Chương 13 :

Gần đến phòng riêng, Ôn Nhạc đột nhiên sáng mắt, đổi hướng, vui vẻ chạy về một hướng.

“A Nhạc, chị đi đâu vậy?” Giang Xuân giảm tốc độ nhưng không thể bắt được cô.

Trên hành lang, một người phụ nữ tóc dài đội mũ đang nói chuyện với người phục vụ, Ôn Nhạc chạy ra phía sau vỗ vỗ vai cô: “Kỳ Kỳ”

Nghe thấy giọng nói, người nọ quay đầu lại nhìn Ôn Nhạc . Vẻ mặt của cô ấy đột nhiên tươi sáng, hét lên vui vẻ, ôm lấy Ôn Nhạc và nhảy lên đầy phấn khích.

“ A Nhạc , A Nhạc !!” “Kỳ Kỳ !!!”

Phó Tình cười nói khi nhìn thấy điều này: “Có vẻ như cô ấy đã gặp một người quen, chúng ta đi trước.”

Ôn Nhạc là người quay nhiều nhất trong số họ . Cô ấy đóng vai chính ,vai phụ cũng như nhiều vai khách mời khác nhau. Không ngoa khi nói rằng cô ấy gần như có thể quen biết một nửa số nghệ sĩ trong làng giải trí, vì vậy tình cờ gặp một hoặc hai người quen ở gần trường quay này là điều bình thường.

Giang Xuân không nhúc nhích bước chân: “Hai người đi trước đi, em sẽ đợi chị ấy ở đây.”

Đôi mắt đen nhánh của Thời Tinh Hà nhìn về phía bên kia, đứng yên bất động

Bất lực, Phó Tình cũng đứng bên cạnh .

Nhóm người đặc biệt bắt mắt.

Hai người ôm chặt một lúc mới buông ra, Ôn Nhạc nhìn Kỳ Kỳ với đôi mắt sáng ngời hỏi: “ Cậu đến đây ăn à? Một mình à?” Kỳ Kỳ tên đầy đủ là Trương Kỳ, một người bạn mà Ôn Nhạc quen biết trong từ rất lâu.

Sau khi ra mắt nhiều năm như vậy, Ôn Nhạc vẫn có một mối quan hệ đặc biệt đáng nhớ với người bạn đầu tiên của mình.

Chỉ là mọi người ở phía sau đều bận rộn, lúc nào cũng không có ở bên nhau, cùng nhau cũng không có bao nhiêu thời gian.

Tuy nhiên, WeChat vẫn giữ liên lạc, đại khái có thể biết được tình hình hiện tại của bên kia.

"Không, cùng bằng hữu tụ tập, đúng rồi! Viên Kha cũng sẽ tới." Vừa nói, một người cao lớn mày kiếm nhìn về phía bên này, Trương Kỳ vội vàng vẫy tay với hắn: "Nào. Xem đây là ai!"

Viên Kha còn hơi sững sờ, khi nhìn rõ mặt Ôn Nhạc, vui mừng lập tức tràn ngập: “A Nhạc, đã lâu không gặp!”

Ôn Nhạc mỉm cười, vọt tới trước mặt anh, giòn tan kêu lên: “Ca!

Viên Kha duỗi tay ôm cô , sau đó buông ra.

“Không tệ.” Anh nhìn cô vui mừng gật đầu : “Đã lâu không gặp , có vẻ tốt hơn trước” Viên Kha và Trương Kỳ cũng quen Ôn Nhạc trong vở kịch đầu tiên. Lúc đó hai người đóng vai huynh muội, chỉ là sau ba năm cô cùng anh lại “ diễn” vai huynh muội.

Ôn Nhạc tên đối với hắn từ vở kịch đầu tiên đến nay vẫn không thay đổi xưng hô, hai người bọn họ thật giống như là huynh đệ ruột thịt.

Ôn Nhạc hỏi: “Hai người tham gia đoàn à?” Các nghệ sĩ thường không đến ăn cơm ở gần trường quay, trừ khi họ chuẩn bị quay phim ở đây.

Trương Kỳ ôm cô nói: "

Chúng ta sắp gia nhập đoàn, đó là" Cẩm Thư Tới ". Nữ chính là Lâm Lạc , cậu hẳn là biết cô ấy." Nghe đến cái tên Lâm Lạc, Ôn Nhạc không đáp lại, cô bất mãn nói “Sao hai người không nói trước với tôi là tới đây?”

Viên Kha ười rất hiền : “Anh cũng không nói dối em, hôm nay chúng ta cũng mới đến đây, còn không phải là cho em cái kinh hỉ sao? Anh vẫn nói chuyện với Trương Kỳ vào buổi sáng. Kỳ nói, đợi đến lúc đó hãy đến thăm ban đoàn của em. "

" Vậy thì phải đến gặp em và mang cho em đồ ăn ngon. "

" Đừng lo lắng, dĩ nhiên không thể thiếu “ Trương Kỳ bóp khuôn mặt trắng, dịu dàng của cô.

Viên Kha cuối cùng cũng nâng mắt lên, bắt gặp ánh mắt từ nãy đến giờ không thể bỏ qua, nhìn thấy người thanh niên với bộ dạng kinh ngạc kia, hắn liền sửng sốt.

Thời Tinh Hà.

Chắc sẽ có rất ít người trong vòng giải trí không biết anh ấy.

Đối với những diễn viên nhỏ đã lăn lộn như họ trong nửa đời người, anh ấy sinh ra đã cao quý, có ngoại hình xuất chúng và hào hoa, anh ấy là một sự tồn tại đáng ghen tị và không thể nào sánh được.

Một thiên kiêu như vậy, ngay cả ánh mắt nhìn mọi người cũng lộ ra vẻ kiêu ngạo cùng xa lánh.

Sau khi nhìn nhau, anh ấy không thể không cảm thấy xấu hổ.

Anh vội vàng thu lại ánh mắt, nói với Ôn Nhạc: "A Nhạc, bạn của em hình như đang đợi, hay là ..." Trong ba người bọn họ, chỉ có Ôn Nhạc là xuất sắc nhất. Mặc dù không nổi tiếng,nhưng bất kể là vai phụ hay chính đều không thiếu diễn xuất, không thiếu kiếm tiền. Anh ấy và Trương Kỳ chỉ đóng vai phụ trong đoàn phim, họ từ lâu đã đánh mất tinh thần chiến đấu mạnh mẽ mà họ có khi còn trẻ.

Họ vừa nhìn liền biết Ôn Nhạc rất có khả năng cùng Thời Tinh Hà đối diễn,cả hai đều rất mừng cho cô

Chỉ là Thời Tinh Hà không phải là người dễ hòa thuận với nhau, Viên Kha không muốn Ôn Nhạc xúc phạm anh vì họ.

Ôn Nhạc nghe xong liền kinh ngạc, quay đầu lại phát hiện ba người đang đợi nàng.

“Sao mọi người không đi vào!”

Đôi mắt của Thời Tinh Hà lạnh lùng làm cô sởn gai ốc khi nhìn thấy , rõ ràng là anh đã nóng nảy rồi.

Trương Kỳ cũng vội vàng dùng tay đẩy cô: “Bạn của chúng ta sắp tới rồi, cô vào đi, chúng ta hẹn ngày khác cũng không muộn.”

“Vậy được rồi.” Ôn Nhạc vội vàng nói vài câu với họ, vẫy tay chào tạm biệt một cách miễn cưỡng.

Mấy người trợ lý kê bàn

bên ngoài, bốn người trong phòng riêng gọi một nồi lẫu uyên ương.

Ôn Nhạc và Giang Xuân thì ăn cay, những món còn lại thuộc về Thời Tinh Hà và Phó Tình

Hai bên vốn dĩ không xen vào nhau, nhưng khi nhìn thấy thứ huyết vịt, ruột vịt, hoa não được Ôn Nhạc cho vào nồi lẫu chua cay, Thời Tinh Hà dường như không còn cảm giác thèm ăn, cơ thể chậm chạp ngả người ra sau nhắm mắt lại .

Từ nhỏ anh đã kén ăn, hễ nhìn thấy loại này là anh còn phát ngán chứ đừng nói là ăn.

Phó Tình nhận thấy vẻ mặt của anh có gì đó không ổn, liền hỏi: “Anh không sao chứ?”

Thời Tinh Hà lắc đầu, không muốn nói, anh muốn nôn.

Ôn Nhạc hoàn toàn không để ý đến phản ứng của anh, chủ động hỏi Phó Tình “Muốn ăn hay không, tôi gọi một ít cho cô.”

Phó Tình xua tay nhanh chóng: “Không, không, cứ để tôi tự mình làm đi .

“ Oh, vậy thôi” Ôn Nhạc khẽ cất giọng ngân nga chờ thức ăn chín Giang Xuân nghe ca khúc này xong, liền mê mẩn : "A Nhạc, chị hát bài gì, nghe rất hay,"

" Dễ nghe sao, tên là “ Luyến Giang Hồ " Là bài tôi của nam thần của tôi , hee hee, tôi sẽ biểu diễn vào tuần sau. "

Các diễn viên chính trong chương trình này, ngoại trừ Ôn Nhạc, lượng truy cập rất lớn. Trong quá trình quay phim, có các hoạt động kinh doanh khác nhau, hoặc quảng cáo tạp chí, hoặc tham gia tạp kỹ hiển thị các cuộc phỏng vấn.

Mặc dù cô ấy có ít hoạt động hơn so với họ, nhưng cũng có.

Cô ấy có thể hát. Cô ấy đã hát các bài hát chủ đề của một số bộ phim truyền hình trước đây, và một số bài hát trong số đó đã được đánh giá cao.

Cô ấy thường tham dự một số sự kiện buổi tối trong những năm này, đặc biệt là Pineapple rất thích mời cô .

Tuần sau, Pineapple và một công ty thương mại điện tử sẽ tổ chức một bữa tiệc tối và yêu cầu cô hát, cô phải luyện tập trước.

Giang Xuân tò mò hỏi: “Nam thần của chị là ai?”

“Bách Phong, một diễn viên kiêm ca sĩ nổi tiếng, cậu có biết không?”

Giang Xuân: “Hình như… tôi không biết. "

Ôn Nhạc không khỏi thở dài:" Nhìn xem, đây là thời đại khoảng cách thế hệ. "

Phó Tình thản nhiên mở miệng hỏi:"? Cả hai năm, cô còn thích hắn à. "

" Tôi rất trung thành nha.Tôi muốn cùng một sân khấu với anh ấy lâu lắm rồi. ”

Phó Tình không thể không cười:“ Xin chúc mừng, cô đã đạt được điều mình muốn.”

Ôn Nhạc ôm mặt cười mơ màng:“ Hắc, nếu có cơ hội này, tôi nhất định phải... ”

Loảng xoảng một tiếng, Thời Tinh Hà đặt cốc nước trên tay xuống.

Cả Phó Tình và Giang Xuân đều sửng sốt.

Sau khi Ôn Nhạc bị ngắt lời, cô vội vàng cầm đũa lên:” Huyết vịt của tôi chín rồi!”

Mọi người bắt đầu động đũa , chỉ khi Tinh Hà không ăn, thậm chí còn đẩy bát đĩa trước mặt ra xa hơn.

Anh muốn tự hỏi mình tại sao anh vẫn ngồi đây.

Hôm nay tình cờ gặp lại một người bạn cũ đã không gặp từ lâu, Ôn Nhạc mừng quá liền bỏ qua sự tồn tại của Thời Tinh Hà, ăn xong một lúc cảm thấy không đủ liền kêu người phục vụ mở ra một chai rượu.

“ Tới đây, nào cụng ly ~" Cô đang cao hứng ăn uống.

Thấy cô uống hết rượu này đến ngụm khác, Phó Tình miễn cưỡng thuyết phục: “Tửu lượng kém, uống ít một chút.”

“Không sao, hôm nay tôi rất vui!”

Giang Xuân lo lắng thì thào: “A Nhạc, chị sẽ không say đến điên cuồng đi? "

" Làm sao có thể? Rượu của tôi ngon! "Ôn Nhạc tự tin:" Trước đây tôi đã say một lần, bọn họ đều nói tôi rất ngoan say liền ngủ đi, lát nữa An Giai sẽ đưa tôi trở về.

Phó Tình nghe thấy lời này gần như bật cười .

Khi thấy điều này , Thời Tinh Hà tinh ý nhận ra nụ cười của Phó Tình, nhíu mày lại.