Chương 12: Chỉ có cô mới coi anh ta là báu vật

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Sự lo lắng của Trần Nam dành cho An Thiển Mạt đều được thể hiện qua lời nói, đầu mũi An Thiển Mạt chợt chua xót, nước trong hốc mắt cũng chuẩn bị trào ra.

Cô nhẹ nhàng khịt mũi rồi nói: "Dì Trần, bây giờ cháu rất ổn, dì không cần lo lắng cho cháu nữa."

"Đúng rồi, mẹ cháu đâu? Dì nghe Mỹ Vân nói mẹ cháu xuất hiền rồi hả?"

"Cháu có một người bạn, vừa hay anh ta quen một bác sĩ thần kinh nên cháu quyết định đón mẹ về luôn, cháu nghĩ để bà chữa bệnh ở bên ngoài chắc sẽ tốt hơn so với bệnh viện. Mẹ cháu đã nói rồi, đợi khi nào sức khỏe của bà ổn định hơn một chút thì sẽ đến gặp dì."

"Được, được."

"Được rồi, trước tiên đừng nói những lời không vui này nữa, Mỹ Vân, bảo thím Trần bưng đồ ăn lên đi, hôm nay cứ xem như là chiêu đãi Thiển Mạt một bữa."

Trên bàn ăn, Diệp Chấn Hoa và Trần Nam đều cẩn thận tránh đề cập đến chuyện buồn của An Thiển Mạt nên bầu không khí cũng khá thoải mái.

Chỉ là bởi vì trong lòng có tâm sự cho nên An Thiển Mạt vẫn thấy không yên lòng.

Sau khi ăn cơm xong, Diệp Chấn Hoa nói với An Thiển Mạt: "Thiển Mạt, cháu vào phòng sách với chú một lát, chú có chuyện muốn nói với cháu."

"Vâng."

Trong phòng sách, Diệp Chấn Hoa đưa cho An Thiển Mạt một cuốn album ảnh đã có chút ố vàng.

Ảnh trong cuốn album không nhiều lắm, đại đa số đều là ảnh chụp của ba người, một trong số đó là Diệp Chấn Hoa, người kia là ba của An Thiển Mạt, còn một người khác thì An Thiển Mạt chỉ cảm thấy có hơi quen mắt, giống như là đã gặp ở đâu rồi, nhưng mặc cho cô vắt óc suy nghĩ thì cũng không thể nhận ra người kia là ai.

"Người này họ Cố." Diệp Chấn Hoa ở bên cạnh giải thích.

Trái tim An Thiển Mạt bỗng run lên, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của Diệp Chấn Hoa rồi hỏi: "Ông ta họ Cố sao? Vậy ông ta và Cố Thanh Nam..."

"Ông ta là ba của Cố Thanh Nam." Diệp Chấn Hoa thở dài, nói: "Lúc đó, công ty của ông An vừa được thành lập, ông ta cũng là một trong những thành viên cốt cán của công ty, tình cảm với ông An vô cùng tốt đẹp. Chỉ là sau này ông ta bị nghiện ma túy nên đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của mình cho ba cháu, sau đó đi tự sát."

"Tự sát?" An Thiển Mạt nắm lấy hai chữ này và hỏi: "Vậy chuyện ông ta tự sát có liên quan gì đến ba cháu không?"

"Tất nhiên là không. Nghiện ma túy là ông ta tự làm tự chịu, về phần ông An, ông ấy nể tình cảm nhiều năm giữa hai người nên lúc mua lại cổ phần còn cố ý cho ông ta thêm một khoản tiền, vốn là muốn ông ta nhanh chóng trả nợ, sau đó sống cuộc sống bình thường, nhưng ông ta lại đem số tiền đó đi bồi thường sạch sẽ, cuối cùng vì bị nợ nần giày vò nên đã nhảy lầu tự sát."

"Thì ra là như vậy." An Thiển Mạt nghiến răng nói: "Cho nên nói, Cố Thanh Nam biết ba của anh ta và ba cháu quen nhau, hơn nữa còn đổ lỗi cho ba cháu về cái chết của ba anh ta sao?"

Lúc An Thiển Mạt nói những lời này, giọng nói của cô phát run lên.

Cô tin chú Diệp sẽ không lừa gạt cô, như vậy cũng có thể nói rằng chuyện năm đó không hề liên quan đến ba dù chỉ một chút, nhưng Cố Thanh Nam lại khăng khăng cố chấp hại chết ba, còn hại An thị phá sản!

Thật đúng là con người tàn nhẫn!

Nhìn đôi mắt đỏ bừng của An Thiển Mạt, Diệp Chấn Hoa thở dài nặng nề rồi nói: "Thiển Mạt, bây giờ mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, cháu đừng cố chấp nữa, cháu phải nghĩ kỹ xem con đường sau này phải đi như thế nào?"

“Chỉ còn một tuần nữa là An thị sẽ bị mang ra đấu giá rồi, trước khi điều đó xảy ra, nhất định cháu phải nghĩ cách giữ chân Tiêu thị, dù có như thế nào thì cháu cũng không thể để tâm huyết cả đời của ba rơi vào tay đám người lòng lang dạ sói kia được!”

"Thiển Mạt, chú biết cháu là một đứa trẻ có chủ kiến, cũng biết chú không khuyên được cháu, cho nên cháu cứ thoải mái làm những gì cháu muốn, dù thế nào cũng có chú đứng sau làm hậu thuẫn cho cháu, không phải sợ!"

Lời nói của Diệp Chấn Hoa không được chải chuốt bởi bất cứ lời nói hoa mỹ nào nhưng vẫn làm cho hốc mắt An Thiển Mạt lập tức đỏ ửng lên.

"Chú Diệp, cảm ơn chú, thật sự rất cảm ơn chú..."

"Đứa trẻ ngốc."

Sau khi rời khỏi nhà họ Diệp đã là hơn mười giờ tối.

An Thiển Mạt từ chối lòng tốt của Diệp Mỹ Vân muốn tiễn cô, sau đó tự bắt xe đi về nhà.

Nơi cô trở về tất nhiên là nhà của Sở Lê Thần.

An Thiển Mạt nhập mật mã, mở cửa bước vào nhà thì thấy trong nhà tối om, không có vẻ gì là có người ở nhà, hiển nhiên là Sở Lê Thần vẫn chưa trở về.

An Thiển Mạt nằm phịch xuống tấm phản trong phòng khách, vừa chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại trên bàn trà vang lên.

Cô mò mẫm cầm lấy điện thoại, vừa nói "Alo" liền nghe thấy giọng nói của Sở Lê Thần ở đầu dây bên kia: "Cô về nhà rồi sao?"

"Ừ, vừa mới về nhà."

"Bây giờ tôi đang ở quán bar Dạ Sắc, đến đón tôi đi, tôi uống rượu, không thể lái xe."

Nói xong, Sở Lê Thần căn bản không cho An Thiển Mạt thời gian phản ứng và từ chối, thẳng thừng cúp điện thoại cái “rụp”.

An Thiển Mạt không còn cách nào khác, đành phải cầm một cái áo khoác rồi vội vàng ra ngoài.

Tiết trời buổi tối cuối hè đầu thu ở thành phố Z vẫn khá lạnh.

An Thiển Mạt chạy tới quán bar Dạ Sắc, đang định đi đến quầy lễ tân hỏi số phòng bao của Sở Lê Thần thì nhìn thấy Cố Thanh Nam và Tiêu Mỹ Kỳ đang trò chuyện rôm rả đi tới.

Thật ra An Thiển Mạt vừa đi vào thì Tiêu Mỹ Kỳ đã nhìn thấy cô rồi nên mới cố tình kéo Cố Thanh Nam đi tới đây.

"Ôi, đây không phải là cô chủ An sao? Thật trùng hợp, ở chỗ này mà cũng đυ.ng phải cô. Cô cũng đến Dạ Sắc để phóng túng một đêm sao? Sao lại chỉ có một mình cô thế? Một cô gái xuất hiện ở đây một mình vào buổi tối rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó!"

Tiêu Mỹ Kỳ cứ nói liên tục từng câu từng câu, rõ ràng trong lời nói đều có ẩn ý, chỉ thiếu điều chỉ thẳng vào mặt An Thiển Mạt nói cô đến quán bar một mình là để làm mấy chuyện không đứng đắn.

Bây giờ An Thiển Mạt căn bản không có tâm tư để ý tới Tiêu Mỹ Kỳ, cho nên chỉ liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi định tiếp tục đi tìm Sở Lê Thần.

Nhưng Tiêu Mỹ Kỳ lại đứng chắn trước mặt An Thiển Mạt, cười khẩy nói: "Cô An, tôi biết bây giờ cô vẫn còn nhớ nhung Thanh Nam, nhưng người Thanh Nam yêu là tôi, hy vọng cô có thể tự trọng một chút, đừng làm những chuyện khiến Thanh Nam khó xử nữa."

"Ha." An Thiển Mạt cười khẩy một tiếng, cô giơ tay chỉ vào Cố Thanh Nam, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ: "Tôi nhớ nhung anh ta sao? Tiêu Mỹ Kỹ, mắt cô bị mù hay đầu bị úng nước thế? Loại đàn ông khốn nạn này, cũng chỉ có cô mới coi anh ta như báu vật! Mau tránh ra, đừng làm mất thời gian của tôi!"

"An Thiển Mạt, chẳng lẽ cô cố ý đuổi đến tận quán bar Dạ Sắc không phải vì Thanh Nam sao? Nếu cô đã làm được thì tại sao lại không dám thừa nhận?" Tiêu Mỹ Kỳ vẫn đứng chắn trước mặt An Thiển Mạt như trước, ngay lập tức đã làm cho vấn đề trở nên nghiêm trọng.

Xem ra, Tiêu Mỹ Kỳ nhất định phải ép An Thiển Mạt thừa nhận mục đích cô đến quán bar Dạ Sắc là vì Cố Thanh Nam.

Mà người đứng xem xung quanh cũng càng ngày càng nhiều, người nào người nấy đều nhao nhao chỉ trỏ ba người An Thiển Mạt, đương nhiên phần lớn đề tài đều xoay quanh cô chủ của nhà họ ngày xưa không biết xấu hổ như thế nào.

An Thiển Mạt tức đến mức bật cười, cô nhìn Cố Thanh Nam và nói: "Cố Thanh Nam, bạn gái của anh nhất định phải đẩy anh cho một người phụ nữ khác, hơn nữa còn là bạn gái cũ, chẳng lẽ anh không có gì muốn nói sao?"