Khi Ôn Nhạc mờ mịt tỉnh dậy, cô nhìn thấy An Giai với hai quầng thâm lớn treo trên mắt, đang canh giữ bên giường với vẻ mặt vô cùng đáng yêu.
“Cuối cùng chị cũng tỉnh rồi.” Đầu óc Ôn Nhạc còn có chút choáng váng, phải một lúc sau mới tỉnh táo lại.
“Hôm qua chị uống rất say sao?” Cô ngồi dậy vươn vai.
“Ừ.” Môi An Giai run rẩy nói: “thật sự rất say.”
Ôn Nhạc nhận thấy cô có điều gì đó không ổn, cô dừng một chút rồi im lặng hỏi: “Chị lại làm gì?”
An Giai dường như im lặng. Đó là một đoạn kia ức, cô không nhớ gì cả.
An Giai cầm điện thoại di động lên, mở khóa và đưa cho cô xem.
“ Em đang nhìn cái gì vậy?” Sau khi Ôn Nhạc liếc nhìn, lông mày cô giật giật nét mặt lộ rõ: “... Chị thêm WeChat của Thời Tinh Hà từ khi nào vậy? Tại sao chị lại chuyển cho anh ta một nghìn tệ ?!
” Câu hỏi hay! ”An Giai cười mếu cô nói: "Muốn biết chuyện gì đã xảy ra, được rồi, hiện tại em sẽ kể lại cho chị."
Hôm qua cô không cùng Ôn Nhạc ăn cơm, chính là Giang Xuân hỏi cô nói Ôn Nhạc có thể say sau khi uống rượu, cô cần phải chăm sóc cô ấy.
Nghe thấy cô vội vàng đặt bát đĩa xuống, cô chạy đi tìm Ôn Nhạc, chỉ thấy Ôn Nhạc đỏ mặt, cầm ly rượu lên lẩm bẩm tìm bạn mình.
Trước khi cô có thể tiến tới để ngăn cô ấy lại, Thời Tinh Hà đã đứng dậy và bắt đầu túm lấy Ôn Nhạc.
Kết quả là…
Ôn Nhạc nghe vậy hoảng sợ, hai tay ôm khuôn mặt cứng ngắc: “Chị không phải là nôn lên người anh ta chứ ?” Chẳng lẽ lại như vậy mất tiền!
An Giai đau lòng nói: “Chị không nôn, nhưng còn đáng sợ hơn nôn!”
Thời Tinh Hà cầm ly rượu đi nói với cô: “Cô say rồi, đừng có chạy lung tung.” Kết quả, Ôn Nhạc nhìn chằm chằm. Sau một vài giây, đột nhiên cô dùng tay kéo mặt anh một cách quyết liệt.
Ôn Nhạc hít một hơi thật sâu: "Chị kéo khuôn mặt của anh ta?Tại sao lại kéo khuôn mặt của của anh ta? Chị điên rồi sao?" Cô ấy hỏi một lần nữa trong sự ngạc nhiên, "Chị sẽ không nói sự thật sau khi uống say ?!"
An Giai cho biết: " Khiêm tốn, chị uống vào rồi thì lời ra"
"..."
Lúc đó Ôn Nhạc làm cho Thời Tinh Hà mặt đỏ bừng, cuối cùng cũng bị mấy người bọn họ kéo đi, kết quả là cô rất can đảm hất cả đám người ra, lao tới túm lấy cổ áo anh, ngạo nghễ hét vào mặt anh: " Thời Tinh Hà , anh rất tốt sao? Bỏ bộ dạng này xuống đi!"
Thời Tinh Hà lạnh lùng nhìn cô.
An Giai gần như sợ chết khϊếp, mồ hôi lạnh toát ra, muốn choáng rồi lôi cô đi thật nhanh.
Thời Tinh Hà ngăn cô ấy lại.
“Đừng lo lắng cho cô ấy, hãy để cô ấy tiếp tục chửi bới, cho đến khi cô ấy chửi đủ .” Đôi mắt Ôn Nhạc khép hờ, hai bên thái dương bắt đầu đau nhức, nghe không nổi nữa.
An Giai nắm lấy hai tay cô, siết chặt cánh tay như cọng rơm: "Không được! Chị phải nghe hết ! Nếu không nghe, em biết phải làm thế nào đây?!"
"... tiếp tục nói."
An Giai khịt mũi, sau đó tiếp tục.
Không ai ngăn cản, Ôn Nhạc đang mê sảng bắt đầu say sưa nói chuyện, dường như trút hết những lời thường ôm trong lòng.
"Anh không phải là mèo, anh là hổ! Con hổ hung dữ nhất thế giới!"
"Anh ăn mặc bao nhiêu tiền? Hàng trăm nghìn? Hàng triệu?!"
" Anh tưởng anh rất hay có phải không? Vương bát đản??!!"
" Không thể hiểu được vì sao anh lại ghét tôi, rồi lại không cho tôi trốn anh. "
" Rắm! "
" Không, không có rắm ! " Tôi sẽ cho anh ăn nó "
......
Đương nhiên cô không còn chút sức lực nào trong lúc say, cô phải dựa vào Thời Tinh Hà mới đỡ được cơ thể không ngã xuống.
Cô chửi rủa một hồi, đột nhiên hai mắt đỏ hoe, cô ngồi dưới đất, ôm chân anh, trong lòng bắt đầu than thở.
"Một trăm ngàn, một trăm ngàn, anh có nghĩ rằng một trăm ngàn là tên tôi? Chỉ cần nói 1 tiếng là có?"
"Đó là đồng tiền mồ hôi của tôi! Huhu ..."
"Nếu muốn tôi trả tiền, tại sao anh không đi cướp ngân hàng luôn đi?
Thời Tinh Hà gián đoạn: " Là cô nói muốn bồi thường."
"Oh Vâng, tôi muốn trả tiền anh. Dĩ nhiên là vì tôi sợ xúc phạm anh?.."
" Cô vẫn sợ xúc phạm tôi ?" Thời Tinh Hà chế nhạo " Tôi thấy lá gan của cô so với người khác rất lớn:
"Im miệng! Không được nói!" Ôn Nhạc hỉ vào anh với một giọng nói giận dữ.
"..."
Ôn Nhạc rống xong, vẻ mặt nhanh chóng suy sụp đến đáng thương, "trả tiền thì trả tiền, tôi đến gặp anh hỏi hóa đơn, tại sao lại không gặp? Xem tôi như trò đùa sao? Giờ chúng ta sẽ giải quyết sau này nước sông không phạm nước giếng."
Đôi mắt cô ánh nước ướt sũng, mặt cô rưng rưng khóc, miệng anh nhếch lên cao.
Thời Tinh Hà im lặng trong chốc lát, sau đó nhìn cô và nói: "Tôi không biết cô đến tìm tôi."
Ôn Nhạc tiếp tục bĩu môi,thì thầm : "Tôi không nghĩ tới, tôi không nghĩ tới sẽ cùng anh ăn cơm, cùng anh ở một chỗ
Đôi mắt của Thời Tinh Hà tối sầm, anh kéo cô lên khỏi mặt đất ôm cônói với cô:"
" Được rồi, cô không cần phải trả lại tiền " " Thật sao? "Ôn Nhạc nước mắt lưng tròng nhìn anh, một lúc sau, cô lại lắc đầu:" Không, không, tôi vẫn muốn, tôi không muốn nợ anh bất cứ thứ gì. "
Cô đẩy Thời Tinh Hà ra, lang thang để tìm điện thoại di động của mình.
Cô lần mò đến chỗ An Giai , An Giai vội vàng lấy điện thoại trong túi xách ra đưa cho cô.
“Tôi sẽ trả cho anh phí giặt ủi! Được không?” Ôn Nhạc nâng gương mặt ngân ngấn nước lên, nghiêm túc hỏi Thời Tinh Hà , tay cầm điện thoại di động.
Thời Tinh Hà thì thầm: “ Muốn gì cũng được.”
“Vậy thì, tôi sẽ chuyển tiền cho anh ngay bây giờ, chúng ta thanh toán.” Ôn Nhạc hướng anh thêm WeChat lấy tay hất mái tóc che mắt đi. Dán mắt vào màn hình, dùng ngón tay chọc vào một nghìn nhân dân tệ, chuyển đến cho anh
Ôn Nhạc run rẩy hỏi: “Kết thúc rồi sao?”
An Giai nói: “Không phải, chị còn nói anh ấy là người tốt, còn muốn kêu anh ấy ăn óc lợn, mặt của anh ta lúc đó rất đen, là chị cưỡиɠ ɠiαи anh ta ở góc ghế sô pha, đòi cho anh ta ăn, và sau đó ... "
" Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại! Không cần phải nói. "
Đủ rồi, đủ rồi.
Ôn Nhạc đau khổ nắm tóc, vẫn còn đang loạng choạng: "Không phải nói chị say liền ngủ đi sao? Tại sao chị lại như phát điên? Bọn họ lừa chị
Ôn Nhạc trước giờ uống rượu đều tiết chế và né tránh, chỉ duy nhất An một lần uông say cũng các bằng hữu của cô. An Giai lắc đầu : "Em không biết. Hôm đó em không có mặt."
Ôn Nhạc đột nhiên rũ mắt, bắt đầu hoài nghi cuộc sống.
Sự im lặng kéo dài giữa hai người bị phá vỡ bởi tiếng rung của điện thoại.
Ôn Nhạc cầm nó lên và xem qua, tin nhắn là một lời nhắc đến từ Thời Tinh Hà
Nhưng anh ấy không gửi bất kỳ tin nhắn nào, đó chỉ là lời nhắc thanh toán.
Vừa rồi, anh đã nhận chuyển khoản một nghìn tệ.
Ôn Nhạc ngón tay run lên, gửi cho hắn một cái tin nhắn.
Ôn Nhạc : Tôi nghĩ mình nên xóa lẫn nhau, không phải tôi có ý định thêm WeChat của anh vào tối hôm qua.
Thời Tinh Hà : Không sao.
Thời Tinh Hà : Thêm đi.
Thời Tinh Hà : Sau này có chuyển tiền thì thuận tiện hơn [cười]
Ôn Nhạc lao vào chăn bông.
rất tốt.
Tất cả mọi người đều sẽ có một tương lai tươi sáng, ngoại trừ cô .