Chương 49: Omega

Vương Nguyên tỉnh dậy lúc bảy giờ hơn, cậu gối đầu lên bài tập một đêm, hoạ tiết in nổi trên quyển vở để lại dấu ấn hình hoa mai trên mặt cậu, khiến Thẩm Thế Ca vừa qua đêm ở bên ngoài về nhìn chằm chằm liên tục.

Nhớ đến chuyện hôm qua, cậu nhất thời không phân biệt được đó là thật hay là mơ, nhíu mày hỏi Thẩm Thế Ca: "Đêm qua có cúp điện không?"

"Tôi lang bạt ở bên ngoài, làm sao biết được." Thẩm Thế Ca ghé đầu vào sát người cậu: "Trên người cậu có mùi của ai đó, cậu cho ai vào phòng chúng ta à?"

Lời nói rất bình thường, nhưng vẻ mặt của họ Thẩm hết sức mờ ám. Vương Nguyên đẩy đầu cậu ta ra, chỉ mặt mình: "Tôi còn chưa rửa mặt."

Cậu đứng dậy đi vào WC, là thật hay mơ cũng không quan trọng, có lẽ "Vương Nguyên" ở thế giới kia đã đến gặp cậu một lần, nhờ đó mà cậu biết được toàn bộ chân tướng có liên quan đến nhà họ Dung.

Hôm nay không phải đi học, trong trường tổ chức mấy gian hàng hội chợ nhỏ nằm trên sân bóng. Các lớp thi nhau trang trí gian hàng, treo cờ giăng đèn, chuẩn bị cho buổi tối tràn ngập sắc màu. Vì Vương Nguyên là thành viên mới, C07 không để cho cậu làm việc, bảo cậu cứ ăn ngon ngủ kỹ đến tối hẵng đi ra, nghiễm nhiên coi cậu thành mèo chiêu tài kéo khách cho gian hàng.

Cuộc sống vườn trường không có bao nhiêu hoạt động thú vị, hội chợ nhỏ chính là dịp hiếm thấy được mọi người ủng hộ hết mình. Nhà trường đã đưa ra kế hoạch từ một tháng trước, giờ là lúc các lớp thể hiện tài năng.

Ở C07 trừ Vương Nguyên ra còn có hai Omega nữ luôn dính chùm với nhau như song sinh. Hai cô gái này rất xông xáo nhiệt tình, nói cậu đừng tin lời bọn Alpha Beta thiển cận, cậu vừa mới tới, thích gì cứ làm nấy, chẳng cần phải giúp bọn họ mời mọc người mua làm gì.

"Hoạt động hội chợ thường niên là để chuẩn bị đón lễ trưởng thành cho các anh chị khối trên mà thôi." Nữ sinh hồ hởi giải thích: "Chúng ta đến góp vui là được, huống hồ đồ ăn ở gian hàng lớp mình vốn đã rất ngon rồi, không cần quảng cáo nhiều."

Vương Nguyên đoán được: "Vương Tuấn Khải nấu?"

"Đúng thế!" Nữ sinh còn lại khen ngợi không dứt, vẻ mặt mơ màng: "Năm ngoái tôi không biết tài nấu ăn của cậu ấy khủng khϊếp như vậy, chờ đến lúc hội chợ gần kết thúc mới nếm thử. Kết quả chính tôi là người vét sạch toàn bộ thức ăn dự trữ của lớp. . ."

Cô gái xấu hổ vuốt tóc: "Không thể trách tôi, là do Vương Tuấn Khải giấu nghề quá sâu."

Nhìn vẻ hưng phấn khi hồi tưởng lại món ăn Vương Tuấn Khải nấu của hai cô gái, Vương Nguyên im lặng nghĩ. Hắn không chỉ có nhan sắc, còn có tài nấu ăn, hơn nữa đối nhân xử thế đường hoàng chín chắn, quả thật là hình mẫu Alpha trong mơ, thảo nào gần đây có nhiều người nhìn cậu bằng ánh mắt soi mói hơn cả lúc cậu mới nhập học.

Vương Tuấn Khải không biết mình được ai nhớ thương, hiện giờ hắn đang cùng vài người căng bảng tên lớp lên, mắc thêm hai chiếc đèn l*иg màu đỏ và những xuyến cá viên bằng bông, tổng thể trông cũng không tệ lắm. Hắn cúi đầu cầm vài chiếc đinh, mồ hôi lấm tấm rịn ra trước trán khiến lông mày trông sắc bén hơn bình thường, có lẽ là do đứng ngoài nắng hơi lâu, gò má bị hun đỏ, tóc bết vào nhau, làm cho người ta có cảm giác sức sống thanh xuân rực rỡ tựa vầng thái dương ban trưa.

Có vài người rón rén đi đến gần hắn, cầm theo chai nước lạnh tỏ ý muốn tặng hắn. Mấy tên bạn học liếc nhau một cái, vờ ra vẻ sao tôi không có trêu chọc bọn họ, đẩy đẩy Vương Tuấn Khải bảo hắn chú ý thu hồi hào quang nhan sắc chút đi.

Vương Tuấn Khải lắp bóng đèn vào giá, cầm thùng giấy ụp lên đầu lớp phó học tập: "Hôm nay tao không thầu hết năm món, mày cố mà giúp Giản Thanh đi."

Lớp phó khóc ròng: "Năm trước vẫn còn tốt lắm mà, sao bây giờ mày tuyệt tình với lớp mình như vậy? Mày chỉ nấu hai món, lỡ bán hết hai món đó còn ba món kia bị thừa lại, mày bảo tao làm sao giải thích với thầy chủ nhiệm?"

Sở Uý nghe vậy chỉ lắc đầu: "Sao mày bi quan sớm thế, lỡ đâu cả năm món đều không bán được thì sao?"

Lớp phó lao đến vật cậu ta xuống đất, Vương Tuấn Khải trôi qua một bên né tránh, buông tay không màng: "Tao phải đến chợ thực phẩm mua đồ đây, thủ quỹ đâu?"

Thủ quỹ đứng ở cách đó không xa, vẫy vẫy tay: "Mày theo tao vào lớp, tao lấy quỹ cho mày."

Vương Tuấn Khải không hề nghi ngờ, túm áo khoác đi theo.

Bình thường Vương Tuấn Khải và thủ quỹ không tiếp xúc nhiều, lúc thủ quỹ mở miệng gọi hắn cũng thấy hơi ngượng ngịu. Cậu ta nói là đến lớp sẽ đưa Vương Tuấn Khải tiền, nhưng nửa đường bảo mình đau bụng phải đi WC, tự hắn cầm tiền đi.

"Tao bàn giao với Giản Thanh rồi, trong túi có sáu trăm đồng, mày cứ dựa theo thực đơn mà mua, không cần tiết kiệm." Thủ quỹ nói xong ôm bụng chạy biến.

Vương Tuấn Khải đứng trước cửa lớp nhíu mày, hắn quyết định quay lại sân bóng, hắn không cảm thấy thủ quỹ có thể hố mình cái gì, nhưng nếu chỉ có một mình hắn động vào tiền quỹ, tự bản thân Vương Tuấn Khải thấy không ổn.

Chỉ là khi hắn vừa xoay người, lập tức ngửi được một mùi hồng trà thơm ngát nhẹ nhàng lan toả ra từ trong lớp.

Giữa màu nắng nhàn nhạt của tiết thu, vị hồng trà thanh lãnh êm dịu tựa phím trắng trên chiếc dương cầm đen làm cho Vương Tuấn Khải sững sờ đôi chút. Hắn nhịn không được liếc mắt nhìn qua khe cửa, trông thấy mái tóc đen của cậu trai đang tựa đầu vào bàn, bởi vì mặc áo đồng phục thể dục quá rộng, cổ và phần lưng bên dưới gần như lộ ra trước mắt người khác.

Mùi hồng trà càng lúc càng đậm.

Vương Tuấn Khải ngẩn ngơ nhìn cậu trai kia, bất động không nhúc nhích. Trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện vài cảnh tượng ngắn ngủi, thức tỉnh nhiều thứ mà hắn luôn chôn trong lòng. Ánh mắt trầm lặng nặng nề của thiếu niên kiếp trước được vẽ thành nét bút chì trắng đen, chỉ có bờ môi tái nhợt và sắc máu đỏ thẫm lại nổi bật đẹp đẽ vô cùng.

Vương Tuấn Khải nhớ đến một lần ở khu chung cư gia đình hắn sống xảy ra chuyện lớn. Ngày ấy có người tự sát trên bồn nước ở sân thượng, tập thể không có nước sử dụng, mọi người đều kéo nhau ra nhà tắm công cộng. Hôm ấy là tiết quỷ tháng bảy, rất nhiều người bày bàn hương án tế bái người đã khuất, sương khói lượn lờ khiến cả khu chung cư trông mờ mờ ảo ảo. Ban quản lí có nhắc nhở vài lần, nhưng mọi người vẫn lén lút làm, không ai cản được, quản lí đành mặc kệ.

Vương Xuyến Xuyến rất sợ ma, hoặc là chị ta giả vờ sợ ma, nhất quyết phải kéo Vương Tuấn Khải đến nhà tắm công cộng cho bằng được. Nhưng đi tới nơi rồi, Vương Xuyến Xuyến gặp được một cô bạn hàng xóm cũng đang ở đó, lập tức bỏ quên Vương Tuấn Khải. Hắn khi ấy chỉ mới mười bốn tuổi, không thích tiếp xúc với bất kỳ ai, nghe vậy bèn tự lo cho bản thân, cầm khăn tắm ghé vào tìm một phòng trống.

Phòng trống không có, nhưng có người nhường cho hắn.

"Vừa hay anh tắm xong rồi, em vào đi." Vương Nguyên vừa lau tóc vừa giữ cửa cho hắn, sợ hắn ngại mình mới dùng xong xà phòng, còn đề nghị đi mua giúp hắn. Khi ấy Vương Tuấn Khải không đáp gì, hắn bình tĩnh bước vào phòng rồi đóng sập cửa lại, không nói với Vương Nguyên nửa chữ.

Người ngoài nhìn vào đều cho rằng hắn bất lịch sử, đối xử với anh trai không ra gì.

Vương Tuấn Khải không muốn vậy, hắn không phải là người như thế. Lúc ấy hắn bỗng nhiên phát hiện, cái gọi là tự chủ tìиɧ ɖu͙© thực chất không có thật.

Hắn sống với Vương Nguyên từ năm sáu tuổi, tính đến thời điểm ấy cũng được coi là lâu năm, vậy mà Vương Tuấn Khải chẳng hề biết, một ánh mắt ướt sũng của Vương Nguyên có thể khiến hắn bối rối, bối rối đến độ tay chân cứng đờ, chỉ có thể hành động theo bản năng.

Giống như bây giờ.

Như bí mật cất giữ bao lâu bị bóc trần, Vương Tuấn Khải run lên, hắn muốn rời khỏi nơi này, lại chẳng thể cất bước dù chỉ một chút. Hắn nhíu mày nhìn đôi giày dính đầy bùn đất của mình, hai mắt hơi nhoè, đành phải cắn lưỡi để mùi máu tanh thức tỉnh chút lí trí còn sót lại, chạy khỏi vùng đất nguy hiểm này.

Vương Tuấn Khải vọt tới khúc ngoặt, một mùi hương thanh tân xộc vào mũi hắn, nhưng hắn không kịp phanh, cứ như vậy nhào thẳng vào người đối phương.

Vương Nguyên bị hắn bất ngờ tấn công, ngã dúi về sau, bị hắn đè nằm rạp dưới đất, không nói nên lời: ". . ."

Khoảng cách giữa hai người cơ hồ bằng không, bốn mắt nhìn nhau, trong tích tắc không đếm được nhịp tim ai nhanh hơn, chỉ có thể vô thức nín thở để tránh bại lộ tâm tình hoảng hốt.

"Xin lỗi, xin lỗi cậu. . .!" Vương Tuấn Khải ngây người một chốc, cuống cuồng đứng dậy, tay chân không biết để ở đâu cho đúng: "Tôi không biết là cậu đang đến. . ."

"Cũng may cậu đυ.ng phải tôi." Vương Nguyên nắm tay hắn, để hắn kéo mình đứng dậy. Nghĩ đến việc Vương Tuấn Khải va vào người khác, sau đó là thế này thế kia, cậu thấy răng hơi ê: "Cậu có việc gì gấp sao? Mau đi đi kẻo muộn."

"Không phải, chỉ là. . ." Vương Tuấn Khải nói nửa chừng, bỗng chốc biến sắc, che kín mũi. Vị hồng trà từ lớp học lan xa tứ phía, ngày càng dày đặc. Vương Nguyên cũng phát hiện mùi vị này, tức thời hiểu rõ vẻ mặt như gặp mãnh thú của Vương Tuấn Khải.

Có Omega phát tình rồi?

"Chúng ta đi gọi giáo viên y tế." Vương Nguyên nắm tay hắn, niết hai cái trấn an Vương Tuấn Khải. Giờ phút này cậu rất nhớ thầy y tế ở trường Ánh Dương, chỉ cần có dấu hiệu bất thường nào trước đó, thầy đều sẽ cảnh báo cho người đó biết.

Vương Tuấn Khải vừa chạy vừa nói: "Đầu học kỳ, mọi người đều đã được kiểm tra sức khoẻ toàn diện. Không có lý nào có Omega sắp phát tình mà máy móc không đo được nồng độ pheromone tiền kỳ."

"Ý cậu là nếu có Omega sắp bước vào kỳ phát tình, máy móc sẽ cảnh báo?" Vương Nguyên nhíu mày: "Không có trường hợp hi hữu nào sao?"

Vương Tuấn Khải lắc đầu: "Siêu hiếm, trước giờ chưa từng thấy. Ở bất cứ nơi nào cũng thế, sức khoẻ của Omega luôn được ưu tiên lên hàng đầu, sẽ không có hiện tượng sai lệch số liệu dẫn đến biến cố xảy ra."

"Trừ phi. . ." Vương Tuấn Khải ngập ngừng, cho rằng bản thân phán đoán chưa chính xác, nhưng Vương Nguyên hiểu ý hắn, hắn đang muốn nói đến những người sử dụng thuốc ức chế.

Sử dụng thuốc ức chế tức là không muốn kỳ phát tình xảy ra vào đúng thời điểm. Những loại thuốc này đã bị chính phủ cấm mua bán lưu hành từ lâu, nhưng vẫn có một số doanh nghiệp vì lợi nhuận mà bỏ qua nguy hại thực tiễn.

"Quan trọng là. . ." Vương Tuấn Khải ngoái đầu nhìn cửa lớp khép hờ, thấp giọng thì thào: "Cậu ta không phải học sinh trong lớp mình."

Vương Nguyên đột nhiên dừng bước.

Cậu đẩy Vương Tuấn Khải bảo hắn đi tìm thầy y tế, mình thì quay lại phòng học: "Tôi không thể bỏ mặc cậu ta một mình."

Vương Tuấn Khải cũng hiểu được ý của cậu, gật đầu: "Cẩn thận, đừng đến gần cậu ta." Tuy Omega không chịu ảnh hưởng nhiều từ đồng loại nhưng Vương Nguyên vốn không phải người của thế giới này, nếu xảy ra chút bất trắc, hắn sợ cậu không phản ứng kịp.

Vương Nguyên quay lại lớp học, đóng kín cửa rồi nhìn chằm chằm bạn học kia qua cửa kính. Cậu ta gục đầu xuống bàn, vành tai gò má đỏ ửng, cơ thể run lẩy bẩy như nhành cây trước gió. Rõ ràng trong lớp có điều hoà, cậu ta vẫn luôn nắm lấy cổ áo của mình, hình như là muốn cởi ra, lại giữ chặt chút lý trí còn sót lại mà giằng co với bản năng, tự ôm cơ thể mình.

Vương Tuấn Khải từng nói, khi Omega phát tình sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, người chưa từng tiếp xúc với pheromone Omega như cậu có tỷ lệ "lây nhiễm" cao hơn. Có điều hiện tại cậu chỉ thấy có hơi váng đầu, đúng vậy, là váng đầu mà không phải nóng lên hay tê liệt thân thể. Vương Nguyên nghĩ ngợi, đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến chỗ Omega kia.

Không có bao nhiêu ảnh hưởng, cậu vẫn tỉnh táo bình thường.

Càng đến gần, mùi hồng trà càng nồng, cùng là mùi hồng trà nhưng nghe Sở Uý nói mùi Omega của cậu nhàn nhạt, thậm chí có hơi lạnh, khiến người khác thanh tỉnh đầu óc, không lên nổi nửa ý nghĩ bậy bạ. Còn đối phương lại là hồng trà chín mươi phần trăm đường, rất ngọt ngào, rất đậm đặc, là một loại mùi dễ thu hút người khác, giống như vị gà rán đỏ lửa thêm ớt siêu cay vậy.

Vương Nguyên phát giác dạo này cậu nghĩ đến đồ ăn hơi nhiều, vội cúi người xuống nhìn bảng tên trên ngực đối phương.

Cậu nhíu mày.

Họ Dung nhiều thật.

Lúc Vương Tuấn Khải quay lại, hắn dẫn theo hai giáo viên y tế cùng với vài người giúp đỡ. Bọn họ vừa đến, lập tức che kín miệng mũi, làm công tác chuẩn bị xong xuôi là nhanh chóng vận chuyển người đi, không để thêm một phút giây nào nữa. Vương Nguyên nhìn theo bóng lưng đoàn người rầm rập di chuyển, vẻ mặt quái dị: "Sao giống như người nhiễm bệnh dịch vậy. . ."

Vương Tuấn Khải gật đầu, cũng đang đeo khẩu trang phòng hộ: "Đúng thật là rất nguy hiểm."

Vương Nguyên: "??"

Không phải nói Alpha thường rất thích mùi vị của Omega sao? Cậu đọc từ điển lịch sử ABO rất kĩ, biết Alpha và Omega sẽ hấp dẫn lẫn nhau có một phần là vì cơ chế sinh học, Beta thì tốt hơn một chút, cũng sẽ có vài giai đoạn bị hormone ảnh hưởng, nhưng tính tự chủ sinh lý rất tốt, cũng không có kỳ phát tình. Cậu cho rằng bất kỳ Alpha nào cũng khó có thể cưỡng lại phermone Omega, đều sẽ cảm thấy Omega nào cũng rất đáng để ý, có sức hút nhất định.

Vương Tuấn Khải lại một lần nữa đoán được ý nghĩ của cậu: "Trên lý thuyết thì đúng là vậy."

Hắn nhìn sân trường đông nghịt người, kéo áo khoác mình trùm lên đầu Vương Nguyên: "Hôm nào chúng ta sẽ bàn về chuyện này rõ hơn, bây giờ cậu trở về ký túc xá tắm sạch được chứ?"

Vương Nguyên ngửi ngửi, ngửi được vị hồng trà của Omega kia trên người mình, bật cười: "Không đến nỗi như vậy chứ?"

"Rất nghiêm trọng, cậu phải chú ý gắt gao." Vương Tuấn Khải cẩn thận dặn dò: "Lúc trước cậu bị tiêm thuốc chưa rõ tác dụng phụ, bất kỳ tình huống liên quan đến kỳ phát tình nào cũng có khả năng gây hại đến cậu."

Vương Nguyên chẳng ngờ hắn suy nghĩ thấu đáo đến vậy, cảm giác được người khác chăm sóc đúng là. . .

"Vậy cậu cũng đi tắm." Vương Nguyên chỉ chỉ mồ hôi trên người hắn: "Có mùi rồi."

Vương Tuấn Khải cứng đờ, lén lút cúi đầu xem áo mình, xấu hổ quay mặt đi.

Hết Chương 49