Chương 3: Đau bụng

Có vẻ như cái bụng bầu của Hà Phương khiến cuộc mây mưa của cô trở nên bất tiện. Đầu ti nhậy cảm muốn được người khác chạm vào. Cơ thể cô cũng khao khát được âu yếm. Nhưng Hoa thì không dám động chạm quá mức sợ sẽ làm em bé bị giật mình. Nó đưa tay vuốt ve khe suối lênh láng nước của cô, rồi hôn lên nơi mép thịt hồng hào, căng mọng của cô. Tư vị ấy thật ngọt ngào. Làm thần trí của Hoa điên đảo. Chiếc lưỡi của nó luồn lách qua từng ngóc ngách trong cái khe hẹp chật chội, rồi cuộn lại rồi liếʍ thật sâu vào cái lỗ nhỏ của cô.

Cơ thể của Hà Phương vô cùng mẫn cảm, lại phải nhịn đói lâu ngày, nên khi lưỡi của nó vừa chạm vào. Là người cô đã nóng lên như lửa đốt. Cơ thể co quắp, uốn éo, giật nảy theo từng kỹ thuật liếʍ mυ"ŧ điêu luyện của Hoa. Đúng là cái miệng kia không hề đơn giản. Biết cách liếʍ mυ"ŧ cho em bé của cô phải bắn nước như thác lũ mới chịu.

Cô phóng đáng bật ra những tiếng rên ma mị, làm Hoa cũng phải hấp tấp đẩy lưỡi theo những âm thanh thật cuốn ấy. Cả tâm động được môi lưỡi kia điên cuồng khai phá, thăm dò từng chút một. Bụng dưới của Hà Phương rung giật lên rồi co bóp dữ dội. Hà Phương bỗng hét lớn.

"Không ổn rồi."

Hoa giật mình bừng tỉnh khỏi cơn du͙© vọиɠ, nó lo lắng nhìn Hà Phương.

"Làm sao vậy chị?"

"Đau bụng."

Mặt Hà Phương tái đi. Cô đoán là do cô bị kí©h thí©ɧ nên tử ©υиɠ co bóp quá mạnh. Mà những cơn co bóp mỗi lúc lại kéo tới nhanh hơn, bụng cô cuộn lên, đau nhói như tới tháng. Cái đầu của em bé hình như đang cố ngoáy mạnh ở ngay cửa mình. Hoa cố gắng bình tĩnh lại, nó chạy xuống đất, cầm cái qυầи ɭóŧ mặc vào cho cô rồi chấn an.

"Để em bắt xe cho chị đi viện nhé."

Hà Phương ôm bụng gật đầu. Hoa mặc vội quần áo của mình vào rồi chạy ra ngoài kêu chủ quầy gọi taxi rồi phụ nó đỡ Hà Phương xuống xe.

Lên tới xe, Hà Phương đưa cho Hoa điện thoại kêu nó gọi cho Gia Bảo.

Hôm nay Gia Bảo muốn đổi gió. Vì đợt này công việc của anh có chút vấn đề nên muốn tìm trai tân để xả xui. Anh ra tận ngoại ô tìm bạn tình. Lại gặp ngay thằng sinh viên non tơ, trắng trẻo, trẻ trung và quan trọng là "còn zin". Anh dẫn dắt thằng bé vào đời. Nó tên Thanh Tuấn. Tuổi trẻ nên vô cùng sung sức. Nãy giờ nó tɧác ɭoạи cùng anh tới mấy hiệp, từ trên giường, xuống dưới đất. Từ phòng khách lết vào trong nhà tắm. Chơi cho đến khi cả người Gia Bảo ướt đẫm mồ hô, cơ thể không còn chút sức lực nào nữa thì cả hai để mặc thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, lăn ra đất nằm ngủ. Mặc kệ căn phòng đang sực mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Chuông điện thoại kêu inh ỏi. Gia Bảo vẫn ngủ li bì chả biết gì.

Còn Hà Phương thì đang nằm chổng mông ở trong bệnh viện vì đau đẻ. Bác sĩ cứ một lúc lại vào khám cho cô, những cơn gò làm cô đau muốn chết nhưng vẫn chưa thể sinh được. Bác sĩ khám tới, khám lui rồi nói.

"Xương chậu không giãn được, đợi thêm một lúc nữa mà vẫn vậy thì phải mổ thôi. Người thân của chị đâu?"

Hà Phương khóc dở, mếu dở. Bố mẹ hai bên đều nghĩ phải hơn một tháng nữa cô mới sinh, nên đã rủ nhau đi du lịch hết rồi. Có mỗi Gia Bảo ở nhà mà giờ anh lại không nghe máy.

Hoa cũng sốt ruột thay Hà Phương, cứ cầm điện thoại gọi cho anh liên tục. Miệng khấn vái Phật Tổ, Bồ Tát cho đầu dây bên kia nghe máy đi.