Chương 50: Tỏ tình

Lúc Vương Tuấn Khải tắm sạch thơm tho xong, đứng tần ngần trước tủ quần áo. Đợt trước khi hắn về nhà, đại ca Tiên có đưa cho hắn một túi bình an y xin từ bên Nhật, bảo hắn đeo bên người, có tác dụng trừ tà. Nếu là Vương Tuấn Khải của kiếp trước, chắc chắn sẽ không tin mấy loại bùa chú này, nhưng bây giờ hắn chính là người chết hồi sinh, vô cùng quý trọng cuộc sống trước mắt, cho nên Vương Tuấn Khải vẫn nhận lấy, chỉ có điều hắn không định giữ lại cho mình.

Hắn cẩn thận mở ngăn kéo, lựa một tấm giấy màu bạc hà đẹp đẽ xếp thành hộp quà nhỏ chứa túi bùa. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn thắt một chiếc nơ cài bên ngoài, giấu túi quà trong túi áo khoác, giả bộ bình tĩnh dắt xe đạp ra cửa.

Tiếng tin nhắn kịp thời phanh lại đầu óc mơ màng của Vương Tuấn Khải, trên màn hình hiện lên hai chữ [Anh trai] sáng chói: [Cậu có thể chở tôi đến chợ đêm một chút được không?]

Bệnh của Vương Tuấn Khải vẫn chưa nặng đến mức tự cho rằng Vương Nguyên muốn đi chơi riêng với hắn. Hiện tại đã hơn năm giờ chiều, ở chợ đêm vẫn chưa nhộn nhịp, có lẽ Vương Nguyên muốn mua cái gì đó, lại không muốn đi xe bus. Một Omega đi xe bus một mình không quá an toàn, đặc biệt là gần đây còn xảy ra mấy vụ cướp giật tài sản – Vương Tuấn Khải gật đầu, nhanh chóng hồi âm: [Tôi qua đón cậu.]

Mười phút sau, Vương Nguyên ngồi trên yên sau màu hồng, được Vương Tuấn Khải chở trên con đường đầy lá me bay.

Gió hơi lớn, lá me rơi lả tả xuống đầu tóc Vương Nguyên, cậu nhíu mày phủi phủi chúng nó đi, túm áo khoác Vương Tuấn Khải để giữ thăng bằng: "Sau khai mạc hội chợ sẽ là tiết mục gì, tôi vẫn chưa đọc danh sách chương trình."

"Sau khai mạc hội chợ là đàn hát tự do, ai muốn lên sân khấu biểu diễn cũng có thể đăng kí. Cậu thích diễn thế nào cũng được, chủ yếu vui là chính." Vương Tuấn Khải nhớ lại: "Năm ngoái có hai người diễn Romeo và Juliet, diễn hay tới nỗi một đám nam sinh ôm nhau cảm động khóc, tôi tranh thủ bán khăn giấy, thu về quỹ lớp một nguồn không nhỏ."

Dù hắn đã cố kiềm chế, Vương Nguyên vẫn nghe được sự đắc ý nho nhỏ trong lời hắn nói. Cậu đoán vẻ mặt Vương Tuấn Khải bây giờ đang rất buồn cười, giống như đứa trẻ hạnh phúc vì lần đầu được điểm mười bài kiểm tra. Cậu thầm nghĩ, sao kiếp trước không thấy hắn nhắc đến mấy việc này, là hắn giấu quá sâu hay do cậu vô tình bỏ lỡ?

Nghĩ vậy, Vương Nguyên nắm chặt áo khoác của hắn, nghiêng đầu sát lại gần: "Vậy năm nay cậu có muốn lên diễn một bài không?"

"Không muốn." Vương Tuấn Khải nhíu mày, trả lời rất dứt khoát: "Cậu có biết tại sao ở Nguyệt Lượng lại có nhiều người chú ý đến tôi như vậy không?"

Vương Nguyên sững sờ: "Cậu lên hát một bài? Cậu hát bài gì?"

Vương Tuấn Khải gật đầu: "Beautiful."

Vương Nguyên thăm dò: "Của TFBOYS?"

Hắn tiếp tục gật đầu: "Bọn họ nghe xong, bảo tôi đừng thi bắn cung nữa, báo danh vào học viện âm nhạc đi. Tôi nói không, bọn họ bèn thành lập câu lạc bộ người hâm mộ, khuyên tôi hát nhiều vào, bọn họ sẽ mang khúc ca này đến nhà sản xuất âm nhạc, giúp tôi thành danh sớm."

Vương Nguyên bật cười, fan hâm một nhiệt tình như vậy rất hiếm có. Nhưng nếu Vương Tuấn Khải thực sự muốn trở thành người nổi tiếng, hắn chỉ cần nói với Lý Thừa, tự khắc sẽ có cơ hội để hắn chứng minh thực lực.

Nhưng mà hắn chỉ muốn bắn cung.

[. . .Bây giờ khoảng cách giữa em và tuyển thủ chuyên nghiệp rất xa, nhưng em nhất định không bỏ cuộc.]

Vương Nguyên nhớ rõ, Vương Tuấn Khải kiếp trước đã từng nói như vậy. Lúc ấy cậu vẫn chưa đặt hắn vào trong giới hạn an toàn của mình, vẫn chưa để tâm đến câu nói này, cậu khi đó chỉ đơn giản cảm thấy em trai có ý chí tiến thủ, tốt hơn rất nhiều so với người không biết tương lai mình ra sao như cậu.

Hắn kiên trì đến mức, đến kiếp này vẫn còn tiếp tục học bắn cung.

"Tốt quá. . ." Vương Nguyên thở dài, lời nói không đầu không đuôi khiến Vương Tuấn Khải tưởng cậu cũng muốn hắn bước vào giới giải trí, giọng nói hơi gượng: "Thật ra làm nghệ sĩ cũng tốt lắm, có rất nhiều người yêu mến. . ."

"Tôi chỉ muốn cậu là nghệ sĩ của một mình tôi thôi." Vương Nguyên cắt lời hắn, một lần nữa đưa tay ôm thắt lưng hắn: "Nếu có quá nhiều ánh mắt chú ý đến cậu, tôi sẽ không vui cho lắm."

Người mình thích được người khác thích không có gì xấu, nhưng tâm lý sở hữu chủ quyền mà, sẽ chua.

Vương Tuấn Khải không dám nhúc nhích, hắn cảm nhận được nhiệt độ trên người Vương Nguyên chỉ cách mình hai lớp áo, còn gần hơn lần trước. Rõ ràng hắn đạp xe ngược gió, lại có thể ngửi thấy vị hồng trà ở chóp mũi, thậm chí đầu lưỡi cũng cảm nhận được chút thanh lãnh nhàn nhạt, dư âm là vị ngọt nhẹ đầy lưu luyến.

Vương Tuấn Khải cảm thấy hắn sắp say.

Chợ đêm ở gần ngay trước mắt, hắn đạp đến cổng chợ, thì thào: "Đến nơi rồi." Nhưng mà em không muốn anh bỏ tay ra.

Vương Nguyên trèo xuống xe, bảo hắn đợi mình một chốc, cậu chạy vào cửa hàng phụ liệu thủ công, cũng không nói cho Vương Tuấn Khải biết mình mua cái gì. Lúc quay lại xe, cậu nhét đồ vào túi áo, Vương Tuấn Khải chỉ có thể nhìn mà không dám hỏi, lại lóc cóc đạp xe chở cậu về.

"Lần này để tôi chở cậu đi." Vương Nguyên giành cơ hội, nháy mắt: "Yên tâm, tôi không yếu đuối đến mức đó đâu."

Vương Tuấn Khải cau mày: "Hay là thôi. . ."

Vương Nguyên liếc hắn: "Có muốn ngồi hay không?"

Vương Tuấn Khải ngồi.

Lần này thì mùi hồng trà còn đậm hơn, hắn không dám hít sâu thở mạnh, sợ l*иg ngực mình toàn là hồng trà, đêm nay khỏi cần ngủ nữa.

Vương Nguyên không phát giác ra tâm tình chập chờn của hắn, bàn đến chuyện khác: "Nếu đã có nhiều người thích cậu như vậy, cậu có từng thích ai chưa?"

Kiếp trước em trai cậu là học sinh ngoan chính hiệu, trừ đi học chỉ có đi tập bắn, hết giờ thì về nhà, không la ca hàng quán. Sinh hoạt của Vương Nguyên và hắn đều tẻ nhạt như nhau, về nhà còn phải đối mặt với Vương Xuyến Xuyến, cho nên cậu không thường hỏi han em trai, có hôm còn chẳng gặp được hắn. Trong trí nhớ của cậu, Vương Tuấn Khải chưa từng hẹn hò với ai, nữ không, nam càng không, cũng chẳng thấy ong bướm vờn quanh hắn, dù cậu có thể khẳng định là dung mạo đời trước của Vương Tuấn Khải không thua kém gì đời này.

Vương Tuấn Khải nghe cậu hỏi, như người tốt bị bắt quả tang làm chuyện xấu: "Không có! Trước giờ tôi luôn chỉ có một mình."

"Cậu gấp như vậy làm gì? Tôi cũng không phải bạn trai cậu." Vương Nguyên cười cười, mơ hồ nghe hắn nói gì đó: "Sao vậy?"

". . Không có gì." Vương Tuấn Khải cúi đầu liếc túi áo khoác phồng phồng của mình, bắt đầu suy nghĩ món quà này tặng có đúng lúc hay không.

Bọn họ quay lại trường lúc sáu giờ hơn, hội chợ đã diễn ra được một lát. Vương Tuấn Khải kéo Vương Nguyên lách qua đám người, dẫn cậu đến gian hàng C07.

Hai chữ "Dược Thực" treo cạnh bảng tên lớp khiến Vương Nguyên mù mờ trong chốc lát: ". . .Thức ăn lớp mình bán là đồ bổ à?"

Vương Tuấn Khải gật đầu: "Bọn họ nói người trẻ tuổi thời nay làm rất nhiều việc tổn hại sức khoẻ, về già sẽ xuất hiện bệnh người già càng nhanh. Lớp trưởng Giản bèn đề nghị làm đồ bổ thận gan tỳ phổi, dưỡng sinh sớm."

Vương Nguyên: ". . ." Giờ thì cậu đã hiểu tại sao Sở Uý nói có khi cả thảy năm món không bán được.

Vương Nguyên: "Cậu làm món nào?"

Vương Tuấn Khải khụ một cái: "Cậu đoán thử."

Vương Nguyên chỉ vào một đĩa thức ăn ngọt: "Cái này." Và món cay nhẹ kí©h thí©ɧ vị giác, biến tấu từ lẩu: "Cái này nữa."

"Nè nè nè hai bạn, đừng có đứng trước gian hàng người ta chỉ trỏ à nha, chỉ là phải mua đó nha!" Lớp phó học tập lượn đến bên cạnh Vương Nguyên, nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Hai người làm gì giờ này mới ra?"

"Tôi mua chút đồ." Vương Nguyên đáp, nhìn chằm chằm vào ba món còn lại, đều là đồ ăn của thế giới này, cậu không biết đến: "Đã bán được gì chưa?"

"Đừng nói nữa, hai người đến muộn, không xem được tuồng hay." Lớp phó nháy mắt, vừa đúng lúc có vài người đến trước quầy, cậu ta im bặt.

Vương Nguyên cứ tưởng là khách, quay lại mới biết không phải. Có sáu người cùng đến một lúc, trông mặt quen không chịu được. Đây chính là đám người lần trước kéo Vương Tuấn Khải đến sân bóng bỏ hoang, lần này bọn họ còn đi cùng một cô gái, phô trương thanh thế rất lộ liễu.

Alpha đi đầu nhìn thấy Vương Nguyên, bất giác căng thẳng, giọng nói trở nên khô khan cứng ngắc: "Hoá ra cậu ở đây à."

Vương Nguyên: "Cậu tìm tôi?"

Alpha gật đầu, có vẻ rất khó xử: "Chuyện lần trước là tôi không đúng, cậu có thể cho tôi cơ hội-. . ."

"Người cậu ức hϊếp là cậu ấy, không phải tôi." Vương Nguyên chỉ chỉ Vương Tuấn Khải, hắn đang cắm cúi chuẩn bị tờ rơi quà tặng kèm, nghe tới đây bèn ngẩng đầu nhìn Alpha kia: "Tôi tha lỗi cho cậu, cậu có thể đi rồi."

Alpha: ". . ."

Alpha: ". . . Không, tao không làm nữa. . ."

Bị nữ sinh nọ lườm một cái, cậu ta ỉu xìu quay lại: "Vì cậu thiện lương, tôi sẽ mua giúp lớp cậu hai món."

Nói rồi cậu ta chọn bừa hai món, cái này thì không ai phát biểu ý kiến gì, lớp phó gói kĩ cho Alpha, hỏi tên đối phương: "Bọn tôi có chương trình bốc thăm khuyến mãi lúc mười hai giờ đêm, cậu để lại tên là có thể tham gia."

Alpha kia định nói không cần, buồn bực cầm món ngọt lên ăn, sau đó sợ ngây người: "Này ai làm?"

Lớp phó cười phớ lớ: "Tên tên tên!"

"Đào Tinh Tinh."

Lớp phó trố mắt, nhịn cười: "Đào công tử, mời ngài đúng mười hai giờ đêm nay quay lại gian hàng C07, sẽ có phần quà đang chờ ngài."

Đào Tinh Tinh cứng đờ, có lẽ bị trêu nhiều thành quen, cậu ta chỉ lộ mặt khó chịu, dùng dằng nhìn nữ sinh tỏ ý cậu ta xong rồi. Nữ sinh gật gật đầu hài lòng, nhưng không vội rời đi mà quay sang nhìn Vương Nguyên bằng ánh mắt cực kỳ nóng bỏng: "Em rất thích anh."

Cô gái vừa thốt ra, hàng chục ánh mắt lập tức đổ dồn vào cô. Trước vẻ mặt khϊếp sợ của các bạn học C07, nữ sinh chẳng hề nao núng gì, bước đến trước mặt Vương Nguyên: "Lúc mấy người trên mạng thi nhau mắng chửi anh, em đã cãi với bọn họ rất nhiều lần, lần nào cũng bênh vực không để anh bị bọn họ bêu rếu. Lúc em mới đến Nguyệt Lượng không may mắn như anh đâu, trừ anh trai và mấy người anh em này của ảnh, không ai đứng về phía em cả."

Nói vậy, cô bé này cũng là người bị bắt nạt, Vương Nguyên gật gật đầu: "Ăn gì không? Tôi đãi, coi như là cảm ơn cô."

Nữ sinh sửng sốt, bật cười: "Không phải mấy lúc này anh nên nói là "tôi cũng vậy, tôi cũng rất thích tôi" sao?"

Vương Nguyên nhíu mày: "Có người thích tôi hơn cả bản thân Vương Nguyên này."

Nữ sinh gật gù thở dài: "Đi trễ một bước, cảm giác không tốt chút nào, nếu anh mà là hoa chưa có chủ, em nhất định sẽ tán anh vào tay."

Đào Tinh Tinh muốn nói gì đó, bị nữ sinh khoát tay dắt về: "Đi, thổ lộ xong rồi, em muốn ăn một bữa no nê bù đắp tâm trạng đau buồn này!!"

Lớp phó nhìn sáu người kia, lại nhìn Vương Tuấn Khải lúi húi dưới gầm bàn: "Mày không sợ Vương Nguyên bị cướp mất à?"

Vương Tuấn Khải không thèm ngẩng đầu, đáp: "Nếu thế, cậu ấy chắc chắn là Vương Nguyên giả."

Lớp phó: "!!!" Còn có thể nói như vậy!

Lớp phó liếc Vương Nguyên một cái, cả hai người đều không có chút ý thức nào với nguy cơ bị chia rẽ, tin tưởng tình cảm của nhau đến vậy sao?

Ngoài mặt Vương Tuấn Khải nói cho lớp phó biết là vậy, trong lòng vẫn có tí buồn bực, đến trước mặt "chính cung" tỏ tình với hoàng đế là hành vi khıêυ khí©h trắng trợn, hắn có bất kỳ phản ứng tiêu cực nào cũng là phù hợp lẽ thường. Nhưng Vương Tuấn Khải không làm, hắn không muốn Vương Nguyên khó xử, bởi lẽ chuyện hai người hẹn hò chỉ là tin đồn, người trong cuộc chẳng hề xác nhận.

Dù hắn cũng đã cảm nhận được thái độ Vương Nguyên ngày càng mềm mại với mình, thậm chí chủ động khiến hắn tường tận ý của cậu, nhưng Vương Tuấn Khải làm việc đoan chính thành thói, cần có một lời rõ ràng.

Hắn sờ món quà trong túi áo, đêm nay nhất định phải làm chuyện bứt phá gì đó.

Hết Chương 50

Ha ha, vẫn chưa dám tỏ tình đâu...