Chương 6: Ra là như vậy

Chương 6 Thì ra là như vậy, hóa ra là vì cái phiền phức này ..

Ôn Nhạc chạy vào phòng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Phó Tình mà bay tới chỗ An Giai để lấy túi xách, lo lắng lấy điện thoại di động ra quay số.

“Mau trả lời điện thoại đi, thằng nhóc chết tiệt này.”

Cô không biết mặt dây chuyền của Thời Tinh Hà quan trọng như thế nào, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là cô phải đảm bảo rằng mặt dây chuyền không bị anh làm mất hay làm hỏng.

Nếu không, cô ấy thực sự sẽ chết.

Thấy cô có vẻ khác lạ, Phó Tình đứng dậy hỏi cô:

" A Nhạc , sao vậy? Có chuyện gì sao?" "Không, không, tôi sẽ nói chuyện với cô sau." Điện thoại bị chặn, Ôn Nhạc lập tức bấm máy ần thứ hai, nhưng vẫn không trả lời.

Cô lo lắng quay lại, bấm lần thứ ba, lần thứ tư ... Đến lần thứ sáu, Thời Tinh Hà bước tới đến thẳng chỗ cô.

Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt tối như màn đêm: “Đồ của tôi đâu?”

Rõ ràng lúc này trọng tâm của anh là mặt dây chuyền mà anh đánh mất chứ không phải cô, kỳ diệu là giọng điệu của anh cũng không tệ lắm.

Nhưng bởi vì Ôn Từ không hề trả lời điện thoại, khi Ôn Nhạc nhìn thấy hắn, trong lòng liền vang lên một tiếng báo động.

“Tôi, tôi hiện tại không rõ.” Ôn Nhạc lo lắng nuốt nước miếng, cầm điện thoại, “Tôi phải gọi điện thoại hỏi.”

Thời Tinh Hà mất kiên nhẫn nhắm mắt lại, thì thào nói: “Cô không giữ? ”

Trương đạo diễn thấy thế tình hình không ổn, vì vậy ông ta nhanh chóng cho những người không liên quan ra ngoài.

Trong lúc chờ Ôn Nhạc bấm số, trong phòng hoàn toàn yên lặng.

Nhưng cô gọi nhiều lần, nhưng không có ai trả lời.

Ôn Nhạc có thể cảm nhận rõ ràng rằng sự kiên nhẫn duy nhất của Thời Tinh Hà đang nhanh chóng trôi qua. Phó Tình đưa tay sờ lưng cô, khẽ an ủi cô: " Thử lại đi, hoặc có thể gọi một người bạn bên cạnh cậu ấy."

Ôn Nhạc không có người khác để gọi , chỉ có thể bấm số lần nữa không bỏ cuộc, may mà lần này cuối cùng cũng được kết nối.

"Vừa rồi em mới huấn luyện xong ? Chị tìm em có việc gì thế ?"

Ôn Nhạc lo lắng hỏi: "Mặt dây chuyền hồ ly nhỏ kia ở đâu vậy? Nó còn ở trong tay em không?"

Cô ấy hỏi trong lòng, cổ họng chờ đợi câu trả lời với hơi thở gấp gáp.

Không trách là cô căng thẳng như vậy, Ôn Từ , người em trai này của cô luôn có khả năng làm rối tung mọi thứ.

“Mặt dây chuyền? Này, đừng nhắc tới.” Ôn Từ nói đến chuyện này có chút tức giận, nói: “Em chỉ nói rằng Tinh Hà không xứng đáng để cô ấy hâm mộ,cô ấy liền rất tức giận nên đã chia tay với em.. Thật không nói lí lẽ"

Thời Tinh Hà cau mày nói," Bật loa ngoài nghe lên. "

Ôn Nhạc thần kinh căng thẳng, trong tiềm thức nói ra.

Làm sao cô có thể rảnh rỗi mà ngồi nghe xem cậu như nào chia tay" Mặt dây chuyền đâu? Ở đâu rồi?"

Hầu như tất cả mọi người có mặt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của cô, chờ đợi bên trong câu trả lời.

Một giây tiếp theo, giọng nói của Ôn Từ trên loa điện thoại phát ra rõ ràng: “Em đưa cho cô ấy mặt dây chuyền, nhưng cô ấy hất ra , trực tiếp ném lại cho em.”

Ném…

ném đi…

Ôn Nhạc không dám nghe nữa. Mặt Thời Tinh Hà biến sắc " Vứt nơi nào? "

"Buổi chiều chúng em đã có một món nướng trên bãi biển của Bắc Xuyên. Ôn Từ hừ một tiếng, thuận miệng nói : ".. Em không biết, nó có thể bị ném xuống nước. "

Cao Viên Viên sắp chết ngạt, Phó Tình có lẽ biết chuyện gì đang xảy ra vào lúc này. Khóe môi nhếch lên một chút nhìn trái phải, nhưng cô thực sự không biết phải nói gì.

Trán của Tinh Hà nổi gân xanh, rõ ràng anh ta đã rất tức giận, nói với Ôn Nhạc: “Được rồi, tốt lắm!”

“Tôi…” Ôn Nhạc cứng họng, không nói được lời bào chữa.

"Chị, có chuyện gì vậy? Ai đang nói chuyện vậy?" Không biết chuyện gì, Ôn Từ vẫn đang tự hỏi ở đằng kia.

Thời Tinh Hà xoay người rời đi, Cao Viên Viên thở dài đuổi theo.

Ôn Nhạc tắt điện thoại muốn đuổi theo, nhưng Phó Tình đã nắm lấy cổ tay cô.

"Mặt dây chuyền đó hình như là di vật do em gái anh ấy để lại. Tại sao nó lại đến tay em trai cô?" Đây là câu chuyện mà Phó Tình biết từ Cao Viên Viên, vì vậy cô ấy không thể nói bất cứ điều gì.

Đây là điều mà Ôn Nhạc không bao giờ ngờ tới, cô thở hổn hển, “Thật sao ?!

“Đương nhiên.”

Ôn Nhạc hoảng sợ.

Cô ấy nghĩ đồ vậy đều như nhau, không nghĩ anh sẽ cùng mọi người tìm kiếm cả ngày như vậy

Hóa ra là ...

Ôn Nhạc mím môi dưới, chạy tới đuổi kịp Thời Tinh Hà .

“Thời Tinh Hà , tôi thực sự xin lỗi.” Ôn Nhạc buồn bã xin lỗi anh.

Không cần biết sợi dây chuyền đến tay cô bằng cách nào, thực tế là hiện tại nó đã mất tích, nếu thứ như di vật không thể tìm thấy thì có tiền cũng không bồi thường được.

Trái tim cô ngập tràn cảm giác tội lỗi.

Thời Tinh Hà nhìn chằm chằm vào cô đầy vẻ xin lỗi trước mặt, đáy mắt quay cuồng u ám"Đừng có làm bộ mặt như vậy, trông thật kinh tởm ."

Bất cứ khi nào cô làm sai điều gì đó, cô đều thể hiện một biểu cảm vô tội, càng làm cho sự tức giận trong anh lớn hơn.

Ngón tay Ôn Nhạc vặn mạnh thắt lưng, hơi thở yếu ớt: "Tuy rằng có thể không hi vọng nhiều, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm được mặt dây chuyền. Nếu có tin tức, tôi sẽ liên lạc với anh càng sớm càng tốt."

"Tìm? Tìm ở đâu?" Thời Tinh Hà chế nhạo, mỉa mai: "Lần trước dùng dao găm, lần này lại muốn nhảy xuống sông? Cô phải giở trò như vậy bao nhiêu lần?"

"Tôi không muốn nhảy xuống sông, cũng không phải giở trò gì cả. ”Ôn Nhạc vội xua tay từ chối, trầm giọng nói:“ Có lẽ mặt dây chuyền vẫn còn ở trên bãi biển. Tôi sẽ tìm nó .Nếu nó chưa rơi xuống nước. ”

Ôn Từ không biết chuyện, nghiêm túc mà nói, có lẽ cậu vẫn còn oán hận chuyện chia tay, cho nên vừa mở miệng đã nói rằng anh đã ném nó xuống nước giọng điệu hơi khoa trương .

Chỉ là cô không có thời gian hỏi kỹ, không dám đảm bảo 100%. Thời Tinh Hà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hối lỗi của cô

Sau một lúc im lặng, anh đột nhiên nói: “Thật ra, ở một mức độ nào đó , tôi thực bội phục cô ”

Ôn Nhạc chỉ thỉnh thoảng làm việc không tốt, nhưng cô sẽ không ngốc đến mức Tinh Hà nói rằng anh ngưỡng mộ cô là thật sự khâm phục.

Đôi môi hơi hé mở của cô khẽ mấp máy, không nói được lời nào, con ngươi đen láy chăm chú nhìn anh, chờ đợi lời nói của anh.

Thời Tinh Hà trông thật ưa nhìn, trong làng giải trí không thiếu nam nhân đẹp trai này, thế nhưng Thời Tinh Hà vẫn luôn đứng hàng đầu, nhưng từ khi quen anh Ôn Nhạc nhận thức được cái nhìn thấy rõ nhất ở gương mặt ưa nhìn này chính là sự thờ ơ và giễu cợt... Khinh thường, ghê tởm.

Nhưng phải đến giây phút sau, cô mới nhận ra rằng những phản ứng trước đây của anh đã là nể tình rồii. "Bất cứ ai đều sẽ có cảm giác xấu hổ và sẽ không tham gia vào cuộc hôn nhân của người khác .Khiến cả dân mạng được biết đến như trò cười, mà vẫn có thể tiếp tục lăn lộn vào vòng giải trí này. Da mặt của cô thật dày không ai sánh được, tôi rất nể phục cô ”

Ôn Nhạc chậm rãi mở mắt ra sau khi nghe anh nói vài câu.Trông cô hơi sững sờ và ngạc nhiên, nhưng khi ra phía sau, quầng mắt cô dần đỏ lên.

Thời Tinh Hà không quan tâm cô như thế nào ,anh không thể kiềm chế sự cáu kỉnh của mình ngay khi nhìn thấy như vậy đồng tử của anh trở nên u ám.

"Lại đang giả vờ đáng thương? Cô cho rằng tất cả đàn ông trên thế giới sẽ thương hại cô sao?" Lời nói của Thời Tinh Hà chứa đầy ác ý không che giấu, anh như muốn đâm thủng khuôn mặt đạo đức giả đáng ghét của cô "Điều tôi ghét nhất là những người như cô, người đánh mất đồ của tôi là cô, nhưng tôi cảm thấy bẩn thỉu nếu cô phải trả giá bằng mạng sống của mình! "

" ... Thì ra là như vậy. "Cổ họng Ôn Nhạc siết chặt, cười nhạt:" Hóa ra là như vậy. " Anh luôn chán ghét cô là vì điều này, cuối cùng thì cô cũng biết.

Nụ cười của cô không hiểu sao lại người ta c ảm thấy không thoải mái . Thời Tinh Hà cong lông mày của mình và nói: " Như thế nào? Cảm thấy rất ủy khuất sao?

"không" Ôn Nhạc lắc đầu dứt khoát, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng không chút né tránh của anh, kiên quyết nói: “Tôi một chút cũng không ủy khuất

Đây là sự tình bên trong.

"Anh là cành vàng, lá ngọc, là đứa con kiêu hãnh của trời cao, là người vô cùng danh giá. Thật sự không cần dành dù chỉ một giây cho một kẻ tầm thường như tôi . Mà tôi không quan tâm đến điều đó, dù sao thì anh cũng không phải là gì của tôi. ”

Lời nói của cô ấy có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng vào lúc này, Tinh Hà sẽ không cố hiểu làm gì.

Anh bắt gặp tia nước trong mắt cô, biểu hiện của anh gần như không thể nhận ra.

Trông cô như sắp khóc, vanh nghĩ rằng cô ấy sẽ khóc, nhưng cô ấy đã không làm vậy.

Cô điều chỉnh hơi thở hai lần trước khi nhìn anh lần nữa, giọng nói đều đều: "Dù sao thì, hôm nay tôi có lỗi với anh. Tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm mặt dây chuyền. Nếu không tìm được thì ... tôi sẽ nghĩ ra cách khác. ”

Về phần cách nào khác, cô hoàn toàn không biết, chỉ có thể tìm rồi mới nói chuyện.

Gió thổi vi vu, trong không khí có chút mát lạnh, Ôn Nhạc ôm lấy hai cánh tay, hơi cúi đầu, đi vòng qua anh.

Thời Tinh Hà vẫn đứng đó, anh đã không nói hay cử động trong một thời gian dài.

Gió thổi mái tóc đen nhánh, cả người lạnh như băng tuyết.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Cao Viên Viên đứng bên cạnh không nhịn được mà gọi: Tinh Hà ”

Thời Tinh Hà không để ý đến anh ta, xoay người bước đi.

Ôn Nhạc chụp tiếp một lần nữa là xong, cô vội vàng rời đi ngay.

Thời Tinh Hà liếc nhìn cô một cái, sau đó lạnh lùng thu lại ánh mắt, tiếp tục cùng Phó Tình đối diễn

Hai người lại chụp tới 11 giờ tối mới kết thúc công việc

“Cảm ơn, cố gắng lên!” Phó Tình nhiệt tình chào tạm biệt nhân viên, đang định cùng trợ lý trở về khách sạn, chỉ thấy bên ngoài có mưa như trút nước.

Cô nghĩ tới đây liền có chút lo lắng, đang định gọi điện cho Ôn Nhạc hỏi tình hình.

Khi Tinh Hà vừa đi ngang qua cô, Phó Tình vội vàng ngăn cản.

Thời Tinh Hà “Có chuyện gì ”

Mặc dù hai người là nam nữ diễn viên chính trong bộ phim tình cảm, Tinh Hà tuy có sức hút riêng của mình nhưng họ chỉ là đồng nghiệp bình thường.

Phó Tình vẻ mặt xấu hổ, nhưng vẫn không kìm được lời nói: "Xin lỗi, tôi biết mình không nên xen vào chuyện của anh, nhưng a Nhạc , cô ấy chắc chắn không cố ý làm mất đồ của anh. Nếu cô ấy không tìm được. Chuyện đó , anh có thể hay không... "

" Cô có thể ở trước mặt tôi nói tốt cho cô ấy? "Thời Tinh Hà ngắt lời cô, một chút khó hiểu trong mắt anh

Lúc này chỉ vài ngày sau khi khai máy, cô và anh thực không thân thiết thế mà cô nguyện ý nói những điều này với anh, điều này cho thấy cô luôn để Ôn Nhạc ở trong lòng.

Phó Tình nói "Tôi là bạn của Ôn Nhạc chúng tôi đã biết nhau trong nhiều năm."

" Cô không phải luôn có ý thức và giữ trong sạch sao? tại sao bạn lại làm bạn với cô ấy?"

Phó Tình dường như dừng lại khi bị anh ta hỏi , ngẩn ra một hồi rồi mới hỏi lại : "A Nhạc rất hồn nhiên dễ thương và ngây thơ , cô ấy làm việc chăm chỉ, tại sao tôi không thể làm bạn với cô ấy?"