Chương 13: Đi nào, người yêu của tôi

“Em không có!” Tiêu Mỹ Kỳ sốt sắng nhìn Cố Thanh Nam, chỉ sợ anh ta sẽ bị ảnh hưởng bởi lời nói của An Thiển Mạt, cô ta vội vàng giải thích: "Thanh Nam, anh biết mà, em không có ý đó, chỉ là em..."

"Được rồi, Mỹ Kỳ." Bàn tay to lớn của Cố Thanh Nam nhẹ nhàng xoa đầu Tiêu Mỹ Kỳ, nhìn hai người họ giống như một đôi vợ chồng rất yêu thương nhau: "Đương nhiên là anh biết em đang nghĩ gì. Trước giờ An Thiển Mạt đều thích đổi trắng thay đen, anh sẽ không tin lời cô ta nói."

"Vậy thì tốt." Tiêu Mỹ Kỳ đặt tay lên ngực, thở dài một hơi như thể rất yên tâm, chỉ có điều lúc cô ta nhìn về phía An Thiển Mạt thì ánh mắt lại tràn đầy vẻ trêu chọc và đắc ý.

An Thiển Mạt thản nhiên trợn mắt, cô đang nghĩ xem có nên dùng thủ đoạn cưỡng chế hay không, lúc chuẩn bị lách qua người Tiêu Mỹ Kỳ thì lại nhìn thấy Sở Lê Thần đang đi về phía này.

An Thiển Mạt nhướng mày mỉm cười, lặng lẽ đến gần Tiêu Mỹ Kỳ, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được: "Tiêu Mỹ Kỳ, cô sẽ không ngây thơ cho rằng Cố Thanh Nam thật lòng yêu cô đấy chứ? Anh ta có thể vì lợi ích cá nhân của mình mà hủy hoại An thị, một ngày nào đó cũng sẽ dùng cách này để hủy hoại nhà họ Tiêu của cô."

“Cô nói nhảm, Thanh Nam không phải người như vậy!” Sự lo lắng trong lòng Tiêu Mỹ Kỳ lại bất ngờ bị An Thiển Mạt nói toạc ra như vậy làm cô ta nhất thời thẹn quá hóa giận, rống ầm lên.

Câu này của cô ta đã thu hút ánh mắt của mấy người xung quanh tập trung vào bọn họ.

Cố Thanh Nam nghi hoặc hỏi: "Mỹ Kỳ, An Thiển Mạt vừa nói gì với em vậy?"

"Cô ta nói... Cô ta..." Tiêu Mỹ Kỳ ngập ngừng hai chữ "cô ta" cả nửa ngày trời cũng không nói được thành câu, cô ta không chọn được từ nào thích hợp nên đành phải nói: "Thôi bỏ đi Thanh Nam, hiện giờ An Thiển Mạt chính là một kẻ điên, lời cô ta nói cũng không thể coi là thật, anh đừng để ở trong lòng!"

Tiêu Mỹ Kỳ càng ấp úng thì trong lòng Cố Thanh Nam lại càng sốt ruột.

Anh ta và An Thiển Mạt đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, An Thiển Mạt rất hiểu con người anh ta, trong tay cũng nắm giữ một vài nhược điểm của anh ta, mà hiện giờ Cố Thanh Nam nhất định phải dựa vào tập đoàn Tiêu thị nên anh ta không cho phép Tiêu Mỹ Kỳ có bất kỳ hiểu lầm nào về mình.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Cố Thanh Nam đứng ra bảo vệ Tiêu Mỹ Kỳ ở phía sau mình, đưa tay đẩy An Thiển Mạt một cái rồi nghiêm mặt nói: "An Thiển Mạt, chúng ta đã chia tay rồi, tôi hy vọng sau này cô đừng làm phiền Mỹ Kỳ nữa!"

An Thiển Mạt bị Cố Thanh Nam đẩy một cái thì thuận thế ngã phịch xuống đất, bởi vì dùng sức hơi quá nên thậm chí cô còn kéo cả cái ghế bên cạnh đi một khoảng, ngược lại càng giống bị đẩy ngã chứ không giống như đang diễn kịch.

An Thiển Mạt ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Nam, nước mắt chỉ chực trào ra.

"Cố Thanh Nam, anh còn có chút lương tâm nào không? Ban đầu khi chúng ta còn yêu nhau, ba mẹ tôi đã trọng dụng anh cỡ nào, anh không có bằng cấp lợi hại, cũng không có năng lực xuất sắc, nhưng vẫn lợi dụng quan hệ bám váy tôi để anh bước vào chức vụ quản lý cấp cao của An thị. Nhưng anh lại vì dã tâm của mình mà ép ba tôi nhảy lầu tự sát, còn hủy hoại cả An thị, bây giờ anh lại..."

An Thiển Mạt nói đến đây thì cố tình dừng lại một chút, dùng ngón trỏ chỉ vào Tiêu Mỹ Kỳ rồi khóc nức nở nói: "Tôi đã trải qua hơn một tháng nằm trong bệnh viện tâm thần như thế nào, anh là người biết rõ nhất, những thứ này tôi đều không thèm tính toán với anh, nhưng anh cũng không thể dung túng cô ta bắt nạt tôi nhiều lần như vậy, trên đời này làm gì có cái lý nào như thế!"

An Thiển Mạt gào thét một hồi, hiển nhiên là đạt được hiệu quả rất đáng chú ý.

Quán bar Dạ Sắc là một trong những quán bar nổi tiếng và sang trọng nhất của thành phố Z, người có thể đến đây tiêu tiền đều là những người có mặt mũi ở thành phố Z.

An Thiển Mạt cũng từng là hội viên ở đây nên cô và rất nhiều người cũng coi như quen biết với nhau.

Mặc dù sau khi An thị vỡ nợ, tan đàn xẻ nghé, rất nhiều người tránh cô như tránh rắn rết, nhưng vẫn hiểu rất rõ thái độ làm người của An Thiển Mạt.

Mà Tiêu Mỹ Kỳ... trước kia vì Tiêu thị phải phụ thuộc vào An thị nên Tiêu Mỹ Kỳ cũng đi theo làm lâu la cho An Thiển Mạt, lại cộng thêm tính cách không được ai yêu quý nên trong giới không có mấy người thích qua lại với cô ta.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả dư luận đều đứng về phía An Thiển Mạt.

Mà thứ An Thiển Mạt muốn lại chính là hiệu quả này.

Cô cố gắng từ trên mặt đất đứng lên, nhưng vì vừa rồi lúc ngã xuống cũng bị đau thật nên lúc An Thiển Mạt đứng dậy không tránh khỏi có hơi lảo đảo.

Ngay lúc cô tưởng rằng mình sẽ bị ngã một lần nữa thì bất chợt có một bàn tay vươn ra đỡ lấy cô.

Trên cơ thể của người đó còn tản ra một mùi hương độc đáo, An Thiển Mạt đã quen thuộc đến mức cho dù không quay đầu lại cũng đoán được đối phương là ai.

"Không sao chứ?" Sở Lê Thần nhẹ giọng hỏi.

An Thiển Mạt lắc đầu, túm lấy tay của anh để đứng vững hơn, nhưng đầu vẫn cúi gằm xuống.

Cô thừa nhận, đúng là vừa rồi đoán được nhất định Sở Lê Thần sẽ tới đây tìm mình nên cô mới diễn màn kịch đặc sắc này.

Tuy đây không phải là lần đầu tiên tính kế Sở Lê Thần, nhưng trong lòng An Thiển Mạt vẫn thấy hơi rụt rè.

"Tiêu Mỹ Kỳ, có phải cô đã quên những gì tôi nói với cô ở bệnh viện hôm qua rồi không?" Sở Lê Thần buông tay An Thiển Mạt ra, chậm rãi đi đến bên cạnh Tiêu Mỹ Kỳ, thuận tiện đưa mắt liếc Cố Thanh Nam một cái, không hề che giấu sự khinh bỉ nơi đáy mắt.

"Tôi không muốn lặp lại những lời đã nói ra, nhưng nếu cô vẫn muốn thách thức giới hạn của tôi thì tôi cũng rất vui lòng đi sau hầu cô. Cũng chỉ là tiện tay thu mua một Tiêu thị cỏn con thôi mà, đối với tôi mà nói, chuyện này không hề khó khăn một chút nào."

"Tổng... tổng giám đốc Sở..." Giọng nói của Tiêu Mỹ Kỳ cất lên gần như sắp khóc đến nơi, sao cô ta có thể ngờ được mình sẽ đυ.ng phải Sở Lê Thần ở đây chứ!

Sở Lê Thần không thèm để ý đến Tiêu Mỹ Kỳ nữa mà thay vào đó, lợi dụng ưu thế chiều cao hơn Cố Thanh Nam đến mười centimet của mình để nhìn anh ta một cách trịch thượng, anh nhếch mép nói: "Còn cả anh nữa, tôi tạm thời tha cho anh vài ngày, nhưng nếu anh dám bắt nạt Thiển Mạt thì... Cố Thanh Nam, trước kia ba anh chết như thế nào thì tôi hoàn toàn có thể khiến anh lặp lại điều đó một lần nữa!"

Bỏ lại những lời này, thậm chí Sở Lê Thần còn không thèm quan tâm đến sắc mặt đã tái mét đi của Cố Thanh Nam, anh chậm rãi đi đến bên cạnh An Thiển Mạt, vươn một tay ra rồi nói: “Đi thôi, nên về nhà rồi, người yêu của tôi.”

Giọng nói của Sở Lê Thần không quá lớn nhưng những người xung quanh vẫn nghe được rất rõ ràng.

Người yêu của tôi, bốn chữ này được thốt ra từ miệng của Sở Lê Thần khiến nhiều người kinh ngạc đến mức rớt cả cằm.

Mặc dù vừa rồi Sở Lê Thần ra tay giúp An Thiển Mạt, không ít người đoán được hai người họ đã ở bên nhau rồi, nhưng đối với một tay ăn chơi chính hiệu như Sở Lê Thần mà nói thì bạn gái và người yêu là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Bọn họ đều nghĩ rằng An Thiển Mạt là người yêu của anh, nhưng không thể ngờ rằng chính miệng anh lại gọi cô là người yêu.

Ngay cả An Thiển Mạt cũng giật nảy cả mình.

Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Sở Lê Thần, cố gắng tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt anh nhưng Sở Lê Thân lại mỉm cười, nụ cười không mấy chân thật.

Không còn cách nào khác, An Thiển Mạt chỉ có thể từ bỏ.

Cô vươn tay đặt vào lòng bàn tay đang mở ra của Sở Lê Thần, sau đó được anh dắt tay rời khỏi quán bar Dạ Sắc.