Chương 21: Mù quáng

Tiêu Mỹ Kỳ kiềm chế sự tức giận, cô ta chỉ vào An Thiển Mạt và không nói nên lời. Nhìn thấy sắc mặt của đối phương lúc xanh lúc tím, trong lòng của An Thiển Mạt rất hả hê, cô xoay người rời đi.

Thay vì lãng phí thời gian của cô với cô ta thì không bằng về sớm một chút để nấu cơm cho Sở Lê Thần.

Nhìn thấy An Thiển Mạt sắp rời đi, Tiêu Mỹ Kỳ muốn đuổi theo, nhưng lại bị người khác gọi lại, cô ta quay đầu lại thì thấy Cố Thanh Nam bước xuống xe, lúc này cô ta mới dừng bước, nhưng sắc mặt cũng không tốt.

"Làm sao vậy? Trần Khải Sinh vẫn chưa trở về sao?" Cố Thanh Nam đến gần hỏi, Tiêu Mỹ Kỳ lắc đầu, cô ta xoay người và đi về phía Cố Thanh Nam.

"Em làm sao vậy? Vừa rồi là ai vậy?" Cố Thanh Nam thử dò hỏi, ánh mắt của Tiêu Mỹ Kỳ không kiên nhẫn, có lệ nói: "Không có gì, trở về đi, anh tiễn em."

Hình như Cố Thanh Nam suy nghĩ gì đó, sau đó anh ta liếc nhìn hướng đi của An Thiển Mạt, rồi xoay người lái xe đi.

Khi An Thiển Mạt trở về nhà của Sở Lê Thần thì Sở Lê Thần vẫn chưa trở về, phát hiện thời gian cũng không còn sớm nên An Thiển Mạt nhanh chóng thay quần áo khác và đi nấu cơm.

Chờ đến khi An Thiển Mạt nấu xong món ăn cuối cùng thì có tiếng động truyền từ hành lang, Sở Lê Thần đã trở về. An Thiển Mạt mỉm cười đặt các món ăn vào đĩa, vừa vặn đi qua trước mặt Sở Lê Thần.

"Đã trở về rồi à? Nhanh chóng rửa tay rồi ăn cơm đi."

An Thiển Mạt mỉm cười và nói với Sở Lê Thần, nhưng cô lại phát hiện vẻ mặt của anh thật không tốt, An Thiển Mạt ngưng mỉm cười: "Anh làm sao vậy?"

Sở Lê Thần cười lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ hung ác: "Hôm nay trên người của cô có mùi nước hoa rất đặc biệt."

An Thiển Mạt không hiểu ý của anh, Sở Lê Thần tiến lên trước và vươn ngón tay thon dài nghịch tóc của An Thiển Mạt: "Mặc dù tôi không để ý đến chuyện "trinh tiết", nhưng người phụ nữ của tôi cũng đừng hy vọng có thể lêu lổng với người đàn ông khác."

Bây giờ An Thiển Mạt mới hiểu được ý của Sở Lê Thần, cô nhanh chóng giải thích: "Tôi không có, ngày hôm nay tôi đi tìm Tiêu Khải Phu để hỏi thăm về giá thầu dưới của Tiêu Thị."

Sở Lê Thần nghe vậy thì nhíu mày: "Tiêu Khải Phu?"

"Anh ta là anh trai của Tiêu Mỹ Kỳ, nhưng là một tay ăn chơi, bất kể thế nào, hôm nay tôi đi tìm anh ta."

Sở Lê Thần mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc không rõ: "Anh ta có ý với cô."

Lời nói của anh rất chắc chắn, An Thiển Mạt không thể bác bỏ nên chỉ có thể thành thật gật đầu.

Ánh mắt của Sở Lê Thần lướt qua gương mặt của An Thiển Mạt một lát, sau đó xoay người rời đi, mãi đến khi tiếng nước trong nhà bếp vang lên thì An Thiển Mạt mới chậm rãi thở ra một hơi thở.

Trái lại cô ngồi xuống bàn cơm để chờ Sở Lê Thần, Sở Lê Thần rửa tay xong thì lấy chén ăn cơm, hai người không nói được một lời.

An Thiển Mạt đành phải báo cáo thành quả chiến đấu của hôm nay: "Cái kia, hôm nay tôi đã hỏi được giá quy định của Tiêu Thị."

Sở Lê Thần gật đầu: "Ừ."

An Thiển Mạt không phản đối, một mảnh yên tĩnh ở trên bàn ăn, ăn cơm tôi xong thì Sở Lê Thần dùng ánh mắt hàm xúc để nhìn An Thiển Mạt: "Tắm xong thì đến phòng của tôi."

Anh nói xong thì xoay người trở về phòng, An Thiển Mạt có chút thấp thỏm mà dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, sau đó trở về phòng để tắm rửa một cái, lúc này cô mới đi đến phòng của Sở Lê Thần.

Vừa đẩy cửa ra thì Sở Lê Thần đã nhìn về phía cô, trong phòng chỉ có ngọn đèn đầu giường màu cam đang bật sáng, không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của Sở Lê Thần.

An Thiển Mạt tiến lên vài bước, cô bị Sở Lê Thần nhấc bổng lên, một đêm mây mưa thất thường, trước khi An Thiển Mạt mất đi ý thức thì chỉ biết thắt lưng của mình sắp gãy...

Rất nhanh thì đến ngày bán đấu giá, Sở Lê Thần trực tiếp từ công ty đi đến địa điểm đấu giá.

Lúc đầu, An Thiển Mạt bị Sở Lê Thần dẫn đến phòng tạo hình đặc biệt, sau một hồi tỉ mỉ cải tạo thì mới bị Hứa Dương đưa vào hội trường.

Hứa Dương mở cửa và bước xuống xe, sau đó anh ta đi tới cửa sau để mở cửa cho An Thiển Mạt: "Cô An, chúng ta đã đến hội trường rồi."

An Thiển Mạt mỉm cười, lễ phép từ chối cánh tay của Hứa Dương, cô cầm vạt váy từ trên xe bước xuống.

Cô mặc một bộ lễ phục màu trắng có thiết kế ôm sát, phần ngạnh bên hông gần như hở đến tận đùi.

Thắt lưng trắng đính pha lê nhỏ cùng với giày gót nhọn, mái tóc được uốn bồng bềnh, tạo hình trông thật quý phái và quyến rũ.

Hứa Dương hướng một bên chào hỏi: "Tổng giám đốc."

An Thiển Mạt lập tức nhìn sang, phát hiện chẳng biết lúc nào mà Sở Lê Thần đã đứng bên canh cô, Sở Lê Thần vươn cánh tay phải, quan sát cô từ trên xuống dưới một chút, anh nở một nụ cười, thoạt nhìn rất thoả mãn: "Tạo hình không tệ, rất thích hợp với cô."

An Thiển Mạt đã thích ứng với việc Sở Lê Thần thích bắn ra viên đạn bọc đường, những gì mà người đàn ông này nói chỉ có thể tin ba phần, nếu hoàn toàn tin tưởng thì cô sẽ bị thua thiệt.

An Thiển Mạt nở một nụ cười tiêu chuẩn, cô vươn cánh tay mảnh khảnh trắng nõn ra và kéo Sở Lê Thần: "Anh Sở, chúng ta đi vào trong thôi."

Sở Lê Thần ôm cái ót của An Thiển Mạt rồi hôn lên môi cô, sau đó anh liếc mắt nhìn tầm mắt phía sau lưng của An Thiển Mạt, nhẹ giọng nói: "Ngày hôm nay, tôi cho phép cô gọi tôi là "Lê Thần", dù sao tôi cũng là bạn trai của cô."

An Thiển Mạt quay đầu nhìn lại thì phát hiện Tiêu Mỹ Kỳ và Cố Thanh Nam đang nhìn chằm chằm hai người bọn họ ở cách đó không xa, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Vẻ mặt của An Thiển Mạt không thay đổi, cô kéo cánh tay của Sở Lê Thần: "Chúng ta vào trong thôi, không cần để ý tới người qua đường."

Hai người cùng nhau tiến vào hội trường, khi Tiêu Mỹ Kỳ nhìn thấy bộ sườn xám cách tân ở trên người của An Thiển Mạt thì trong lòng rất tức giận.

Người phụ nữ chết bầm này sao lại may mắn như vậy! Cho dù tập đoàn An Thị phá sản thì cũng không trở thành ăn mày, ngược lại còn quấn lên Sở Lê Thần!

Cố Thanh Nam phát hiện trạng thái của Tiêu Mỹ Kỳ không tốt, bèn an ủi cô ta: "Không sao, chỉ cần tập đoàn An Thị thuộc về chúng ta thì sớm muộn gì Sở Lê Thần cũng bỏ rơi cô ta."

Tiêu Mỹ Kỳ cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

Trong hội trường mấy vị lãnh đạo doanh nghiệp đang ngồi rải rác, khi Sở Lê Thần vừa tiến đến thì có rất nhiều người đều chào hỏi anh, phần lớn thời gian Sở Lê Thần chỉ khẽ vuốt càm.

Thỉnh thoảng bắt tay và trò chuyện với nhau, An Thiển Mạt đều xem ở trong mắt, ngoại trừ mấy người bắt tay, nói vậy những người kia cũng không cùng đẳng cấp với Sở Lê Thần

Buổi bán đấu giá ngày hôm nay không có quá nhiều người, đối thủ cạnh tranh thật sự chỉ có mấy người, sau khi mọi người ngồi xuống thì đấu giá viên bước lên sân khấu phát biểu khai mạc.

Đầu tiên là trực tiếp treo biển định giá niêm yết cho tập đoàn An Thị, từ quy mô nhà xưởng, đến các kênh bán hàng, thị trường tiêu thụ ...

Mấy thứ này, An Thiển Mạt đều quen thuộc như lòng bàn tay, nhưng bây giờ lại phải trơ mắt nhìn tập đoàn An Thị bị bán đấu giá, trong lòng của An Thiển Mạt cảm thấy ê ẩm.

"Mặc dù tập đoàn An Thị là một tập đoàn cỡ trung, nhưng đã chuẩn bị phát triển thành tập đoàn quy mô lớn, hơn nữa trong hai năm gần đây đã tham gia phát triển bất động sản và có tiềm năng thương mại rất lớn, giá khởi điểm đấu giá là 100 triệu đô la Mỹ."

Ngay khi giá khởi điểm đưa ra, những người có mặt đều rất nhàn nhã, đối với họ mà nói, giá 100 triệu đô la Mỹ không phải cao, nhưng lời nói sau đó của đấu giá viên đã làm mọi người thay đổi sắc mặt.

"Buổi bán đấu giá lần này có chút đặc biệt, bởi vì tập đoàn An Thị không có lợi nhuận, nên buổi bán đấu này là một cuộc đấu giá mù quáng, quy tắc là mọi người phải đặt mức giá ở trong đáy trong lòng người trả giá cao nhất sẽ thắng và giá không được thấp hơn giá khởi điểm đấu giá. Nếu xuất hiện trường hợp giá ngang nhau thì hai người tiến hành đấu giá lần thứ hai, ai trả giá cao hơn sẽ thắng."

An Thiển Mạt trợn to hai mắt: "Mù quáng?"

Sở Lê Thần vuốt cằm cười cười: "Thật thú vị."