Chương 22: Giải quyết dứt khoát

An Thiển Mạt không nghĩ tới sẽ là loại hình thức này, trong lúc nhất thời cô có chút không biết làm sao, Sở Lê Thần vẫn bình tĩnh như trước, anh liếc nhìn An Thiển Mạt: "Cô nói xem nên ra giá bao nhiêu?"

An Thiển Mạt liếc nhìn Tiêu Mỹ Kỳ thì phát hiện Tiêu Mỹ Kỳ cũng đang nhìn cô, dù cách đó vài ghế nhưng An Thiển Mạt cũng có thể cảm nhận được sự tham vọng trong mắt cô ta.

"Tôi cũng không biết, đột nhiên tiến hành kiểu đấu giá mù quáng này, sợ rằng mọi người sẽ ra giá cao hơn dự kiến, tôi cũng không biết Tiêu Mỹ Kỳ sẽ ra giá bao nhiêu."

An Thiển Mạt nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, giá khởi điểm đấu giá mà cô nhận được cuối cùng đã bị lãng phí như thế này sao?

Sở Lê Thần cười cười: "Thật ra cũng không phải, kiểu đấu giá mù quáng này cũng khá thông minh, ý chí không kiên định sẽ từ bỏ, hoặc là sẽ ra giá cao, nhưng cũng không thể đánh giá thấp những người ở chỗ này."

An Thiển Mạt nghe vậy thì nhìn sang bốn phía, cô phát hiện đa số mọi người vẫn rất bình tĩnh, ngoại trừ một bộ phận người trẻ tuổi, tự nhiên cũng bao gồm Tiêu Mỹ Kỳ.

"Tuy rằng giá bán đấu giá sẽ cao hơn giá trị thực một chút, nhưng cũng phải cần có trái ngọt, nếu ra giá quá cao, mặc dù thắng nhưng cũng không đáng."

An Thiển Mạt chỉ muốn biết Sở Lê Thần nghĩ như thế nào: "Vậy cô nghĩ ra giá bao nhiêu là hợp lý?"

Sở Lê Thần tiện tay viết một chuỗi chữ số ở trên quyển vở, An Thiển Mạt nhíu mày: "Như vậy có phải quá thấp hay không?"

Sở Lê Thần cười cười: "Cô cứ cứ yên tâm nhìn kỹ." Nói xong thì đưa quyển vở cho người phục vụ, anh nhàn nhã nâng ly rượu đỏ lên.

Thoạt nhìn không hề nóng nảy, anh còn rảnh rỗi nghịch tóc của An Thiển Mạt, An Thiển Mạt còn gấp gáp hơn anh, cô không ngừng liếc nhìn Tiêu Mỹ Kỳ.

Rốt cục, Tiêu Mỹ Kỳ cũng nộp quyển vở, sau đó quay đầu nhìn An Thiển Mạt, An Thiển Mạt không muốn mất bình tĩnh nên nhàn nhạt liếc nhìn cô ta, nhưng thật ra trong lòng cô đã có chút bối rối.

Đấu giá viên nhận được giá từ thống kê hậu trường, lúc anh ta nhìn thoáng qua thì nụ cười công nghiệp trên mặt chưa từng thay đổi một chút nào, anh ta giơ microphone lên và nói: "Mọi người không hổ là nhwunxg nhân vật lớn trong giới thương nghiệp, tôi cũng chưa thấy quá nhiều kiểu đấu giá mù quáng này."

Vừa nói xong thì phía dưới có người thúc giục: "Nói nhiều như vậy làm gì, nhanh chóng báo giá đi."

Đấu giá viên được rèn luyện vô cùng tốt, anh ta mỉm cười gật đầu: "Đã như vậy thì tôi bắt đầu báo giá, kết quả đấu giá cuối cùng là..."

Vẻ mặt của mọi người rất bình tĩnh, nhưng cũng không tự chủ được mà ngừng thở, An Thiển Mạt chớp chớp mắt.

"Giá đấu cuối cùng là hai trăm mười triệu đô la Mỹ! Chúc mừng anh Sở Lê Thần thu mua quyền sở hữu của tập đoàn An Thị!"

Tiếng vỗ tay to như sấm động, Tiêu Mỹ Kỳ nhìn Sở Lê Thần với vẻ khó tin, mà vẻ mặt của Cố Thanh Nam cũng tái mét.

An Thiển Mạt cũng kinh ngạc nhìn về phía Sở Lê Thần, vẻ mặt của Sở Lê Thần rất ung dung, anh lôi kéo An Thiển Mạt đang ngây người đứng dậy.

Anh vừa đặt tay lên cúc áo của bộ âu phục, vừa nói với đấu giá viên: "Quy trình ký hợp đồng tiếp theo sẽ giao cho trợ lý của tôi đàm phán với công ty của anh, tôi còn có việc nên xin phép đi trước."

An Thiển Mạt theo Sở Lê Thần ra khỏi hội trường, cô còn có chút chóng mặt, bọn họ lại có thể thành công như vậy sao?

Sở Lê Thần cau mày, anh dùng tay nhéo gò má của An Thiển Mạt: "Nghĩ gì thế, xong việc rồi thì đi thôi."

An Thiển Mạt ngồi trên ghế phó lái, vừa thắt dây an toàn vừa nghi ngờ hỏi: "Anh biết rõ giá của Tiêu Thị xấp xỉ hai trăm triệu đô la, tại sao anh chỉ ra hơn mười triệu? Nếu như cô ta đột ngột tăng giá thì sao?"

Sở Lê Thần quay đầu nhìn cô một cái, anh cười nói: "Có biết cái gì gọi là "Thông minh quá sẽ bị thông minh hại" hay không?"

An Thiển Mạt cái hiểu cái không: "Ý của anh là bọn họ cho rằng anh sẽ không ra giá quá cao à?"

Tâm trạng của Sở Lê Thần khá tốt nên gật đầu: "Không sai, chính là như vậy, đấu giá là một cuộc chiến tâm lý, giữ được sự tỉnh táo, phần thắng sẽ lớn hơn phân nửa, Tiêu Mỹ Kỳ bị bầu không khí của buổi đấu giá ảnh hưởng đến tâm trạng."

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, có người vui mừng có người buồn bã, An Thiển Mạt vui vẻ rời đi, còn Tiêu Mỹ Kỳ và Cố Thanh Nam đen mặt đi ra khỏi buổi đấu giá.

"Vì sao? Bọn họ chỉ hơn chúng ta mười triệu!" Tiêu Mỹ Kỳ có chút thiếu kiên nhẫn, thậm chí cảm thấy việc cô ta thua cuộc có chút vô lý.

Cố Thanh Nam cũng nhíu mày suy tư: "Đây cũng quá trùng hợp, có phải là có người tiết lộ giá quy định của chúng ta hay không? Nếu không thì tại sao anh ta lại hơn chúng ta mười triệu?"

Tiêu Mỹ Kỳ nghe vậy thì trong mắt lóe lên vẻ lo lắng: "Bây giờ em sẽ đến công ty để điều tra rõ chuyện này! Để xem công ty rốt cuộc có "tay trong" hay không!"

Cố Thanh Nam lại rất bất lực trước tính cách nắng mưa thất thường của cô ta, anh ta kéo cô ta lại: "Em cứ đùng đừng xông về công ty như vậy cũng không được, ở trên mặt của tay trong cũng không viết hai chữ "tay trong", chúng ta hãy quay về công ty âm thầm điều tra."

Tiêu Mỹ Kỳ tức giận và hung hăng ném túi xách xuống đất, điều này khiến cho những người xung quanh nhìn chằm chằm bọn họ.

An Thị bị Sở Lê Thần nhét vào trong túi, An Thiển Mạt coi như là hoàn thành nhiệm vụ, cô nói với Sở Lê Thần rằng mình phải đi tìm mẹ.

Cũng nhân cơ hội này tâm sự với bà ấy, An Thiển Mạt mang theo trái cây mà mẹ cô ấy thích đến, lúc đẩy cửa ra lại không thấy bà ấy, chỉ nhìn thấy bác sĩ Chu đang viết cái gì đó ở trên giấy.

"Bác sĩ Chu, mẹ của tôi đâu?" An Thiển Mạt tiến lên hỏi, Chu Bác Nhã ngẩng đầu nhìn cô một cái.

"Dì ấy đang ngủ trưa, đây là triệu chứng tốt, nói rõ dì ấy đang hồi phục rất tốt, đoạn thời gian trước vẫn luôn gặp ác mộng cho nên mới dẫn đến mất ngủ."

An Thiển Mạt nghe vậy thì nhíu mày tự trách, cô thậm chí còn không biết rõ tình trạng thân thể của mẹ mình bằng một người ngoài.

Vì vậy cẩn thận hỏi các chỉ số thể chất khác nhau của mẹ cô, Chu Bác Nhã cũng kiên nhẫn giải thích cho cô, An Thiển Mạt nghe xong cũng hơi an tâm.

"Như vậy là tốt rồi, mẹ không có việc gì."

Chu Bác Nhã nghe vậy thì nhíu mày, giọng điệu của anh ta nghiêm túc hơn: "Mẹ của cô không có việc gì, nhưng cô lại có việc, tôi nhớ là mình đã nói với cô không được vận động kịch liệt, tại sao cô lại không nghe lời, hai ngày trước đã có kết kết quả kiểm tra của cô, tình trạng thân thể của cô thật sự không tốt, cô biết không?"

Giọng nói của Chu Bác Nhã hơi lớn, bên trong phòng ngủ truyền đến giọng nói của Hứa Tương Lan: "Thiển Mạt đã tới rồi sao?"

An Thiển Mạt cười xin lỗi Chu Bác Nhã, đi đến phòng ngủ: "Đúng vậy, mẹ, con tới thăm mẹ!"

Hứa Tương lan thấy con gái quả nhiên tới đây thì sắc mặt thoạt nhìn tốt hơn nhiều: "Con đã đến rồi, ngồi xuống đi."

An Thiển Mạt khéo léo ngồi ở bên giường, câu đầu tiên mà Hứa Tương Lan hỏi cô là chuyện của công ty thế nào.

An Thiển Mạt không biết nên mở miệng như thế nào, tuy rằng An Thị không bị Tiêu Mỹ Kỳ và Cố Thanh Nam lấy đi, nhưng nó cũng đã thuộc về người khác.

Hứa Tương Lan thấy An Thiển Mạt không lên tiếng thì cho rằng tình huống không lạc quan, khóe mắt của bà ấy lập tức đẫm nước mắt: "An Thị là tâm huyết xây dựng của ba con, không nghĩ tới... Không nghĩ tới cuối cùng vẫn là..."

Thân thể của Hứa Tương Lan vừa mới tốt một ít, An Thiển Mạt không muốn để cho thân thể bà ấy tiếp tục suy sụp, cô thốt ra:"Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ lung tung. An Thị vẫn ổn."