Chương 2: Trút giận

Khi anh nhìn vào ánh mắt đau thương kia, anh chỉ thấy chán ghét. Rồi anh cầm tay cô kéo đến chiếc giường rồi xé chiếc áo trên người cô ra, lần lượt từng đồ từng đồ đều bị ảnh vứt xuống nền nhà. Không màn dạo đầu anh trực tiếp đâm vào cơ thể cô, mặc cô kêu la, van xin

"A...đau..."

"Xin anh...em ...xin anh..."

Bỏ ngoài tai nhũng lời van xin anh như một tên mãnh thú đang trút mọi tức giận lên người cô.

Cô đau, đau nhức khiến cô gần như hôn mê bất tỉnh. Anh chiếm lấy cơ thể cô, cũng đồng thời cướp đi lòng cô.

"Không muốn...Đau quá, đau quá...van xin anh". Cô nắm thật chặt chăn dưới chân, môi bị cô cắn rách thành vệt máu giật mình.

"Đau?" Anh chỉ cười lạnh, không quan tâm cô có đau hay không, anh chỉ biết cô đau khổ, thê thảm như thế anh mới vui vẻ

"Dương Hạ Tuyết cô cũng thấy đau, Ái Nhi không đau sao?"."Cô hại Ái Nhi, tôi sẽ thay cô ấy khiến cô sống không bằng chết."

Rồi từng cái đâm sâu vào bên trong làm cô không thể hô hấp được.

Sau khi trút giận lên người cô xong, anh gầm lên phóng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong cô, rồi anh rút ra liền đi vào phòng tắm để cô một tấm thân lạnh lẽo, co thân mình lại rồi từng giọt nước mắt lại tiếp tục chảy ra từ khoé mắt.

Khi cô nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, có vội lau đi nước mắt. Không muốn anh nhìn vào những giọt nước mắt này lại càng khiến anh chán ghét cô thêm.