Chương 10: Thế Nào, Vẫn Còn Cảm Giác Sao?

Editor: Coral

Đôi chân thon dài trắng ngần của người phụ nữ lộ dưới ánh mặt trời, không có chút thịt dư nào, giống như mặt trăng sáng ngời, ánh sáng làm tôn nên vẻ trắng mịn, gần như trong suốt, cặp đùi như ẩn như hiện trong vạt áo sơ mi trắng, rất mê người.

“Rầm ___” cửa phòng vệ sinh bị đóng sầm lại.

Giang Diễn mới phục hồi tinh thần, hình như hắn lần nữa lại bị người phụ nữ này coi thường.

Tốt, rất dũng cảm.

Động tác của Tần Vãn Ca rất nhanh, thay quần áo xong thì rửa mặt qua loa rồi kéo mái tóc dài từ trong cổ áo ra, đột nhiên dừng lại nhìn mình trong gương.

Tầm mắt rơi vào sợi tóc đen tinh tế trên ngón tay, chính là một trong hai bàn tay này đã cần mệnh căn của người đàn ông kia.

Trong khoảng thời gian ngắn, cô lại không có cách nào nhìn thẳng vào hai bàn tay của mình được.

Hình ảnh kia xấu xa kia, không cần nhìn cũng biết là có bao nhiêu mờ ám.

“Kít__” Cửa bị đẩy ra làm cắt đứt mạch suy nghĩ của Tần Vãn Ca.

Cô quay đầu lại, thì thấy người đàn ông nghiêng người dựa vào cửa, thân hình cao lớn như bức tường, ngăn ánh sáng lại, gương mặt âm u như cười như không nhìn cô: “Thế nào? Vẫn còn cảm giác sao?”

Giống như chuyện trong lòng bị lật tẩy. Vẻ mặt Tần Vãn Ca nhất thời trở nên khó coi.

Không nói, chỉ là thản nhiên lướt qua người đàn ông đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Tìm được đồ đạc của mình nhét vào trong túi xách xong rồi đi.

Đi tới cửa, lại nghe được tiếng bước chân từ phía sau truyền tới.

Giống như là nhớ tới cái gì đó, Tần Vãn Ca ngừng lại, quay đầu, ánh mắt dừng lại trên cơ thể người đàn ông. Vài giây sau, khoé môi lộ ra một nụ cười khẩy: “Tiên sinh, tặng cho anh một câu nói.”

Một tay Giang Diễn để trong túi quần, áo sơ mi trắng, quần tây. Quần áo đơn giản như vậy mặc trên người hắn cũng khiến cho hắn có mùi vị đặc biệt. Hắn không nói gì mà chỉ nhìn cô, giống như đang đợi Tần Vãn Ca nói tiếp vậy.

Cô nghiêng đầu: “Sau này, đừng dụ dỗ các cô gái trẻ phát sinh chuyện tình một đêm. Dù sao thì anh cũng là người có gia đình rồi.”

___________

Nhϊếp Viễn vừa tới, còn chưa kịp kéo cửa thì nó đã tự động mở.

Đúng lúc Tần Vãn Ca ăn mặc chỉnh tề bước ra.

Mắt không chớp đi ngang qua anh.

Ôi, cô nhóc không biết lễ phép này, tối hôm qua chính là anh đã năm lần bảy lượt cứu cô từ trong nguy hiểm đó, thấy anh thậm chí chào hỏi một câu cũng không có.

Nhϊếp Viễn đưa tay qua.

Tần Vãn Ca cảm thấy chỗ cổ tay có một lực không mạnh không nhẹ, ngừng lại quay đầu.

Là một người đàn ông xa lạ.

“Tiên sinh, xin buông tay.” Tần Vãn Ca nhíu mày, sắc mặt không vui.

Nhϊếp Viễn đánh giá Tần Vãn Ca từ trên xuống dưới, trong đôi mắt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên: “Cô không nhớ tôi à?”

Cô ấy phải nhớ chứ?

Tần Vãn Ca cúi đầu, trong đầu cố gắng tìm thông tin về người đàn ông này, nhưng mà không có.

Cô lắc đầu.

“Làm sao có thể như vậy được chứ? Đêm qua là tôi đưa cô đến phòng này, nếu không cô đã ngủ ngoài đường rồi.” Ngón tay Nhϊếp Viễn chỉ vào căn phòng bên cạnh Giang Diễn.

Vài giây sau, anh trợn to hai mắt nhìn Tần Vãn Ca: “Ôi, không đúng, sao cô lại đi ra từ phòng của chủ tịch?”

Chỉ hai câu ngắn gọn, Tần Vãn Ca đã nghe hiểu ý của anh.

Cho nên, tối qua là người đàn ông này đưa cô đến căn phòng này, nửa đem cô lại lén lút chạy vào căn phòng của người đàn ông kia?