Chương 19: Mỹ nhân kế

Sau khi An Thiển Mạt thu dọn bát đũa xong thì phát hiện cửa phòng ngủ của Sở Lê Thần đã đóng chặt từ bao giờ, xem ra tối nay cô không cần "thị tẩm" nữa rồi.

Khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô xoay người trở về phòng, nhanh chóng tắm rửa xong sau đó trèo lên chiếc giường rộng lớn êm ái ngủ thϊếp đi.

Sở Lê Thần đang nằm trên giường hí hoáy nghịch máy tính, nghe tiếng bước chân dần đi xa ở ngoài cửa thì hai đầu lông mày khẽ nhíu lại, bực bội buông máy tính xuống, sau đó kéo chăn đi ngủ.

Ánh nắng ban mai tràn vào trong phòng, An Thiển Mạt chậm rãi mở hai mắt ra, sau đó vươn vai một cái, đây là giấc ngủ ngon nhất của cô trong khoảng thời gian này.

Quen tay cầm điện thoại di động xem giờ, nhưng sự chú ý của An Thiển Mạt lại bị một cuộc gọi nhỡ hấp dẫn.

"Sẽ là ai đây?" An Thiển Mạt nhíu mày rồi ấn gọi lại, một lúc lâu sau, một giọng nói khá quen thuộc truyền vào lỗ tai An Thiển Mạt.

"Tiểu Mạt Mạt à, vất vả lắm anh mới tìm được số điện thoại của em, sao tối qua em không nghe điện thoại của anh vậy, chúng ta gặp nhau đi, thế nào? Đi theo anh, anh sẽ đưa em trở về cuộc sống của cô chủ giàu có trước kia..."

Tiêu Khải Phu!

An Thiển Mạt không đợi đối phương nói xong đã lập tức cúp máy luôn, Tiêu Khải Phu là anh trai của Tiêu Mỹ Kỳ, anh ta chính là một tên công tử bột ăn chơi đàn đúm, lúc trước đã từng theo đuổi cô nhưng bị cô từ chối thẳng thừng.

Chỉ là không ngờ rằng anh ta lại dám tìm đến cô, hừ, ánh mắt An Thiển Mạt hiện lên vẻ trào phúng.

Cô rời giường, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, tạm vứt câu chuyện này ra sau đầu, sau đó đi vào phòng bếp chuẩn bị làm bữa sáng.

Hôm nay làm bữa sáng kiểu Trung, trong lúc An Thiển Mạt bày sữa đậu nành và bánh bao lên bàn thì Sở Lê Thần đã ăn mặc chỉnh tề từ trên lầu đi xuống.

An Thiển Mạt mỉm cười ngẩng đầu nhìn anh: "Sở Lê... Cậu hai Sở, anh dậy rồi à? Mau tới ăn sáng đi."

An Thiển Mạt nghĩ đến lời Sở Lê Thần nói tối hôm qua, lời vừa đến bên miệng lại vội vàng đổi cách xưng hô, Sở Lê Thần nhìn cô một cái rồi gật đầu, sau đó ngồi xuống bàn ăn sáng.

"Mùi vị cũng không tệ." Sở Lê Thần ăn một cái bánh bao sau đó lập tức cho ý kiến, An Thiển Mạt mỉm cười nói cảm ơn.

Nhận ra An Thiển Mạt đang cố tình xa cách, Sở Lê Thần cũng không biết vì sao mà trong lòng cảm thấy không được thoải mái, lập tức trầm giọng mở miệng nói: "Ngày đấu giá ngày càng đến gần, trước mắt chỉ nắm giữ ý đồ của mấy người quản lý cấp cao ở An thị thì vẫn chưa đủ, tốt nhất là có thể tìm hiểu được giá thầu của Tiêu thị."

Nghe Sở Lê Thần nhắc tới chuyện công, An Thiển Mạt lập tức trở nên nghiêm túc, trước đó mặc dù cô không nhúng tay vào việc làm ăn của An thị nhưng cũng biết việc thăm dò giá thầu của đối thủ khó khăn đến mức nào.

Đây là bí mật thương mại, ngoại trừ nội bộ nhân viên tham gia dự án của các công ty thì những người khác đều không thể tìm hiểu được.

"Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này." An Thiển Mạt không dám đảm bảo chắc chắn, hôm qua lời nói của Sở Lê Thần đã nhắc nhở cô rằng hiện giờ giữa cô và Sở Lê Thần là mối quan hệ hợp tác.

Cho đến thời điểm này những thứ cô bỏ ra còn không bằng những gì Sở Lê Thần đã giúp cô đối phó với Cố Thanh Nam, cho nên nhất định cô phải bỏ ra nhiều vốn liếng hơn nữa mới phải, dù có thế nào thì cô cũng phải nghĩ ra cách lấy được giá thầu của Tiêu thị.

Sở Lê Thần ăn sáng xong liền đeo cà vạt chuẩn bị ra ngoài, nhưng đột nhiên trong đầu lại nảy ra một suy nghĩ, quay đầu nhìn An Thiển Mạt nói: "Lại đây thắt cà vạt giúp tôi."

An Thiển Mạt thấy hơi khó hiểu, mấy ngày trước cũng không thấy anh bảo cô thắt cà vạt giúp anh mà, nhưng nhìn ánh mắt hiện rõ dòng chữ “không được từ chối” của Sở Lê Thần thì An Thiển Mạt đành phải thỏa hiệp.

Sở Lê Thần buông tay, sau đó một đôi tay trắng nõn vươn ra kéo lấy cà vạt của anh, động tác vô cùng thành thạo.

"Không tồi, hay làm việc này sao?" Sở Lê Thần nhìn động tác thành thạo của An Thiển Mạt, khẽ nhíu mày một cái rồi hỏi.

An Thiển Mạt tùy ý trả lời: "Lúc trước tôi thường thắt cà vạt cho ba và Cố Thanh Nam..." Còn chưa nói xong thì giọng nói của An Thiển Mạt đã trầm hẳn xuống, sự ảm đạm trong ánh mắt cô cũng phản chiếu nơi đáy mắt Sở Lê Thần.

Sở Lê Thần thấy hơi khó chịu, cảm giác giống như đồ đạc của mình bị người khác đυ.ng phải vậy, đột nhiên Sở Lê Thần giơ tay, nâng cằm An Thiển Mạt lên.

An Thiển Mạt còn chưa kịp phản ứng lại thì trên môi đã truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại, bàn tay to lớn phủ lên eo, nhẹ nhàng vuốt ve, nụ hôn này còn mang theo một chút bá đạo.

Thật lâu sau, mãi cho đến khi An Thiển Mạt không thể thở nổi, bắt đầu giãy giụa trong lòng Sở Lê Thần thì người đàn ông này mới buông cô ra, nhìn đôi môi bị mình hôn đến sưng đỏ trước mặt, Sở Lê Thần mới nhếch môi mỉm cười.

Hàng lông mày tà ác hiện lên vẻ vui sướиɠ và hài lòng, anh nói một câu ngang ngược như mọi khi: "Sau này cô chỉ được phép thắt cà vạt cho tôi."

Nói xong liền buông tay đang ôm eo An Thiển Mạt ra rồi sải bước đi ra ngoài cửa, bước chân còn mang theo tia hăng hái hiếm thấy.

An Thiển Mạt chờ đến khi tiếng đóng cửa vang lên mới phản ứng lại, sờ đôi môi hơi sưng đỏ, nét ửng hồng vì bị Sở Lê Thần trêu chọc vẫn còn lưu lại bên má.

Nhìn mình trong gương, An Thiển Mạt không khỏi thấp giọng cảm thán: "Cậu hai Sở này không hổ là người đàn ông có thể khiến nhiều phụ nữ điên cuồng."

"Tinh... reng reng..." Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, An Thiển Mạt lập tức hoàn hồn, cầm điện thoại di động lên nhìn thì phát hiện ra đây chính là dãy số hồi sáng... Tiêu Khải Phu.

An Thiển Mạt định cúp máy luôn nhưng đột nhiên khựng lại.

"Tốt nhất là có thể tìm hiểu được giá thầu của Tiêu thị."

Trong đầu đột nhiên nhớ đến lời nói của Sở Lê Thần, đột nhiên An Thiển Mạt cảm thấy trong lòng có tính toán, trầm ngâm nhìn chằm chằm vào điện thoại một hồi, sau đó ấn nút nghe máy.

"Alo." An Thiển Mạt lạnh lùng nói, trong điện thoại lập tức truyền đến giọng nói như đòi nợ quen thuộc của Tiêu Khải Phu.

"Ôi chao, Tiểu Mạt Mạt à, cũng lâu rồi chúng ta không gặp nhau, anh đây rất nhớ em, em có thể suy nghĩ thật kỹ những lời anh đã nói với em lúc sáng..."

Khóe môi khẽ nhếch lên, trong mắt An Thiển Mạt lóe sáng: "Phải vậy không? Tiêu Khải Phu, bây giờ tôi đã không còn là cô chủ của nhà họ An nữa rồi, anh vẫn còn hứng thú với tôi sao?"

Người đối nghe thấy tia hy vọng, vội vàng bày tỏ tình cảm thật lòng của mình: "Ôi chao, Tiểu Mạt Mạt, xem em nói kia, anh thật lòng thích em mà."

An Thiển Mạt nghe vậy thì ánh mắt hiện lên một tia khinh bỉ, nhưng vẫn dịu giọng cười nói: "Không ngờ anh Tiêu mới là người thật lòng thích tôi, anh tốt hơn cái tên khốn nạn Cố Thanh Nam kia nhiều."

Người đàn ông đó cười nhạo: "Cố Thanh Nam là cái thá gì? Cái loại bám váy đàn bà!"

An Thiển Mạt cười khẩy nhưng ngoài miệng vẫn khéo léo dụ dỗ người ta: "Đúng vậy, nếu anh Tiêu có thời gian thì khi nào chúng ta gặp nhau đi."

Người đối diện nghe cô nói vậy thì hô hấp cũng loạn hết cả lên: "Đương nhiên là có thể, tối nay đi, anh chờ em ở hộp đêm Hương Côi phòng 201 nhé."

An Thiển Mạt mỉm cười nói: "Được, không gặp không về."

An Thiển Mạt nói xong thì cúp điện thoại ngay, nụ cười trên mặt cũng dần tan biến, sau đó lại bắt đầu tự chế giễu bản thân.

Thế mà cô cũng phải hy sinh chút nhan sắc này để đổi lấy tin tức, nhưng nhất định cô phải nắm chắc lần đấu giá này!

Tiêu thị, trước cửa bộ phận bán hàng.

Tiêu Mỹ Kỳ đang ngồi trong phòng khách chờ Cố Thanh Nam họp xong, hai người chuẩn bị đi ăn cơm tại một nhà hàng bít tết mới mở.

Đột nhiên điện thoại di động trên bàn vang lên, cô ta nhíu mày ngó sang nhìn thì nhận ra là điện thoại của trợ lý, Tiêu Mỹ Kỳ không kiên nhẫn nhấc máy: "Có việc gì thì mau nói đi."

"Cô chủ, không xong rồi! Đột nhiên Trần Khải Sinh đổi ý, đồ đạc đã hứa đưa cho chúng ta cũng không thấy tin tức, hơn nữa còn trả lại toàn bộ số tiền chúng ta đã đưa cho ông ta không thiếu một xu."