Bên ngoài cả Lệ Tử Sâm và Ngôn Kiến Hào đứng ngồi không yên, cứ đi qua đi lại mãi thôi. Mỗi một giây trôi qua, đối với hai người như bị tra tấn tinh thần vậy
" Sinh rồi, sản phụ đã sinh rồi!" Đột nhiên cả hai phòng mổ đều mở cửa, y tá mang theo hai đứa trẻ kháu khỉnh đi ra, mỉm cười nhìn hai người đàn ông nói.
Con của Vũ Minh Nguyệt và Ngôn Ân Ly đều là con gái, hai đứa trẻ vô cùng đáng yêu. Bế con trên tay Ngôn Kiến Hào còn chưa tin mình đã được làm bố rồi, hắn mỉm cười trêu đùa cùng con gái.
Ngôn Ân Ly và Vũ Minh Nguyệt được đưa vào phòng hồi sức, cả hai đều phờ phạc trông thấy rõ, vì tác dụng của thuốc mê mà hai người vẫn chưa tỉnh lại.
Trong phòng hồi sức của Vũ Minh Nguyệt, Đường Cẩm Hoa và Lệ Từ Liêm đã dẫn Tử Thành đến.
" Thật là đáng yêu quá đi mất! Con bé thật giống mẹ của nó! Tử Thành mau đến đây, đây chính là em gái của con, sau này con phải bảo vệ em có biết không?" Đường Cẩm Hoa ôm cháu gái kêu lên, bà ấy còn gọi Tử Thành đến để căn dặn.
" Vâng ạ!" Tử Thành bập bẹ nói, cậu bé nhìn thấy em gái cũng rất thích, cứ muốn nhìn em mãi thôi.
" Cẩm Hoa, đưa cho anh bế một chút!" Lệ Từ Liêm cũng không chờ nổi, ông ấy đưa tay muốn bế cháu nội. Dù là đàn ông, nhưng ông ấy lại thích con gái hơn, đó là lý do lúc trước ông ấy rất thương Lệ Tư Ý.
Vũ Minh Nguyệt cũng từ từ tỉnh lại, thấy con mình đã an toàn sinh ra, cô khẽ cười nhẹ.
" Ba, cho con nhìn con bé một chút!" Cô thấp giọng nói.
" Minh Nguyệt, em tỉnh rồi!" Lệ Tử Sâm bên cạnh lấy khăn lau cho cô.
Lệ Từ Liêm cũng đưa đứa trẻ đến bên cạnh cô, Vũ Minh Nguyệt nhìn con mà cười hạnh phúc.
" Minh Nguyệt, con muốn đặt tên con bé là gì?" Đường Cẩm Hoa lên tiếng hỏi.
" Minh Ngọc, con bé giống như một viên ngọc vậy!" Cô đáp.
" Lệ Minh Ngọc? Cái tên rất đẹp!" Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Cùng lúc đó Ngôn Gia cũng vào đến, họ gấp không chờ nổi để nhìn mặt cháu trai của mình.
" Cháu nội của ta đâu rồi? Ôi, con bé sao lại giống Kiến Hào như vậy? Nếu giống Ân Ly đã đẹp hơn rất nhiều rồi!" Ngôn lão phu nhân lên tiếng nói.
" Nội, con đâu xấu xí đến vậy?" Ngôn Kiến Hào buồn lòng đáp, hắn vẫn bên cạnh chăm sóc Ngôn Ân ly nãy giờ, không có dành nhiều thời gian cho con gái.
Nghe giọng cháu trai ủy khuất, Ngôn lão phu nhân phá lên cười. Vì trước đây Ngôn Ân Ly cũng muốn bà đặt tên cho cháu nội, nên bà ấy đã đặt tên cho cháu gái của mình. Con của hai người tên là Ngôn Yên Nhiên, bởi bà ấy mong muốn cháu gái sau này có một cuộc sống yên bình, không sóng gió như mẹ của nó.
" Ngôn Yên Nhiên, cái tên thật hay!" Ngôn Kiến Hào thích thú đáp.
Một lúc sau Ngôn Ân Ly cũng tỉnh lại, cô liền muốn nhìn con gái của mình. Khi thấy con gái khoẻ mạnh, cô xúc động mà rơi nước mắt. Cô cũng nhớ đến đứa cho chưa kịp chào đời của mình, lại cảm thấy có lỗi với con.
" Anh biết em đang nghĩ gì, không sao đâu, con sẽ hiểu cho chúng ta mà!" Ngôn Kiến Hào ngồi bên cạnh cô và con gái, hắn nắm tay cô nói.
" Ừm, thật tốt khi ông trời lại mang Yên Nhiên đến cho em!" Cô gật đầu đáp, nước mắt lăn dài trên má.
Vậy là cuối cùng cả hai cặp đôi đều đã hạnh phúc, bọn họ có gia đình, và cả những đứa trẻ vô cùng đáng yêu. Những việc đau lòng lúc trước cũng được cất sâu vào trong tim, bởi vì cuối cùng nó cũng không còn ảnh hưởng đến cuộc sống của họ nữa rồi.
Hôm nay là đầy tháng của hai đứa trẻ, Lệ Gia và Ngôn Gia tổ chức cùng nhau ở khách sạn, tạo nên một bữa tiệc lớn. Có rất nhiều người đến tham gia tiệc của họ, ai cũng vui vẻ chúc mừng cho hai đứa trẻ.
Khách đến mỗi lúc một đông, làm gia chủ tiếp đón không ngơi tay. Đứng một buổi trời, Vũ Minh Nguyệt và Ngôn Ân Ly đi vào trong phòng nghỉ ngơi, cả hai đều mệt rã rời.
" Ôi cái chân của chị đau chết đi được!" Vũ Minh Nguyệt đưa tay xoa xoa chân của mình than thở.
" Em khắp người đều đau! Lần sau sẽ không làm tiệc to như vậy, quá ư là nhiều khách!" Ngôn Ân Ly cũng lên tiếng.
Hai đứa trẻ quá mệt nên ngủ mất rồi, bởi vậy nên hai người mới có thời gian mà nghỉ ngơi. Tử Thành lúc này ở bên ngoài chạy vào, thằng bé hôm nay cũng bị cưng nựng đến mệt. Theo sau còn có Lệ Tử Sâm và Ngôn Kiến Hào.
" Bảo bối, mệt lắm sao? Để anh giúp em bóp chân!" Lệ Tử Sâm nhanh chóng ngồi xuống, anh nhẹ nhàng mát xa chân cho cô.
Ngôn Kiến Hào cũng không hề thua kém, hắn cũng đến giúp Ngôn Ân Ly xoa bóp, người ngoài nhìn vào liền biết hai người là thê nô chính hiệu mà.
" Bảo bối, anh và Kiến Hào đã chuẩn bị hết rồi! Chờ đầy tháng tổ chức xong, chúng ta sẽ đi du lịch cho khuây khoả một chút nhé!" Lệ Tử Sâm ghé sát tai cô nói.
" Ừm, em cũng muốn đi giải toả một chút nha, dạo này em cũng thấy hơi ngột ngạt!" Cô gật đầu đáp.
" Đúng vậy, em cũng muốn đi!" Ngôn Ân Ly cũng mỉm cười lên tiếng.
Phụ nữ khi sinh rất dễ bị trầm cảm, nên hai người đàn ông này đặc biệt lo cho họ. Một tuần sau tiệc đầy tháng, như lời Lệ Tử Sâm đã nói bốn người cùng đưa con của mình đi du lịch.
" Mọi người đã sẵn sàng chưa? Chúng ta đi thôi!"
_____🌼 🌼🌼🌼🌼🌼🌼 🌼_____