Chương 8: Chăn Trên Người Giang Diễn Bị Vén Lên.

Editor: Coral

Cô bò lên giường của hắn? Người đàn ông kia đúng là khôi hài quá đi.

Tần Vãn Ca như cười như không nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp có một sự tức giận: “Vị tiên sinh này, phiền anh làm cho rõ ràng, là anh ngủ với tôi.” Cái gì mà cô leo lên giường của hắn, cô là loại người sẽ leo lên giường với đàn ông à? Lần đầu tiên của cô tới bây giờ vẫn còn có được không?

Lần đầu tiên...

Đúng rồi, lần đầu tiên còn không?

Tần Vãn Ca nhíu mày, trong mắt lờ mờ có một chút hoang mang.

Run sợ vài giây, thuận tay túm lấy áo sơ mi trắng khoác lên người, vén chăn lên.

Tầm mắt xẹt qua khăn trải giường màu trắng.

Người đàn ông đã ngồi dậy, nửa dựa vào giường nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt hẹp dài cùng với con ngươi đen láy hơi nheo lại, đáy mắt trừ chán ghét ra lúc này còn có một tia cảm xúc không rõ.

Người phụ nữ mặc áo sơ mi của hắn quả nhiên là rất rộng, cúc áo tuỳ ý cài ở trên cổ áo không giấu được bộ ngực đầy đặn trắng như tuyết của người phụ nữ, điều này vẫn nằm ngoài dự liệu của hắn, một người phụ nữa gầy như vậy, không nhìn ra lại điện nước đầy đủ như vậy.

Mái tóc màu đen như thác nước xoã sau ót, có vài sợi chui ra từ cổ áo sơ mi, không có trực chui thẳng vào khe ngực, vẫn có vài sợi rũ xuống sườn mặt cô, theo động tác cúi đầu lướt qua, ngọn tóc lướt qua xương quai xanh, làm cho lòng người có chút ngứa ngáy.

Gương mặt đó…

Lúc này Giang Diễn mới chú ý, đó là gương mặt rất đẹp, đôi lông mày đen mảnh khảnh hơi nhíu lại, lộ ra vẻ thản nhiên nhưng lạnh lùng, đôi mắt trắng đen rõ ràng, được lông mi dài và dày của cô rũ xuống che khuất, khe khẽ lay động, như cây quạt nhỏ. ánh sáng ban mai chiếu vào mí mắt tạo thành bóng râm, mũi rất cao, đôi môi căng mọng không có chút son nào hơi cong lên.

Vẻ ngoài nhẹ nhàng trong trẻo, có một vẻ đẹp tự nhiên, như hoa lan nở ra ở trong hang động u tối, luôn luôn làm cho người ta phải thốt lên từ thanh cao thoát tục.

Chẳng qua, Giang Diễn hắn đã gặp nhiều phụ nữ rồi, người phụ nữ này cũng không phải rất xuất sắc. Huống chi, cho dù lớn lên có đẹp như thế nào đi nữa? Đêm qua cô ta đã làm chuyện kia, hắn vẫn còn nhớ như in.

“Cởϊ áσ sơ mi của tôi ra.” Người đàn ông mở miệng, không có cảm xúc gì, đáy mắt lạnh lẽo. Mặc dù cô mặc áo của hắn rất có cảm giác mới mẻ, nhưng hắn vẫn cảm thấy đây là một loại cám dỗ.

Đúng lúc ánh mắt người phụ nữ nhìn sang hắn, cơ thể người đàn ông che khăn trải giường, khiến cô không cách nào xác nhận được có đoá hoa mơ ở trên đó hay không.

Cô không đếm xỉa đến người đàn ông, ngẩng đầu: “Tiên sinh, phiền anh tránh ra một chút, chúng ta đổi vị trí một lát.”

Đây là người phụ nữ đầu tiên dám coi thường hắn.

Giang Diễn nhìn chằm chằm dung mạo của cô không chớp mắt, như là nhìn loại sinh vật lạ nào đó.

Tần Vãn Ca thản nhiên liếc hắn một cái: “Vị tiên sinh này, nếu anh không di chuyển thì tôi tự làm.”

Lời nói này rất mập mờ.

Giang Diễn nhướng mày, hiếm khi không tức giận: “Cô tự làm?”

Tần Vãn Ca run sợ chớp mắt vài cái, cuối cùng cũng ý thức được mình vừa nói cái gì.

Cô cắn môi, trên mặt có một chút thẹn thùng: “Tiên sinh, làm phiền anh tránh ra một chút được không?”

Giang Diễn không nhúc nhích.

Tần Vãn Ca nhìn chằm chằm hắn vài giây, đưa tay, trực tiếp vén chăn trên người Giang Diễn lên...