Chương 51: Lần này là thật

Lúc Sở Uý la cà ở hàng quán lớp khác về, thần kinh thô của cậu ta đột nhiên phát huy tinh hoa, nhạy bén phát hiện bầu không khí gian hàng lớp mình có hơi kì cục. Nhìn mặt Vương Nguyên chắc chắn là không nhìn ra được cái gì, lớp phó là chúa thích giả ngây giả dại, Sở Uý bèn lọ mọ đến gần bạn tốt, chọt hắn hai cái: "Mày làm gì con nhà người ta rồi?"

Vương Tuấn Khải liếc cậu ta: "Chẳng làm gì."

Sở Uý nhìn túi áo khoác của hắn: "Cô giáo có dặn nói dối là không tốt."

Cậu ta ngồi xổm xuống, lén lút nhìn Vương Nguyên, lại nhìn Vương Tuấn Khải: "Nè ngốc ơi, còn tính trì hoãn tới bao giờ?"

Vương Tuấn Khải cau mày: "Tao không ngốc."

Bạn tốt gật gật đầu: "Mày chỉ nhát."

"Tao không nhát."

Thấy Sở Uý chuẩn bị kích mình thêm một cú nữa, Vương Tuấn Khải giẫm chân cậu ta: "Rốt cuộc mày muốn nói gì?"

"Bày tỏ với người ta đi." Sở Uý liếc hắn, ánh mắt đầy hoang dại: "Có gan thích lại không có gan bày tỏ, không ngốc thì là nhát, mày cứ để vậy, sớm muộn gì cậu ấy cũng bị người khác cướp."

Vương Tuấn Khải chỉ chỉ lớp phó: "Mày với Lego về chung nhà là vừa."

Sở Uý cười ha hả: "Có cần tao phụ gì không?"

"Mày đứng im một chỗ là được rồi." Vương Tuấn Khải bắt bạn tốt đứng im, tròng cái bảng thực đơn lên cổ đối phương. Sở Uý sốt ruột, hắn không sốt ruột à? Nhưng Vương Nguyên không chỉ là một Omega bình thường, đó là người mà hắn trân trọng hai đời, người ta cũng biết hắn chính là em trai kiếp trước, một lời tỏ tình liệu có đủ để cậu cảm nhận được tình cảm của hắn không hề trái với luân thường đạo lý, không phải xuất phát từ lòng thương hại hay không?

Vương Tuấn Khải nhớ lại thái độ của hắn khi đối xử với Vương Nguyên ở kiếp trước, có hơi ảo não, thích Vương Nguyên càng sâu, hắn càng cảm thấy mình có rất nhiều khuyết điểm, sửa mãi không hết. Trước kia hắn không biết rằng thích một người sẽ vô thức yêu cầu bản thân ngày càng hoàn hảo để xứng đôi với đối phương. Dù Vương Nguyên không phải người nổi tiếng nhiều danh vọng, hắn vẫn có cảm giác còn thiếu một chút nữa mới có thể đứng bên cạnh cậu.

"Này!" Vương Nguyên đột ngột vỗ vai Vương Tuấn Khải khiến hắn giật mình, ngơ ngác quay đầu lại: "Sao thế?"

"Cậu ngẩn người cái gì? Thức ăn cháy hàng rồi kìa!" Lớp phó rớt nước mắt, như đã thấy tiền mọc cánh bay lên: "Mọi người đừng rời đi nhé, tụi tôi nấu nhanh lắm, sẽ xong ngay thôi!!"

Vương Tuấn Khải nhìn người ngồi kín sáu cái bàn vuông của lớp C07, còn có vài người đứng đợi bên dải phân cách giữa các lớp, ngónt trông sang bên này – hình như không hẳn là vì món của lớp, mà là vì muốn xem xem Vương Nguyên trong truyền thuyết là người như thế nào mà có thể "đánh bại" Alice.

Lời đồn có tính ám ảnh rất cao, người ta không tin vào sự thật, chỉ tin những gì mình cho là đúng. Hầu hết những người mò tới đều là fan của Alice ở trường khác, cũng không công kích gì, chỉ đứng ở xa xa nhìn, sau đó tự cho đánh giá. Vương Nguyên không quan tâm, hắn không quan tâm, thành viên lớp lại rất quan tâm, liên tục bán đi rất nhiều phần, lớp phó sắp cười tới nỗi không khép được miệng.

Cậu ta vác gương mặt viết đầy hai chữ mê tiền chạy đến trước mặt Vương Nguyên, trịnh trọng nắm tay cậu: "Thần tài!!!"

Vương Nguyên: ". . ."

"Lớp trưởng Giản đâu?" Vài bạn cùng lớp bận bịu bán hàng cả buổi, không thấy lớp trưởng ló mặt lên dù chỉ một lần, không khỏi tò mò: "Lại đi chuẩn bị lên sân khấu?"

Sở Uý gật đầu: "Kỳ này cậu ta lại quyết tâm chinh phục người trong lòng, nếu thành công, cậu ta sẽ đãi chúng ta một bữa thịt nướng."

Vương Nguyên không hiểu, hỏi nhỏ Vương Tuấn Khải: "Tại sao là "lại"? Trước đây có tiền lệ rồi?"

Vương Tuấn Khải cũng nhỏ giọng thì thầm: "Giản Thanh thích rất nhiều người, từ lúc nhập học cho đến nay, hai bàn tay cũng đếm không đủ."

Vương Nguyên: ". . .Mỗi lần tỏ tình, cậu ta đều hát?"

Vương Tuấn Khải nghĩ nghĩ: "Cũng không phải lần nào cũng thế, nhưng Giản Thanh có khát khao làm ca sĩ, muốn bắt đầu sự nghiệp bằng cách tỏ tình thành công." Nhưng hiển nhiên là không có lần nào thành công, cho nên cậu ta vẫn cứ mãi giằng co đến bây giờ.

Vương Nguyên thở dài: "Bây giờ người ta không thích vừa đàn hát vừa bày tỏ nữa, cái đó thiên về chủ nghĩa lãng mạn, đa phần sẽ thích phương pháp nào thiết thực hơn."

Nếu Vương Tuấn Khải là thỏ, bây giờ lỗ tai hắn chắc chắn sẽ dựng thẳng: "Là thế nào?"

"Mấy bạn gái thì chắc là thích được tặng thức ăn, quần áo, son phấn, hoặc là trang sức, những thức gì có thể lưu giữ lâu, nhìn lại là nhớ đến người tặng. Còn bạn nam. . ."

Vương Tuấn Khải buộc miệng: "Nam thì thế nào?"

Vương Nguyên nhìn hắn: "Cậu không phải nam sao? Chắc cậu cũng phải biết mà." Cậu nói xong, vừa lúc có người gọi món, Vương Nguyên lập tức đáp lời, nhanh chóng gói đồ cho đối phương.

Vương Tuấn Khải á khẩu hồi lâu, theo bản năng nhìn lên sân khấu. Giản Thanh đã bắt đầu điều chỉnh micro, chuẩn bị cất tiếng ca huyền thoại để thu hút người trong lòng. Thật tâm mà nói, lớp trưởng Giản hát không tệ tí nào, thậm chí vì giọng cậu ta khàn khàn mà có nét phóng khoáng riêng.

Vương Nguyên lẩm bẩm: "Thì ra hát cũng có sức truyền cảm ghê chứ. . ."

Cậu đưa tiền thừa cho khách, người kia nghe vậy cũng gật gù đồng tình: "Thì đó, cậu ta mà thông minh một chút là có thể nổi tiếng sớm rồi!"

Bạn của người này lắc đầu: "Biết sao được, cậu ta không thích gia đình làm kinh doanh lớn, tiếng tăm thì thế nào, quyền lực thì thế nào, Giản Thanh là phái thực lực, muốn đứng lên bằng chính đôi tay của mình!"

". . .Chỉ vì người Giản Thanh thích không phải là nam thôi."

Giản Thanh ngồi trên sân khấu, không để ý đến những lời đàm tiếu sâu xa, ngón tay thon dài tạo ra những âm thanh êm đềm, trông thật sự có vài phần như hoàng tử u buồn.

"Năm nay có một em học sinh lớp mười mới chuyển tới, biết bói bài Poker. Nghe nói cô bé đó từng bói cho Giản Thanh, bảo số cậu ta là số độc thân đến già, không bao giờ có người yêu."

"Nói vậy cũng đúng nha, tôi học chung với Giản Thanh từ cấp một, mấy người cậu ta thích đều không thích cậu ta, người thích cậu ta không bệnh cũng chết yểu, hoặc là chuyển nhà đi nơi khác, du học nước ngoài."

"Thảm quá vậy. . ."

"Đừng nghe bọn họ nói bậy." Không biết từ khi nào, Vương Tuấn Khải đã len lén đứng cạnh Vương Nguyên, ngẩng đầu nhìn Giản Thanh: "Họ cũng từng nói tôi yểu mệnh, chết sớm trước hai mươi tuổi, nhưng tôi vẫn sống bình thường đây mà."

Vương Nguyên nghĩ đến cái chết của hắn ở kiếp trước, run lên: ". . .Đúng vậy."

"Vận mệnh của bản thân là do chính mình nắm bắt." Vương Tuấn Khải nói: "Bói toán là để biết trước sự việc, tìm cách thay đổi cục diện đáng buồn đó, chứ không phải buông xuôi mặc nó diễn ra mà không có cách gì cứu vãn."

Hắn nhìn vào mắt Vương Nguyên, mơ hồ trông thấy sự né tránh của cậu, khẽ cau mày: "Cậu thấy không khoẻ ở đâu à?"

Vương Nguyên không đáp.

Đúng lúc này, bài ca của Giản Thanh cũng kết thúc, giống như những lần trước, người trong lòng của lớp trưởng Giản cũng không xuất hiện, cậu ta ôm đàn cúi chào rồi lui vào cánh gà, hình như đã quen với tình huống này nên cũng chẳng có gì thất vọng.

"Tôi thấy hơi mệt." Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn ánh đèn chớp tắt trên bảng tên lớp, có ảo giác mắt mình hoa rồi. Cậu ngồi xuống chiếc ghế nhỏ phía sau sạp hàng, nghĩ đến những lời Vương Tuấn Khải nói, nhớ tới ánh mắt đỏ ngầu trước khi hắn chết, một sự sợ hãi vô danh bỗng nhiên nhen nhóm trong lòng cậu.

Cậu hại chết Vương Tuấn Khải một lần, sẽ còn có lần thứ hai.

"Không khoẻ thì đừng ở đây, tôi đưa cậu về lớp."

Vương Tuấn Khải cầm áo khoác trùm lên đầu Vương Nguyên, vị trà Phổ Nhĩ đột ngột ập xuống làm Vương Nguyên choáng ngợp một chốc, ngoan ngoãn theo hắn lên lớp.

Phòng học C07 nằm ở lầu năm, ngay tại đoạn giao giữa hai hành lang. Mỗi lớp học về đêm đều giống như cấm địa thần bí, những mặt kính cửa sổ càng giống như con đường âm dương thông hai thế giới, thường sẽ âm thầm kể về câu chuyện cô nữ sinh trên bục giảng, cầm chiếc bút mực đánh dấu danh sách tên, đánh dấu đến ai, ngày mai người đó sẽ chết.

"Cậu thất thần cái gì vậy?" Vương Tuấn Khải xoa đầu Vương Nguyên, hơi ấm từ lòng bàn tay hắn khiến Vương Nguyên ngây ra một chút, cậu nắm lấy tay hắn: "Tôi không muốn chờ đợi nữa."

Vương Tuấn Khải sửng sốt, chưa kịp hỏi cậu xảy ra chuyện gì, trong bóng tối mịt mờ, bỗng nhiên hắn nghe Vương Nguyên nói: "Tôi thích cậu."

. . .

. .

.

"Từ từ, cậu vừa mới nói gì. . .?" Vương Tuấn Khải vịn vai Vương Nguyên lại, để cậu đối diện với mình: "Cậu không đùa tôi chứ?"

Vương Nguyên nháy nháy mắt: "Tôi đùa cậu đấy."

". . ."

Thấy vẻ mặt căng thẳng như gặp thiên địch của hắn, Vương Nguyên châm chước từ ngữ, hỏi han: "Cậu thấy khó chịu không?"

Vương Tuấn Khải gật đầu.

"Vì cậu cũng thích tôi, cho nên cậu không vui." Vương Nguyên nhón chân ghé sát vào tai hắn, cẩn thận thăm dò lãnh địa Alpha, môi chạm vào vành tai hắn: "Có phải hôm nay cậu muốn tỏ tình với tôi không?"

Vương Tuấn Khải hoá đá.

Vương Nguyên lùi ra sau, tìm bàn học của mình rồi ngồi xuống nhìn hắn: "Nếu không phải, chúng ta tâm sự một lát?"

Hắn không đáp, chỉ nhìn chằm chằm túi áo khoác, sau đó chầm chậm lấy món quà trong túi ra: "Tôi đã suy nghĩ. . . không dám tặng nó đi."

Vương Tuấn Khải nhìn cậu chăm chú, trong mắt có vô vàn vì sao: "Tôi đã đắn đo không biết có nên. . ."

Hắn bước đến gần bàn học, đẩy món quà về phía Vương Nguyên, cúi người nâng cằm cậu lên rồi hôn lên trán.

Lần này đến lượt Vương Nguyên sững sờ.

Cậu vốn cho rằng, mình tấn công bất ngờ như thế này, Vương Tuấn Khải chắc chắn sẽ không phản ứng kịp, đỏ bừng mặt lui vào tường. Không ngờ tuy là hắn có đỏ mặt, nhưng rất bình tĩnh, vị trà Phổ Nhĩ nhàn nhạt thoang thoảng trong không gian lớp học, như có như không, lại làm cho Vương Nguyên ngẩn ngơ mất một lúc.

"Có phải anh đã biết từ lâu rồi không?" Vương Tuấn Khải đổi giọng, có một chút não nề: "Anh biết từ khi nào?"

"Thế giới này không có Trùng Khánh, em lại nấu được lẩu cay Trùng Khánh." Vương Nguyên nhỏ giọng đáp: "Thế giới này cũng không có TFBOYS, em lại hát Beautiful."

Vương Tuấn Khải cố ý để lộ manh mối, là chuyện hai người đều biết. Hắn che mặt quay đi, gãi đầu trong hối hận: "Có phải rất trắng trợn không?"

"Tốt mà." Vương Nguyên bật cười: "Như thế anh có thể tìm được em sớm hơn."

Không biết có phải là ảo giác của Vương Nguyên hay không, sau khi Vương Tuấn Khải dứt khoát tỏ rõ thân phận, hắn có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, kể cả chuyện. . .

"Em thích anh." Hắn ngồi xổm xuống, hắn cao hơn Vương Nguyên tận một cái đầu, ngồi xổm bên cạnh Vương Nguyên có thể rướn người đến gần cậu: "Em thích anh, Vương Nguyên."

Vương Nguyên: ". . ."

Vương Nguyên đẩy đầu hắn ra: "Anh biết."

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, mặt không cảm xúc, sau đó ụp mặt vào áo khoác Vương Nguyên, rầu rĩ mà rằng: "Em cứ tưởng anh không chấp nhận."

Vương Nguyên cười khổ: "Sao có thể đây? Anh chỉ sợ mình không xứng."

"Anh vẫn còn ám ảnh chuyện cái chết của em đúng không?"

Vương Tuấn Khải nói một lần đã trúng được mấu chốt vấn đề, Vương Nguyên không còn cách che giấu, đành phải gật đầu: "Có phải là vì anh. . ."

"Em biết nói sao đây." Vương Tuấn Khải tựa hồ giở tính trẻ con, chơi xấu không chịu ló mặt ra: "Nếu em nói là đúng, anh chắc chắn sẽ dằn vặt cả đời. Em không muốn anh đau khổ, nếu vì ở bên em mà anh bị phiền nhiễu bởi những ký ức kia, em thà rằng mình chưa tỏ tình."

"Không nghiêm trọng đến vậy." Vương Nguyên sờ tóc hắn: "Chỉ là anh mất ngủ không ít đêm vì chúng."

"Nói cho anh nghe một bí mật." Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn cậu, rõ ràng đó là gương mặt của nam sinh Alpha đã cùng cậu làm bài tập suốt gần bốn tháng, cậu lại có thể trông thấy nhóc em trai ở kiếp trước phía sau dung mạo này.

Sau đó Vương Nguyên nghe Vương Tuấn Khải nói: "Em rất thích anh."

". . .Anh biết mà."

"Cái chết của em không phải do anh."

Vương Tuấn Khải bắt buộc cậu phải tin hắn: "Lúc hai chúng ta bị đám côn đồ theo dõi, em cố dẫn chúng đi, nhưng mục tiêu của chúng không phải chỉ có anh, chúng cũng muốn gϊếŧ em."

Vương Nguyên không ngờ được: "Sao có thể, em là em trai của Xuyến Xuyến-. . ."

"Đúng, vì em là em trai của Vương Xuyến Xuyến, em mới phải chết." Vương Tuấn Khải đứng dậy, bình thản nói: "Sau khi anh hôn mê, em bất tỉnh một thời gian ngắn, lúc tỉnh lại đã nghe tin anh thành người thực vật, không còn khả năng sinh hoạt bình thường."

"Cùng lúc đó, Vương Xuyến Xuyến gặp tai nạn." Hắn bật cười, trào phúng giễu cợt: "Vừa đúng lúc bị hỏng một lá gan."

"Ba mẹ tìm người hiến gan cho chị ta, tìm không có, bọn họ cho rằng con gái của mình lại sắp phải chịu định mệnh quái ác quấy nhiễu. Anh nói coi, ai là người có khả năng hiến gan cho chị ta một cách hiệu quả hợp lí nhất?" Hắn lắc đầu: "Ban đầu ba mẹ không hề nghĩ đến em, cho đến khi bác sĩ xác nhận em sống không bao lâu."

Vương Tuấn Khải kéo ghế ngồi xuống, tiếng gỗ ma sát với sàn nhà trong đêm vắng trở nên chói tai vô cùng: "Em thực sự sống không bao lâu ư? Có lẽ vậy, cho nên ba mẹ quyết định trước khi em chết, tách lấy gan hiến cho Vương Xuyến Xuyến."

Hết Chương 51

Ouu cái chương trước mọi người cmt quá trời đọc thích xỉu luôn á hahahahahahahaha XD