Chương 7 : Đừng tức giận, đừng chọc quỷ.

Vẻ mặt khó hiểu của Phó Tình khiến Thời Tinh Hà im lặng một lúc

“Ý anh là gì?”

Phản ứng của anh hóa ra đúng như những gì cô đã đoán. Phó Tình lắc đầu, trong giọng điệu không khỏi thêm vài phần trách cứ: "Tôi biết đối với anh mà nói, một số người đều không đáng nhắc tới, nhưng dù sao mọi người cũng đã là đồng nghiệp, cho dù anh không đặt cô ấy trong mắt anh, nhưng đừng hiểu nhầm cô ấy như thế , anh chỉ cần bỏ ra thêm một phút, không, chỉ nửa phút để xác minh thôi sao? "

Anh ấy sai rồi à?

Đôi mắt Thời Tinh Hà hơi lim dim, anh quay lại nhìn Cao Viên Viên người cũng đang có vẻ bối rối.

Anh không để ý đến tất cả mọi thứ và mọi người xung quanh. Hầu hết họ là Cao Viên Viên và kể cho anh nghe từng người một sau khi có thông tin.

Trước khi chương trình chiếu, Ôn Nhạc là một nữ diễn viên anh chưa từng nghe qua nhưng sau đó tất cả thông tin về cô là Cao Viên Viên nói với anh .

Anh luôn nghiêm khắc, Thời Tinh Hà chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phạm sai lầm cấp thấp như vậy.

Phó Tình lại nói: "Có rất nhiều người đàng hoàng lại có tiền đã đuổi theo cô ấy nghiêm túc cho một năm. Cô ấy một chút rung động đều không có, cô ấy sẽ vì tiền mà làm những việc đó sao. Cô ấy không phải điên..?."

Cao Viên Viên bị Tinh Hà nhìn liền cảm thấy có chút áy náy, liền vặn lại: "Tôi còn có trí nhớ rất tốt. Ảnh báo tin tức là của cô ấy . Tại sao cô lại nói không phải ? Tôi cho rằng cô nhận định sai đi?

"Tin tức mà anh đọc lúc đó đúng là cô ấy?." Bị Phó Tình hỏi vặn lại Cao Viên Viên liền lên tiếng "Chắc chắn rồi" Phó Tình nhất thời tức giận nói: "Nhưng đó là sự vô trách nhiệm của giới truyền thông và đã phạm sai lầm. Vụ bê bối thực sự chỉ là một người cùng tên với cô ấy mà thôi!! Vỡ lẽ ra là tốt rồi, một chậu nước bẩn đều đổ lên người cô ấy, hai năm liền bị mắng không ra gì, bây giờ ngay cả đã sáng tỏ... Cũng vậy.."

Chỉ là người cùng tên mà thôi. .

Cô ấy không phải là một người thứ ba nào cả.

Sau đó, theo ý kiến

của cô, nhiều hành động ác ý của anh đối với Ôn Nhạc là không thể giải thích được ,không hợp lý.

" Anh là cành vàng, lá ngọc, là đứa con kiêu hãnh của trời cao, là người vô cùng danh giá. Thật sự không cần dành dù chỉ một giây cho một kẻ tầm thường như tôi "

" Mà tôi không quan tâm đến điều đó, dù sao thì anh cũng không phải là gì của tôi. ”

Ánh mắt khó chịu lóe lên trong mắt Thời Tinh Hà, anh nhìn Cao Viên Viên một cái nhìn nghiêm khắc.

Cao Viên Viên không ngờ rằng cũng có lúc anh đã sơ suất mà gây hiểm lầm to lớn đến vậy.

Ôn Nhạc tuy chỉ là một tiểu minh tinh, luôn chọc tức Thời Tinh Hà nhưng việc nào ra việc đó, quả thật là không đúng sự thật khi hủy hoại thanh danh của một cô gái, trong lòng có chút buồn bực.

Cao Viên Viên hùng hùng hổ hổ “Thật là lộn xộn, phương tiện truyền thông, làm sao viết mà không có tin tức.”

Phó Tình lớn tiếng nói " Vì cô ấy hiền lành , nên dễ bị khi dễ, sai rồi liền xem như không có chuyện gì"

Cao Viên Viên cảm thấy như đang nói tới mình,cười gượng một tiếng phụ họa: “Xác thật hơi quá mức."

Thời Tinh Hà không muốn ở lại lâu hơn, khẽ gật đầu với Phó Tình rồi nói:" Cảm ơn. " Sau đó anh sải bước đi.

Trên bãi biển Bắc Xuyên sáng sớm đang mưa, không khí lạnh buốt.

Ôn Nhạc đã quay lại đây đào bới bốn giờ.

Cô đã xác nhận lại với Ôn Từ trước khi đến, cậu nói ném xuống nước quả thực là vô nghĩa, bởi vì nơi bọn họ nướng thịt còn cách biển rất xa, con gái dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể ném nó đi xa.

Cậu nói lúc đó họ đang ở gần một cây cọ , Ôn Nhạc và An Giai đi vòng quanh cây, dùng đèn để tìm kiếm, kết quả là cổ tay của họ gần như bị cắt đứt, ngoài ra nhặt được năm nhân dân tệ, còn lại đều không thấy

Bãi biển Bắc Xuyên ở thành phố nơi cô quay phim, Ôn Từ đã trở lại trường học, sau khi biết mặt dây chuyền rất quan trọng, anh vốn dĩ muốn đi qua, lại bị Ôn Nhạc không cho.

"A Nhạc , thật sự là không tìm thấy.Chúng ta về trước đi. Ngày mai chúng ta sẽ nhờ thêm người đến tìm giúp!" An Giai cầm ô chạy tới, che cho cô: "Ở đây lạnh quá. Nếu cứ tiếp tục như thế này, chị sẽ bị bệnh."

An Giai sắp đến kỳ kinh, lại mưa gió, cóng cóng sẽ không tốt lắm, nên Ôn Nhạc kêu cô lên xe nghỉ ngơi một chút.

Nhưng cô lo lắng, cô kiên trì với cô ấy một lúc lâu, cuối cùng cô lại lên xe, nằm ở chỗ đau bụng.

Nghỉ ngơi chưa được nửa tiếng, cô lại chạy ra ngoài.

“Không.” Ôn Nhạc vẫy vẫy cái xẻng đồ chơi nhỏ nhặt được trong tay nói: “Chị luôn cảm thấy giây sau sẽ tìm được.Thật sự không muốn rời đi vào lúc này.”

Đây có lẽ là một đêm vô ích.Đã đến lúc phải rời đi, thật lãng phí.

“Em ở trong xe đi, chị tự mình tìm được.”

“Quên đi, em tiếp tục cùng chị tìm.” An Giainhất định muốn ở lại.

“Bụng không còn đau nữa à?”

" Em uống chút nước nóng sẽ tốt hơn.”

Ôn Nhạc vô thức sờ lên bụng, An Giai đã đỡ hơn, nhưng trong bụng lại bắt đầu buồn nôn.

Cô không thể đuổi An Giai đi, nên chỉ có thể để cô ấy theo.

Tìm kiếm thêm mười phút cũng không có kết quả, Ôn Nhạc đột nhiên khịt mũi, đưa đèn pin cho An Giai cầm, sau đó lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra.

“Chị định gọi cho ai vào lúc này?” An Giai bối rối rướn người về phía trước.

"Không." Ôn Nhạc trầm giọng nói: "Vì dù sao chúng ta cũng không tìm được, chúng ta cũng có thể tìm gì đó tạo động lực "

“A, Chị định làm gì?” An Giai nghe giọng điệu của cô có chút sợ hãi, thân thể không khỏi co rút lại.

Lúc này đã gần một giờ sáng, hai cô gái ở trên bãi biển rộng lớn, nếu như các vị thần thật sự lảm nhảm cái gì đó thì sẽ kết thúc!

Kết quả là, trong giây tiếp theo, một bài hát mang âm hưởng lễ hội và cao vυ"t đột nhiên vang lên trong tai .

"Chúc may mắn, chúc may mắn,

vận may đã mang đến niềm vui và

sở thích.

Chúng ta cùng đón vận may và sinh sôi nảy nở khắp thiên hạ

..."

An Giai sửng sốt.

Cô cảm thấy mình sẽ không bao giờ theo kịp mạch não của Ôn Nhạc.

“Chúc may mắn, may mắn, để tôi tìm được mặt dây chuyền càng sớm càng tốt.” Ôn Nhạc tiếp tục bới cát vừa nói gì đó.

Khi bài hát này được cất lên "Quê hương hạnh phúc của bạn đang đón trăm hoa đua nở", một luồng sáng mạnh bất ngờ vụt tới, cắt xuyên qua bóng tối xung quanh. Ai đó đang đến.

Nhưng bây giờ đã là nửa đêm, tại sao lại có người đến? !

Ôn Nhạc sợ tới mức ngồi phịch xuống bờ biển, An Giai cũng rất sợ hãi, đứng lên ôm lấy Ôn Nhạc, hai người ôm ấp nhìn ánh đèn.

Đó là ánh đèn xe cách đó không xa.

Lúc đầu họ cũng bật đèn xe nhưng tắt vì sợ lâu sẽ không về được.

Nguồn của ánh sáng đó bây giờ dường như ở bên cạnh chiếc xe của họ.

Ánh sáng và bóng đen đung đưa trong màn mưa và sương mù, một bóng người từ từ đến gần.

Ánh đèn sau lưng chói mắt, nhất thời không nhìn rõ mặt, nhưng dáng người mảnh khảnh rõ ràng là một nam nhân.

“Ai ?? Ai!” Ôn Nhạc nói, cảnh giác đưa An Giai lùi lại vài bước.

Điện thoại di động của cô tiếp tục say sưa hát, đột ngột biến cảnh tượng căng thẳng này thành một chút buồn cười.

“Là tôi.” Kèm theo một giọng nói trầm thấp và có phần lạnh lùng, người đàn ông tiến lại gần, khuôn mặt anh ta dần hiện rõ trong tầm nhìn.

Đó là Thời Tinh Hà

Ôn Nhạc thở phào nhẹ nhõm.

anh đến đây một cách bất ngờ và hợp lý, dù sao thì đồ đạc của em gái anh cũng mất ở đây.

"Tôi ..." Sau khi Tinh Hà đứng yên nhìn bộ dạng lúc này của Ôn Nhạc, đôi mắt đen của anh khẽ lóe lên, những lời anh định nói đột ngột dừng lại.

Mái tóc dài ướt sũng được vén rối ra sau đầu, giọt nước đọng trên chóp mũi thanh tú, sắc mặt tái nhợt cùng đôi môi có chút tái nhợt, giày ướt quần áo dính đầy cát, còn cầm một cái xẻng nhỏ. Nó trông giống như một con mèo nhỏ bẩn thỉu và tội nghiệp.

Tuy nhiên, đôi mắt to tròn ấy vẫn sáng như hiện tại, không hề lộ ra vẻ ủ rũ, có cảm giác chỉ cần phủi , giũ bụi cát trên người là có thể cười toe toét ngay lập tức

“Ừm, thực xin lỗi.” Ôn Nhạc bị anh nhìn chằm chằm khiến tim đập thình thịch, không giải quyết được với nhau nên vội nói: “Tôi vẫn chưa tìm ra chuyện. Tôi sẽ tiếp tục tìm nó. ”

“ Làm sao tìm được? ”Thời Tinh Hà hơi cao giọng hỏi:“ Nhờ may mắn ? ”

Anh đã nghe tiếng hát từ rất lâu rồi, và nghĩ rằng anh bị ảo giác thính giác vào ban đêm.

Không ngờ cô thật sự...

Thời Tinh Hà tiếp tục nhìn cô “ Có chắc là nó hữu ích không?”

" Tất nhiên là nó hữu ích rồi.” Ôn Nhạc trả lời một cách tự tin và nghiêm túc. Cô không tắt nhạc định tiếp tục đào cát, cô ấy ngay lập tức quay đầu lại nghĩ đến điều gì đó.

“Mà này, tôi nghĩ tôi nên nói rõ cho anh biết, nguyên nhân vì sao mặt dây chuyền của anh lại xuất hiện với ở chỗ tô…”

Thời Tinh Hà trực tiếp cất lời: “Em trai cô nhặt được, tưởng là thứ gì đó của cô "

" Hả? Làm sao anh biết? "Ôn Nhạc ngạc nhiên:" Ôn Từ gọi cho anh à? "

" Cậu ta không có điện thoại của tôi. "Thời Tinh Hà tròn mắt nhìn cô rồi chậm rãi nói:" tôi đoán được chuyện gì đang xảy ra. ”

Ôn Nhạc gật đầu: "Tóm lại, chúng tôi thực sự không cố ý làm mất đồ của anh ”

Thời Tinh Hà ậm ừ.

“Ôn Từ nói, thứ đó hoàn toàn không phải ném xuống nước, nó ở trên bãi biển, nếu không bị nhặt được, tôi nhất định sẽ tìm được.” Ôn Nhạc nghĩ tới rồi nói thêm: “Nhưng nếu thật có người đã nhặt được rồi, ngày mai tôi sẽ đến đây treo một tờ thông báo tìm kiếm , cố tìm được sẽ trả lại cho anh.

Thời Tinh Hà lại ậm ừ

Ôn Nhạc thầm cảm thấy có chút kỳ quái.

Lúc này mưa vẫn tiếp tục rơi, mái tóc đen nhánh của Thời Tinh Hà dính đầy những giọt nước dày đặc, ngay khi ánh sáng chiếu vào, đôi mắt của anh ấy lóe lên sáng rực, khiến đôi lông mày lạnh lùng của anh ấy dịu đi.

Cô chợt nhận ra giọng điệu và thái độ của người trước mặt vừa rồi quá ôn hòa!

Thời Tinh Hà trầm ngâm suy nghĩ một lúc, định mở miệng nói gì đó với cô, nhưng Ôn Nhạc đột nhiên kéo An Giai, vội vàng bước đi.

" Sao vậy A Nhạc ?” “ Em không hiểu tại sao Thời Tinh Hà lại tốt với chị như vậy? Đây chỉ đơn giản là sự yên tĩnh trước cơn bão thôi. Hãy nhanh chóng tìm ra thứ để anh ấy không nổi giận nữa.

" Ồ ... "

Hai tiếng người ta lẩm bẩm truyền đến tai anh, Thời Tinh Hà lúc đầu không nói nên lời, sau đó anh bật cười tức giận.

Một lúc sau, anh nghe thấy Ôn Nhạc nhạc ở đằng kia.

"Đừng tức giận, đừng tức giận, chọc giận quỷ

đừng tức giận, đừng tức giận, ngươi mới là người chịu đựng tức giận

..."

Thời Tinh Hà rất chắc chắn điều này bài hát là dành cho anh

Nhìn Ôn Nhạc đang ngồi xổm cách đó không xa vừa xúc cát vừa dùng ánh sáng ngoại vi lén lút nhìn phản ứng của mình, Thời Tinh Hà ấn ngón tay vào giữa lông mày, lẩm bẩm: “Não tàn.”

Không phải là châm biếm, là sự thật.