Chương 15: Điều kiện

Cả phim trường tấp nập ồn ào, các nhóm biểu diễn, trang phục chỉnh tề lướt qua lại.

Ôn Nhạc lúng túng ló đầu ra khỏi phòng hóa trang nhìn phía xa đang quay cảnh nam nữ chính.

“Sao chị lại trốn ở đây?” Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng khiến Ôn Nhạc sợ hãi.

Cô quay đầu lại, Giang Xuân không biết đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào.

Ôn Nhạc kéo cậu sang một bên, muốn hỏi cậu một chuyện.

“Hôm nay khi em đến, Thời Tinh Hà nhìn tâm trạng của anh ấy thế nào?” Hôm nay cô đến muộn, khi đến phim trường, họ đã quay vài cảnh.

Giang Xuân suy nghĩ rất nghiêm túc rồi mới thành thật trả lời: "Thời lão sư không phải ngày nào cũng như vậy. Em thực sự không thể hiểu được tâm trạng của thầy ấy .

" Tôi không nên uống say. "

Giang Xuân nghĩ cô xấu hổ, cười cười, an ủi:" Không sao đâu, không xấu hổ đâu, không ai nói cho người ngoài biết.

" Tôi sợ cái gì xấu hổ, tôi không không sợ xấu hổ . "Ôn Nhạc ra hiệu nhìn Giang Xuân nói nhỏ:" Chỉ là hôm qua tôi đã đối xử với anh ta ... chuyện đó ... "

Dù sao Giang Xuân, người đã chứng kiến

toàn bộ quá trình, đương nhiên là hiểu.

Cậu nhìn vẻ mặt lo lắng của Ôn Nhạc chủ động giúp phân tích " Thật ra em thấy cũng ổn, để trong lòng mãi cũng không được. Hơn nữa hôm qua anh ấy cũng không tức giận, sau này chị có thể tùy ý làm gì đều được"

Nghiêm túc đấy, đêm qua Ôn Nhạc đối mặt với Thời Tinh Hà vừa khóc vừa mắng. Đòi lột quần áo và đút thức ăn cho anh . Nước mắt đã dính vào quần áo của anh . Cậu và Phó Tình lo lắng không thôi, sợ rằng cô sẽ làm gì đó với Thời Tinh Hà

Nhưng trên thực tế, ngoài việc cau mày, Thời Tinh Hà dường như không phản ứng quá quyết liệt.

Điều này vượt xa sự lo lắng của họ.

Ôn Nhạc vừa nghe lời này, cứng ngắc chớp chớp mắt, chậm rãi giơ ngón tay cái lên.

“Ngươi thật sự là cao thủ logic, có thể hiểu được, tuyệt vời!”

“ Quá khen, quá khen." Giang Xuân cảm thấy có chút xấu hổ: “Lão sư Thời thật là rộng lượng, có thể chịu đựng chị.Chuyện này trước đây, em đã hiểu lầm anh ấy một chút. "

" ... Không được phép nói "

Ôn Nhạc sẽ không bị Giang Xuân lừa. Thời Tinh Hà lại để cô ấy muốn làm gì thì làm, dung túng cho cô sao? Không bao giờ.

“Không phải đã phát cho tôi cái thẻ người tốt sao , sao thấy tôi lại bỏ chạy ? Sợ người tốt sao?”

Giọng anh không hề vội vàng, Ôn Nhạc đứng lặng hai giây mới quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của anh. Ôn Nhạc đôi mắt đen láy, chắp tay lại, nở một nụ cười xấu hổ: "Tối hôm qua tôi say rượu, những gì tôi đã làm không phải là ý của tôi, xin hãy tha thứ cho tôi."

"Không phải ý tôi?" Thời Tinh Hà tựa hồ suy nghĩ: "Vì vậy, những gì tối hôm qua cô mắng tôi Vương Bát Đản là không phải? Gắn cho tôi mác người tốt cũng không?"?

Ôn Nhạc vội trả lời :." anh không muốn nghe tất cả đều không phải ý định của tôi"

" Được rồi " Thời Tinh Hà lười cùng cô cãi cọ. " Đức hạnh cô như nào tôi còn chưa hiểu rõ, xem như cô say rồi nói lời thật lòng thôi".

Ôn Nhạc thay đổi sắc mặt lập tức nhìn chằm chằm. nhìn anh một cách cảnh giác.

“Anh tột cùng muốn làm gì?”

“Tôi muốn nói một lời với cô.”

“… Sao?” “Tôi chỉ nói điều này một lần, tốt hơn là cô nên nhớ nó.” Thời Tinh Hà tiến lại gần hơn một bước, Ôn Nhạc lập tức lùi lại một bước.

Ánh mắt Thời Tinh Hà khẽ nhúc nhích, không còn hướng về phía trước, chỉ hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm cô nói: “Nếu cô không muốn tôi sẽ không làm gì, sau này đừng thấy tôi mà chạy trốn, hiểu không?”

Ôn Nhạc không kìm được nói: "Tại sao? Anh không ghét bỏ tôi sao? Tôi trước mắt anh nháo loạn anh không cảm thấy phiền toái sao?"

Khóe môi Thời Tinh Hà cong lên nhìn vẻ mặt nghi vấn của cô, “So với việc náo loạn trước mắt tôi,bộ dạng cô trốn ở Tây ở Đông còn… khó chịu hơn.”

Ôn Nhạc không thể khó hiểu: “Tại sao? "Hả?"

"Tại sao cô lại có nhiều tại sao như vậy? Trả lời câu hỏi của tôi." Thời Tinh Hà gõ đầu cô ấy bằng kịch bản cuộn lại.

Ôn Nhạc đưa tay sờ sờ nơi bị gõ, đôi mắt đen tròn xoe tròn hai cái, ngập ngừng hỏi: "Vậy nếu tôi tiếp tục trốn, anh sẽ làm gì?"

"Muốn biết."

"Ừ."

"Vậy thì tiếp tục trốn đi. "

" Quên đi. "Tương lai đừng đùa giỡn, Ôn Nhạc nghĩ đến nói:" Nhưng mà tôi có một điều kiện! "

Thời Tinh Hà suýt nữa cười lên tiếng:" Can đảm, nói đi"

Ôn Nhạc rất nghiêm túc thảo luận với anh:" Sau này, anh có thể đến phim trường ... mặc quần áo rẻ hơn một chút được không ?, Tôi có thể dễ dàng gặp rắc rối ngay khi đến gần anh, tôi thật sự không có khả năng chi trả. ”

Thời Tinh Hà liếc nhìn cô hai lần, không nói gì, xoay người rời đi.

Thấy anh bước đi , Ôn Nhạc liền đi theo sau anh truy vấn "Tốt xấu gì anh cũng phải nói một lời chứ"

"Ta không có rẻ hơn, cô mua quần áo cho tôi sao?"

Ôn Nhạc không khỏi bực tức: "Anh lại khi dễ tôi, tại sao phải mua cho anh quần áo? Tôi rất nghèo. ""

" Cô nghèo à? Cô căn bản là keo kiệt. " Thời Tinh Hà tàn nhẫn vạch trần ,lạnh lùng nhìn cô nói :" Nếu cô không muốn mua, cô còn dám cùng tôi ra điều kiện . Thật là can đảm . "

" Ai bảo anh làm tôi sợ còn nói rằng sau này tôi sẽ phải bồi thường"Ôn Nhạc vô thức bẻ ngón tay và lầm bầm:" Là do anh nói.."

Thời Tinh Hà không ngừng bước đi nhìn lại cô, anh chỉ nhẹ nói: “Tùy tâm trạng của tôi.”

Ôn Nhạc lập tức chúc phúc cho anh: “Thời lão sư, tôi hi vọng anh mỗi ngày tâm tình đều tốt.”

Thời Tinh Hà khóe miệng cong lên một chút

Ngày hôm sau, Thời Tinh Hà đã ra ngoài cho một sự kiện kinh doanh, không có mặt trong đoàn làm phim.

Khi Ôn Nhạc nghỉ ngơi, cô vui vẻ ngâm nga nhảy múa, cho cá ăn chim ăn, bay nhảy cả ngày.

Sau khi hoàn thành công việc buổi tối trở về khách sạn, Ôn Nhạc đột nhiên nhận được tin nhắn của Thời Tinh Hà.

Ôn Nhạc vui vẻ một ngày, suýt chút nữa quên mất có Thời Tinh Hà không ngờ chính mình lại chủ động gửi tin nhắn cho cô.

Khi nhìn thấy tin nhắn lòng cô nhấp nhổm trong muốn xem , nhưng phát hiện anh đã gửi hình ảnh một bộ đồ với giá cả.

Giá của mỗi thứ đơn lẻ khoảng bảy, tám nghìn.

Thời Tinh Hà : cô có thể mua được không?

Thời Tinh Hà :Nếu đủ khả năng, tôi sẽ mặc bộ này vào ngày mai.

Ôn Nhạc : Có thể rẻ hơn không?

Thời Tinh Hà : Không bằng tôi không quấn một mảnh giẻ? [Cười]

Cái cười kia quá đáng sợ, Ôn Nhạc không dám hỏi thêm chuyện nhảm nhí.

Ngày hôm sau, Thời Tinh Hà thực sự đến phim trường với bộ đồ trong ảnh.

Mặc dù rẻ hơn rất nhiều so với bộ quần áo anh mặc trước đó, nhưng khi mặc vào anh vẫn rất chói mắt, với bờ vai rộng, đôi chân dài, cả người toát ra vẻ kiêu ngạo và uy nghiêm.

Phó Tình quan sát cả ngày không khỏi kinh ngạc, hỏi Ôn Nhạc: "Sao hôm nay cô không trốn Thời Tinh Hà? Hai người giảng hòa?"

Ôn Nhạc thở dài thảm thiết như bắp cải dưới đất: "Anh ta nói vậy nếu tôi trốn khỏi anh ta một lần nữa, anh ta sẽ phong sát tôi. "

" Trình độ nói dối không chớp mắt của cô ngày càng tốt"Giọng nói lạnh lùng của Tinh Hà xen vào.

Ôn Nhạc nhúc nhích cái mông, cầm quả táo mặt không chút thay đổi gặm cắn không nhìn anh.

Thời Tinh Hà ngồi đối diện với cô, nhìn đôi má phồng lên của cô một lúc, sau đó hơi nghiêng đầu trầm giọng hỏi: "Bữa trưa cô ăn cái này ?"

“Đúng vậy, tiên nữ không dễ làm như vậy.” Ôn Nhạc mơ hồ nói.

Thời Tinh Hà đảo mắt xem thường

“Tôi cũng ăn rất ít.” Phó Tình gắp xà lách lá của cô và ra hiệu với Thời Tinh Hà “Đều là đồng nghiệp, tại sao anh không quan tâm đến tôi? Sao lại có bên này nặng, bên kia nhẹ như vậy Thời lão sư.”

Thời Tinh Hà mặc kệ cô, Giang Xuân vội vàng giơ tay lên: “Phó lão sư, em quan tâm đến chị.” Anh cười ngây ngô nhìn cô “Chị nên ăn nhiều hơn.”

“Đúng, đúng vậy " Phó Tình cười lắc đầu.