Chương 20: Oan gia ngõ hẹp

Tiêu Mỹ Kỳ nhíu mày, biểu cảm trên mặt cũng trở nên dữ dằn hơn: "Ông ta đâu? Đã gọi cho ông ta chưa?"

Trợ lý ở đầu dây bên kia cũng sốt sắng trả lời: "Tôi cũng không liên lạc được với ông ta, chỉ nghe nói tối nay ông ta sẽ đến "Hương Côi", mà thân phận của tôi thì không vào đó được."

Ánh mắt Tiêu Mỹ Kỳ hiện lên một tia ảm đạm, sau đó lạnh lùng nói: "Chuyện này cứ giao cho tôi, tôi sẽ đi tìm ông ta!"

Nói xong liền xách túi rời đi, sau khi lên xe thì gửi tin nhắn cho Cố Thanh Nam, nói qua tình hình hiện giờ rồi đạp ga, chiếc Ferrari màu đỏ lập tức phóng đi.

Một chiếc taxi dừng trước cửa, đôi chân thon dài trắng nõn xinh đẹp đi trên đôi giày cao gót màu nude từ trong xe bước ra, tiếp đó là một người phụ nữ duyên dáng mặc váy bó sát cổ chữ V màu đen bước xuống xe.

Tầm mắt di chuyển lên trên, chính là An Thiển Mạt với lớp trang điểm tinh xảo. An Thiển Mạt nhếch môi nhìn hộp đêm "Hương Côi" trước mặt rồi sải bước đi về phía cửa.

Người gác cửa cầm lấy tấm thẻ vàng do An Thiển Mạt đưa tới, sau đó cung kính cúi chào: "Kính chào quý khách, chào mừng quý khách đến với hộp đêm Hương Côi, chúc quý khách đêm nay có thể vui chơi thỏa thích."

Quen đường quen lối tìm được phòng bao, sau đó đẩy cửa bước vào lại phát hiện bên trong có một đám người, mười mấy đôi mắt nhìn về phía cô, trong đó còn có những ánh mắt nóng bỏng đến mức làm cho cô cảm thấy chán ghét, nhưng cô không thể để những biểu cảm này lộ ra ngoài.

"Xem ra anh Tiêu cũng không cần tôi ở bên lắm, nếu đã như vậy thì hẹn hôm khác gặp lại."

An Thiển Mạt nói xong định xoay người chuẩn bị rời đi thì Tiêu Khải Phu ăn mặc lòe loẹt huýt sáo mấy cái rồi bước đến kéo tay An Thiển Mạt lại, lên tiếng giữ khách: "Nào nào nào, đến cũng đến rồi, vội vàng rời đi như vậy làm gì? Thôi nào, lại đây."

Tiêu Khải Phu không ngờ rằng An Thiển Mạt lại xuất hiện kinh diễm đến vậy, dáng người và trang phục nóng bỏng khiến anh ta nhìn mà bụng dưới nóng bừng lên.

Lúc này An Thiển Mạt chỉ cảm thấy cánh tay bị Tiêu Khải Phu nắm lấy cực kỳ ghê tởm, thuận tay đẩy ra, sau đó hừ lạnh: "Buông tôi ra, nếu anh đã không có thành ý như vậy thì cần gì phải gọi tôi tới, xem ra anh vẫn như thế, đúng là đồ công tử trăng hoa, còn nói cái gì mà thật lòng thích tôi, đồ lừa đảo."

An Thiển Mạt nói xong còn trừng mắt nhìn Tiêu Khải Phu một cái, nhìn đến mức làm Tiêu Khải Phu càng lúc càng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, dáng vẻ này của An Thiển Mạt nào giống đang trừng mắt với người ta, rõ ràng là cô đang quyến rũ anh ta mà!

"Ôi, đây là ai vậy? Cậu chủ Tiêu, anh cũng keo kiệt quá đấy, một cô gái xinh đẹp như vậy mà cũng không giới thiệu cho mọi người cùng làm quen."

Đột nhiên sau lưng Tiêu Khải Phu xuất hiện một giọng nói cực kỳ lưu manh, người đó nói rồi còn định đưa tay ra trêu đùa An Thiển Mạt, An Thiển Mạt nhịn lại sự bốc đồng muốn đánh người rồi nhẹ nhàng tránh đi, Tiêu Khải Phu thấy thế thì vội vàng đưa tay ngăn cản.

Đây chính là con mồi mà anh ta đã mơ tưởng từ lâu, sao có thể để người khác chiếm hời trước chứ?

"Làm cái gì vậy? Đây là bạn gái của tôi, mau cút ra chỗ khác chơi đi, đã bảo các người không được đi theo rồi, bây giờ tôi chỉ muốn được ở riêng với Tiểu Mạt Mạt nhà tôi thôi, tất cả mau cút hết đi!"

Tiêu Khải Phu bất mãn la hét đuổi tất cả mọi người ra ngoài, hoàn cảnh gia đình của những người này đều rất bình thường, nhìn trúng Tiêu Khải Phu ra tay hào phóng nên mới đi theo phía sau anh ta nịnh bợ lấy lòng.

Trong phòng bao, An Thiển Mạt tránh né bàn tay Tiêu Khải Phu đang đưa tới, âm thầm đứng sang vị trí bên cạnh, Tiêu Khải Phu định bước tới thì bị An Thiển Mạt giơ tay chặn lại, cô ngẩng đầu mỉm cười quyến rũ: "Biểu hiện của anh cũng không tệ, anh Tiêu, chúng ta chơi trò chơi đi, được không?"

Tiêu Khải Phu nhìn dáng vẻ quyến rũ đến mê người của cô không rời được mắt: "Được, tất nhiên là được!"

Phòng bao 205 - hộp đêm Hương Côi, bên trong là một đám đàn ông trung niên bụng phệ, mỗi người đều ôm một người phụ nữ ăn mặc hở hang, trẻ tuổi xinh đẹp uống rượu.

"Ông Trần!"

Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, Tiêu Mỹ Kỳ đứng ở cửa hô lên một tiếng, Trần Khải Sinh đang uống cạn ly rượu trong tay thì giật mình ho sặc sụa, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

"Khụ khụ khụ. Sao... sao cô lại đến đây?"

Tiêu Mỹ Kỳ mỉm cười: "Ông Trần, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút đi."

Không khí trong phòng rất ngột ngạt, Tiêu Mỹ Kỳ nhìn thoáng vào trong rồi xoay người rời đi.

Lát sau, Trần Khải Sinh đi ra ngoài, Tiêu Mỹ Kỳ nhìn ông ta một cái rồi nói: "Trước đó đã bàn xong cả rồi, bây giờ đột nhiên ông đổi ý là có ý gì? Chẳng lẽ ông muốn tống tiền sao?"

Trong lúc hai người nói chuyện thì có một dáng người loạng choạng đi qua chỗ bọn họ, Tiêu Mỹ Kỳ nhìn có hơi quen mắt, đang định nhìn kỹ hơn thì lại bị lời nói của Trần Khải Sinh thu hút sự chú ý.

"Tống tiền sao? Ha... cô cũng khinh thường tôi quá rồi đấy, Trần Khải Sinh tôi đây đã trải qua biết bao thăng trầm trong giới kinh doanh, khó khăn mà tôi gặp phải nhiều hơn cô hàng nghìn lần, chẳng lẽ tôi không biết những điều kiêng kỵ trong làm ăn sao?"

Tiêu Mỹ Kỳ không ngờ rằng ông ta lại lôi chuyện thế hệ ra nói nên nhất thời không nói được câu nào, Trần Khải Sinh cũng cảm thấy không cần lãng phí thời gian với cô ta nữa, nên chỉ vứt lại một câu: "Đừng làm phiền tôi nữa." Sau đó đẩy cửa vào phòng, hơn nữa còn khóa cửa lại.

Tiêu Mỹ Kỳ thấy thế thì lập tức đuổi theo nhưng lại phát hiện cửa bị khóa, cô ta tức giận, hung hăng đá vào cửa vài cái rồi cuối cùng tức giận rời đi.

“Khốn khϊếp!”

An Thiển Mạt lảo đảo đỡ Tiêu Khải Phu ra khỏi hộp đêm, hai người đang đứng ở ven đường chờ taxi.

Đột nhiên Tiêu Khải Phu đang ngả đầu vào vai cô bắt đầu không an phận, An Thiển Mạt đen mặt, đập vào cái tay đang khua loạn của Tiêu Khải Phu, lại thấy anh ta vẫn chưa chịu dừng tay thì bực mình, thẳng thừng hất tay anh ta ra khỏi vai. Tiêu Khải Phu cứ như vậy mà vô lực trượt xuống từ trên người An Thiển Mạt.

An Thiển Mạt xoa xoa bả vai đau nhức: "Đồ khốn khϊếp, nếu không phải thấy anh còn có chút hữu dụng thì còn lâu tôi mới thèm để ý đến anh."

Hàng lông mày thanh tú của An Thiển Mạt hơi nhíu lại, đột nhiên liếc nhìn thấy một luồng ánh sáng đang tới gần.

Taxi đến rồi!

An Thiển Mạt vội vàng giơ tay ngăn lại, tài xế taxi nhìn thấy con ma men say rượu ngồi vật xuống đất thì định lái xe rời đi, nhưng lại bị An Thiển Mạt cản lại.

Sau đó móc một ví từ túi áo khoác của Tiêu Khải Phu, rút cả đống tiền mặt trong ví ra rồi nhét hết vào tay tài xế lái xe.

Thay vì để anh ta tiêu xài lãng phí, chi bằng chia cho người dân lao động cực khổ một ít.

Tài xế taxi nhận được tiền thì sung sướиɠ cười tít mắt.

"Ái chà, cô à cô thật hào phóng, nào tới đây, tôi đỡ anh ta lên xe giúp cô."

Thấy tài xế niềm nở đỡ người lên xe, An Thiển Mạt cũng thấy vui vẻ thoải mái, tiếp đó trả lại ví vào túi cho Tiêu Khải Phu, nói địa chỉ nhà họ Tiêu rồi đưa mắt nhìn chiếc taxi rời đi.

Lúc Tiêu Mỹ Kỳ từ trong hộp đêm đi ra thì vừa hay chứng kiến cảnh tượng này, lúc này mới nhớ ra hình như vừa rồi cô ta còn nhìn thấy cô đỡ một người đàn ông.

Vừa nhìn đã biết người đàn ông kia không phải Sở Lê Thần, ăn mặc lòe loẹt, giống hệt anh cả của cô ta. Tiêu Mỹ Kỳ mỉm cười nham hiểm, khẽ lắc eo đi về phía trước.

“An Thiển Mạt!”

Đột nhiên bị người ta gọi giật lại từ phía sau làm cho An Thiển Mạt giật nảy cả người, quay đầu thì thấy Tiêu Mỹ Kỳ đang nhìn mình với vẻ mặt cực kỳ mỉa mai.

"Cô có chuyện gì sao?" An Thiển Mạt thản nhiên nói rồi nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc của mình.

Tiêu Mỹ Kỳ nhìn dáng vẻ giả vờ giả vịt của cô thì nhẹ giọng cười nhạo: "Giả vờ cái gì, vừa rồi chính tôi đã tận mắt nhìn thấy cô đưa một người đàn ông lạ mặt lên xe."

An Thiển Mạt thấy thế thì biết thừa trong lòng cô ta đang nghĩ cái gì, nhất thời nổi hứng châm chọc: "Người đàn ông lạ mặt? Con mắt nào của cô nhìn thấy vậy? Cô nghĩ tôi là cô sao? Chuyên đi quyến rũ bạn trai của người khác, ồ, không đúng, phải nói là thích đi nhặt lại quần áo bỏ đi của người khác về mặc."