đi.”

Hạ Dĩnh nước mắt lưng tròng gật đầu, Tống Hạo Nhiên lại phản đối.

“Mẹ bọn con là vợ chồng hợp pháp cũng chưa ly hôn.” Nói xong liền kéo tay Hạ Dĩnh về phòng Hải Lan muốn đuổi theo ông nội Tống lên tiếng cản lại.

“Hải Lan chuyện của bọn trẻ để bọn chúng giải quyết.”

Về phòng Hạ Dĩnh sửng sốt bài trí căn phòng vẫn như lúc cô rời đi ảnh cưới vẫn treo ở đầu giường không khí vẫn còn vương mùi nước giặt cô hay dùng năm xưa, cây Lô Hội ngoài ban công đang nở hoa.

Nước mắt một lần nữa rơi xuống những năm bôn ba nước ngoài nhiều đêm Hạ Dĩnh đều mơ thấy căn phòng này.

“Tôi đi tắm.”

Hạ Dĩnh không trả lời mở tủ tìm bộ chăn đệm của cô vẫn dùng đúng như cô nghĩ mọi thứ vẫn như cũ chải xong chăn đệm Tống Hạo Nhiên cũng đi ra, Hạ Dĩnh không đôi co với anh nằm xuống chuẩn bị ngủ, Tống Hạo Nhiên cười lạnh tắt điện.

“Hạ Dĩnh chào mừng em về nhà.”



Nói xong liền ôm lấy Hạ Dĩnh không đợi cô có phản ứng đã hôn lên môi cô, Hạ Dĩnh dùng sức đẩy Tống Hạo Nhiên nhưng anh vẫn không mảy may để ý chỉ chú tâm làm việc của mình, đến khi Hạ Dĩnh cảm giác mình sắp bất tỉnh Tống Hạo Nhiên mới buông tha cho cô.

“Tông Hạo Nhiên.”

Tống Hạo Nhiên hôn xuống cần cổ trắng nõn của Hạ Dĩnh mặc cô vùng vẫy.

“Gọi Hạo Nhiên.”

Nói xong anh lại hôn lên môi cô khiến dẫn dắt Hạ Dĩnh vào trầm luân, lần đầu tiên anh cưỡng ép cô Hạ Dĩnh có ám ảnh tâm lý, Tống Hạo Nhiên cũng biết lần này anh dịu dàng kiên nhẫn với Hạ Dĩnh khiến cô không thể phản kháng mặc anh năn lộn, xong việc Tống Hạo Nhiên ôm Hạ Dĩnh lên giường để cô gối đầu lên tay anh.

“Ngoan ngủ đi, ngày mai chúng ta nói chuyện.”

Đợi Tống Hạo Nhiên ngủ Hạ Dĩnh mới ngồi dậy tìm điện thoại, vào nhà tắm gọi cho quản lý xin đi thiện nguyện cho trẻ em vùng núi thời hạn 1 năm.

Đương nhiên việc này làm quản lý của cô rất vui vốn là dự án không ai nhận nay có người tình nguyện cầu còn không kịp. Hạ Dĩnh gọi xong vẫn đứng trong nhà tắm chưa đi ra bên ngoài Tống Hạo Nhiên lại gõ cửa.

“Hạ Dĩnh ra ngoài.” Tống Hạo Nhiên khó chịu gọi Hạ Dĩnh

“Chuyện gì vậy.” Hạ Dĩnh vừa đi ra Tống Hạo Nhiên đã nổi trận lôi đình.

Nhìn Hạ Dĩnh một cách lạnh lùng. " Giỏi lắm Hạ Dĩnh vừa ở trên giường của tôi bước xuống đã nghĩ đến chuyện rời đi, Hạ Dĩnh em coi tôi là gì hả."

" À quên không nói với em giám đốc trung tâm chỗ em là bạn của tôi."