Chương 9: Nếu Như Tôi Không Muốn Tự Trọng Thì Sao?

Editor: Coral

Giang Diễn có thói quen không mặc quần áo.

Lúc ngủ tất cả thứ có thể che chắn đều bị cởi ra, người đàn ông có vóc dáng cân đối khoẻ mạnh lại cao ráo thon dài, cứ như vậy đột ngột không kịp phòng bị đập vào mắt.

Ánh sáng vụn vặt chiếu lên chiếc cổ màu đồng, lộ ra một tia đơn độc thuộc về một người đàn ông ngông cuồng hoang dã.

Đương nhiên, để cho Tần Vãn Ca kinh ngạc còn chưa phải là cái này, mà là cái thứ to lớn nhô lên của người đàn ông, sừng sững đứng ở đó diễu võ dương oai, như là đang chào hỏi với cô vậy.

Rất lớn, dài khoảng ___ 20cm.

Tần Vãn Ca hoàn toàn chết lặng.

Lúc này, cô vô cùng muốn chặt bỏ cái tay tội lỗi của mình, hoặc là tự mình đâm mù hai mắt.

Không biết sao, trong nháy mắt máu xông lên mặt nóng hầm hập.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy thứ này của đàn ông.

Tay nhanh chóng lùi về, môi giật giật nói không nên lời, cả người mất tự nhiên luống cuống.

Người đàn ông có chút bất ngờ, nhìn bộ dáng của cô, cười nhạo: “Xấu hổ cái gì chứ? Tối qua tay cô cũng sờ nó rồi, thế nào? Quên nhanh như vậy à?”

Nếu như một màn vừa rồi vẫn chỉ là khiến cho cô xấu hổ, nhưng đến lúc hắn nói ra, còn làm cho cô hết sức kinh hãi.

Giống như một quả bom rơi vào trong đầu cô, làm tất cả suy nghĩ trong nháy mắt nổ tan tành.

Đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Tần Vãn Ca không dám tin nhìn hắn, làm sao cô có thể đem tay đặt vào...

Chẳng qua vẻ mặt của người đàn ông rất thản nhiên, không giống như đang nói dối.

Cho nên nói, chuyện này là thật.

Hậu quả của việc uống say quả nhiên rất đáng sợ, cái gì cô cũng có thể làm!

“Thật sự không nhớ ra à?”

Tầm mắt của Tần Vãn Ca lại một lần nữa rơi vào trên mặt của nguời đàn ông, lần này lại bất ngờ thấy được miếng băng trên trán.

Không đợi cô mở miệng, hắn đã giải thích: “Cảm ơn cô ban cho.”

Tần Vãn Ca đờ đẫn há miệng, phát ngốc.

Không biết ngây ngẩn bao lâu, cô mới bình tĩnh lại, không dám đối diện với tầm mắt của người đàn ông nữa, cúi thấp đầu, môi khẽ nhúc nhích, trong không khí vang lên một giọng nói rất khẽ hầu như không nghe thấy được: “Vậy tối hôm qua chúng ta…rốt cuộc có ngủ với nhau không?”

Bầu không khí rất im lặng, Giang Diễn nghe được rất rõ ràng.

Vài giây sau, hắn đột nhiên nở nụ cười nhưng trong mắt không có một tia vui vẻ nào, mà là nụ cười châm chọc: “Không phải người phụ nữ nào cũng khiến cho tôi có hứng thú.”

“...”

Mặc dù là một câu nói đầy nhục nhã, những trái tim đang treo lơ lửng của Tần Vãn Ca cuối cùng cũng được thả lỏng.

Hoàn hảo, không có xảy ra chuyện gì.

“Vậy thì tốt rồi, cảm ơn tiên sinh không có khẩu vị đối với tôi, vậy thì chúng ta đã thanh toán xong.”

Tần Vãn Ca đã khôi phục lại vẻ thản nhiên lúc trước, chỉ có khuôn mặt đỏ ửng vẫn chưa khỏi, cô nhìn Giang Diễn: “Tiên sinh, mời anh quay lưng lại, tôi muốn thay đồ.”

Giang Diễn nhìn chằm chằm cô, trong đôi mắt đen thoáng có tia kinh ngạc, từ trước đến nay không có người phụ nữ nào không yêu thích hắn.

Người đàn ông này bị điếc hay sao?

Tần Vãn Ca nói lại lần nữa: “Làm phiền anh xoay lưng lại.”

“Sờ cũng sờ rồi, còn sợ tôi thấy sao?”

Một câu nói thật lỗ mãng, cho dù khuôn mặt có nhìn đẹp trai đi nữa, cũng khiến cho Tần Vãn Ca buồn nôn.

“Tiên sinh, xin tự trọng.” Đôi mắt đẹp có chút không vui trừng Giang Diễn.

“Nếu như tôi không muốn tự trọng thì sao?”

“...”

Trên thế giới này sao có người vô sỉ như vậy chứ?

Tần Vãn Ca không trả lời lại, mặc áo sơ mi nam đứng dậy, nhặt đồ dùng và quần áo rơi lả tả xung quanh lên, đi thẳng vào nhà vệ sinh, chỉ để lại bóng lưng lạnh lùng cho người đàn ông.