Chương 5: Vật quan trọng của Thời Tinh Hà.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Nhạc đem Ôn Từ từ trong chăn bông kéo ra.

“Dậy đi, cậu đến từ đâu tới thì mau lăn về ” Cô bận rộn quay phim mỗi ngày đến nỗi không có thời gian lo lắng cho cậu.

Ôn Từ còn chưa tỉnh lại, chật vật ôm chăn bông không muốn nhúc nhích, Ôn Nhạc trực tiếp hành động :"Còn không dậy nổi đúng không?!"

"Oa! Em dậy ngay! Đừng kéo tóc của em ”Ôn Từ mặt nhăn nhó từ chăn bò dậy rửa mặt.

Là một thanh niên hiện đại điển hình, việc quan trọng nhất sau khi thức dậy đương nhiên là nhìn vào điện thoại di động.

Một tay bóp kem đánh răng, đánh răng bằng một tay và mở khóa điện thoại bằng tay kia.Ban đầu còn đang rất buồn ngủ, mắt cậu ấy đột nhiên sáng lên khi kiểm tra tin nhắn WeChat.

Ôn Nhạc chuyển cho cậu năm nghìn tệ vào buổi sáng.

Không quan tâm đến bọt kem đánh răng bám trên môi, Ôn Từ vui mừng hớn hở chạy ra ngoài bày tỏ tình cảm: “Chị ơi, em yêu chị!"

Ôn Nhạc đã không còn ở trong phòng.

“Trong vòng năm phút nữa còn không ra ngoài, chị sẽ kéo tai em ra.” Giọng cô vang lên từ bên ngoài.

Ôn Từ vội vàng trở lại phòng tắm, tăng tốc thu dọn.

Trong lúc chờ taxi ở ven đường, Ôn Nhạc nhìn thấy cậu đung đưa hai tay , nhìn rất vui vẻ, không khỏi nói: “Em rất vui?”

Ôn Từ nhìn phía cô cười cười “ Đừng lo lắng, em sẽ không tiêu tiền bừa bãi."

"Ai nói với cậu cái này." Ôn Nhạc rút lại ánh mắt nhìn vào khoảng không, mái tóc đen dài của cô rối tung trên vai đắm chìm vào tia nắng nhàn nhạc buổi sáng, khuôn mặt trắng nõn thanh tú trong trẻo, cả người chợt hiện lên vẻ mềm mại vô cùng.

Giọng cô cũng dịu đi, cô khẽ thở dài: "Thực ra mẹ không đồng ý với chị khi chị muốn đi đóng phim, nhưng cuối cùng chị vẫn nhất quyết chọn con đường này. Tuy vẫn chưa trở nên nổi tiếng, nhưng còn có công ăn việc làm, đóng phim, xe cộ, nhà cửa nên không lo cơm ăn áo mặc ”.

Hiếm khi cô nghiêm túc như vậy, Ôn Từ trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái, nắm lấy ngón tay cô nói: "Vâng, đúng rồi, cho nên em luôn cảm thấy chị rất tốt, em rất ngưỡng mộ chị không tâng bốc, cậu là đang nói sự thật.

Ôn Nhạc quay mặt lại nhìn thấy cậu nghe lời, cười nhẹ, đắc ý nói: "Ôn Từ , chị muốn nói ba trăm sáu mươi đường, ưu tú, bất luận là đi học hay là đi chơi đã chọn thì em phải cố gắng hết sức như chị, không được buông bỏ giữa chừng , không ngại khó khăn, đem những gì em muốn làm làm tốt nhất, nếu không ... "Ý chị ấy là chị ấy không còn phản đối cậu chơi game?

Đó là lần đầu tiên Ôn Từ cảm nhận được sự ủng hộ từ gia đình, và cảm động.

Cuối cùng cậu cũng đứng vững, lập tức ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm.

Ôn Nhạc đã thay đổi sắc mặt, hung hăng chỉ vào hắn nói: “Bằng không, cứ như vậy mà lãnh lấy hậu quả đi"

Quả nhiên, đây mới là chị gái của cậu!!

"Ha! Ha!" Ôn Từ tức giận vung tay lên không trung hai lần, tùy tiện đá xuống đất một cái.

“Em đã nhớ những gì chị nói với em chưa?”

“Đã nhớ.”

Ôn Nhạc giơ tay chặn một chiếc taxi, Ôn Từ tức giận mở cửa, ngồi vào.

Ôn Nhạc định nhìn xe lái đi rồi quay trở lại, nhưng Ôn Từ hạ cửa kính xe gọi cô: “Ừ, chị ơi, em còn có chuyện quên nói với chị.”

Ôn Nhạc liếc mắt liền nhìn thấy cậu ở đó như cảm thấy có điều gì xấu liền giơ tay ra làm ra vẻ đối thủ mà chỉ , tiến lại gần hơn, "Tốt hơn là không xảy ra chuyện gì ."

"Hôm đó, em đến ban chị tôi .. ừm vì chán quá em không cẩn thận ... ờ ... " Ôn Nhạc đột nhiên trở nên cảnh giác:" Cậu đã làm gì vậy? "

Ôn Từ liếc nhìn cô một cách bí mật, rồi đột nhiên tăng tốc nói, nhanh chóng nói: "Kết quả vô tình mắng Thờ Tinh Hà vài câu , mặc dù không biết có đắc tội anh ta hay không, nhưng sau này chị phải cẩn thận với anh ấy- Tài xế, lái xe nhanh lên !

Ôn Từ, đừng chạy, hãy nói rõ cho ta biết!" Ôn Nhạc tức giận đuổi theo xe taxi chạy hơn mười mét còn chưa đủ, cởi giày ném về hướng của chiếc xe

Tóc cô rối tung, và cô ấy bước chân trần xuống đất, thở hổn hển.

Đồ khốn nạn này! Cô vốn không nên mềm lòng với cậu ấy!

Buổi sáng, khi Ôn Nhạc đến phim trường sau khi trang điểm, phát hiện bầu không khí có điều gì đó không ổn, không ít người lục tục đứng trên mặt đất im lặng.

Không có một người nói lời nào, nó gần như im lặng một cách kỳ lạ.

Điều khiến cô ngạc nhiên là Thời Tinh Hà cũng nằm trong số những người này.

Anh ta nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng và biểu cảm không tốt.

Ôn Từ thực sự không thể hình dung ra được, bèn túm lấy một nhân viên và nhỏ giọng hỏi vài câu, sau đó cô mới biết rằng Thời Tinh Hà mất một vật quan trọng trên phim trường. Bây giờ mọi người trong đoàn đang tìm kiếm nó .

Gia đình của Thời Tinh Hà quá giàu,nếu anh ấy coi trọng mọi thứ như vậy, thì điều đó hẳn có ý nghĩa rất lớn.

Ôn Nhạc không biết được, cô không có quá biết về vật ấy cũng không muốn giúp nhiều ,dù sao cô cũng không lấy mất đồ của anh.

Và bây giờ chắc hẳn Tinh Hà đang có tâm trạng tồi tệ, cô muốn trốn cũng không được

Buổi sáng đồ vật không tìm thấy được, nhưng Tinh Hà không hề trì hoãn tiến độ quay, Ôn Nhạc cũng rất thận trọng và tận tâm trong từng giây của cảnh quay với anh, và lần nào cũng vượt qua.

Sau đó, cô nhanh chóng vụt đi thật xa để không bị khí lạnh trên người anh ép đến khó thở.

"Nghĩ lại đi, có chắc là nó bị mất trên phim trường không? Chẳng lẽ nó ở nơi khác?" Đối với chuyện này, Cao Viên Viên cũng vội vàng đến phim trường.

Mặt dây chuyền mà Thời Tinh Hà đánh mất là thứ cuối cùng mà em gái để lại cho anh trước khi anh qua đời. Anh đã giữ nó trong tình trạng tốt. Tinh Hà trước nay đều chưa hề dám vứt bừa bãi.

Hơn nữa, nó lại rất quan trọng đối với anh ấy.

Đồ vật xác thực là chưa được tìm thấy, anh cũng đã nhờ người chuyên nghiệp tìm kiếm hồi lâu, kém chút nữa là đào ba thước đất, nhưng cũng không thấy bóng dáng tăm hơi.

Hiện tại chỉ có hai khả năng. Một là mặt dây chuyền do ai đó nhặt được. Anh tuyên bố sẽ cảm ơn người nào đó vì đã nhặt được nhưng đến nay vẫn chưa có ai lấy ra. Có thể đó là khả năng thứ hai, đó là đã bị anh loại bỏ là ở một nơi khác.

Thời Tinh Hà dựa vào ghế, hai mắt nhắm chặt, ngón tay véo vào giữa lông mày, giọng nói trầm thấp nhưng cũng rất chắc chắn: “Chính là nơi này , để bọn họ tiếp tục tìm kiếm.”

Anh tin chắc rằng Cao Viên Viên không còn cách nào khác nên cứ để mọi người tiếp tục.

Tại nơi làm việc của đạo diễn , Ôn Nhạc và Phó Tình đang ngồi cùng bàn và giao lưu với đạo diễn Trương, trên bàn là một con dao mà Phó Tình vừa gọt trái cây, Ôn Nhạc cảm thấy hứng thú liền cầm lên xem thử.

Đạo diễn Trương thấy vậy mặt hơi tái lại vội vàng lên tiếng gọi nhân viên hiện trường đến.

"Mau, rút

dao trong tay cô ấy ra cho tôi! Mang càng xa càng tốt!"

Ôn Nhạc không phản ứng kịp, thứ trong tay bị cưỡng ép rút ra, cô ngây người chớp mắt hai cái.

“Khổ rồi, đạo diễn quá thảm .” Phó Tình không khỏi bất đắc dĩ nói

Bây giờ chỉ cần có cái gì sắc bén trên phim trường, đạo diễn Trương sẽ cho người đưa cách xa Ôn Nhạc , vì sợ cô ấy đột nhiên lại hành động như trước.

Đạo diễn Trương khiêm tốn: “Các người đều rất lợi hại ,tôi không dám trêu vào”

Phó Tình ăn một miếng táo nhỏ, nghe thấy tiếng nói chuyện của Cao Viên Viên bên ngoài, quay đầu lại liếc nhìn, thì thào: “Xem ra hình như vẫn chưa tìm được, đã tìm một ngày rồi. "

Ôn Nhạc không quan tâm chuyện này, há miệng ăn miếng táo mà Phó Tình đút cho cô, đặt kịch bản xuống, muốn ra ngoài cho thoải mái hơn

Vừa bước ra khỏi cửa, tôi đã đυ.ng phải Cao Viên Viên đang đi tới.

Không biết có phải là ảo giác hay không, đỉnh đầu vốn dĩ khí lạnh luôn dày đặc nay lại có vẻ thưa thớt hơn một chút, dường như Thời Tinh Hà đã kiệt sức.

Ôn Nhạc gật đầu chào.

" Cô đã xem cái này chưa?” Cơ bản là anh hỏi tất cả những người trên phim trường, ngoại trừ cô.

Thời Tinh Hà vốn không biết quá khứ của Ôn Nhạc trước khi quay phim, dù sao thì danh tính của Ôn Nhạc ngoài kia chỉ là một ngôi sao nhỏ ngoài thế giới của anh , không đáng kể.

Anh chán ghét cô là bởi vì anh nghe thấy cái tên Ôn Nhạc trong buổi lễ khai máy, khi nhìn thấy dáng vẻ của cô, anh cảm thấy rất quen thuộc, sau đó anh lại nhớ tới vụ bê bối gây náo loạn lúc đó.

Cao Viên Viên không ngờ rằng cô ấy vẫn thản nhiên ở trong vòng giải trí này sau việc đó.

Anh hỏi một chút, nhà sản xuất chương trình này , nhưng sản xuất không muốn những nữ diễn viên nổi tiếng hơn Ôn Nhạc, thay vào đó họ cứ muốn chọn Ôn Nhạc làm diễn viên nữ thứ hai cho đến cùng. Không cần nghĩ cũng biết, sau lưng cô nhất định phải có người.

Anh sợ vi phạm điều cấm kỵ của Thời Tinh Hà nên nhanh chóng kể cho anh nghe mọi chuyện liên quan đến cô.

Từ đó, Tinh Hà trở nên chán ghét cô và không có sắc mặt tốt.

Những sự việc xảy ra trong hai ngày trước, Cao Viên Viên cảm thấy qúa đổi không thể kiểm soát được, vì thế nên mong cô càng tránh xa anh ấy hơn.

Nhưng bây giờ anh cũng đang hụt hẫng, cho dù trong tiềm thức anh hiểu rằng cô có lẽ không biết, nhưng anh không muốn bỏ lỡ một khả năng nhỏ nhất.

Ai biết, Ôn Nhạc nhìn bức tranh kia, trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn gần.

Khuôn mặt của cô đã gần như dán vào bản vẽ Cao Viên Viên tuy không mong đợi cô phản ứng như thế này nhưng ngay lập tức cảm thấy có hy vọng, và yêu cầu khẩn trương:.. "Cô đã thấy nó ở đâu?"

Cơ thể Ôn Nhạc thẳng lưng một chút và nói với một nghiêm trọng “Anh tìm cái này cả ngày à?”

Cao Viên Viên gật đầu lia lịa, “Đúng vậy, mặt dây chuyền này rất quan trọng đối với Tinh Hà ".Sau đó anh nói thêm: “Nếu tìm được, tôi nhất định sẽ đưa cho cô hậu tạ, cảm ơn. ”

Ôn Nhạc vô thức cắn ngón tay cái, trong lòng vẫn là không tin.

Cô chắc chắn chuyện này không liên quan gì đến mình, nên nhất quyết không tham gia vào vào. Cho đến giờ vẫn chưa có ai hỏi thăm cô, cũng không có ai đến nói cho cô biết Thời Tinh Hà đã mất gì, cô cũng không quan tâm.

Vì vậy, lúc này, cô ngẩn người nhìn mặt dây chuyền hồ ly nhỏ màu vàng trên tờ giấy vẽ.

Đây không phải là…

“Tôi, tôi đi gọi điện thoại trước!”

Không quan tâm đến phản ứng của Cao Viên Viên, cô lo lắng, chạy lại vào trong phòng.