Chương 12

Chương 12 Vâng, tôi không biết xấu hổ ...

Khi Giang Xuân cầm kịch bản đi ngang qua Thời Tinh Hà , cậu khá bất ngờ khi bị anh chặn lại.

“ Lúc nãy nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Giang Xuân không ngờ anh sẽ chủ động nói chuyện với chính mình, ngẩn người ra mà nhìn anh.

Giọng điệu của Thời Tinh Hà thực sự khá bình thường, như thể anh ấy hỏi một cách tình cờ, nhưng tâm trí của Giang Xuân đã bị thắt chặt ,không có thời gian để ngụy tạo bất kỳ lời nói dối nào. " Nói về tạo nhóm, để.. để thuận tiện cho việc liên lạc. "

" Ồ? " Thời Tinh Hà nhướng mày, liếc nhìn Ôn Nhạc đang làm cử chỉ khoa tay múa chân , thu lại ánh mắt, cười với anh và nói," Lập nó đi, sau khi tạo xong, hãy kéo tôi vào. "

Giang Xuân ngẩn ra một lúc , tiêu hóa được ý nghĩa của câu, vội vàng gật đầu:" Được rồi, chắc chắn rồi. "

Ôn Nhạc sẽ dùng điện thoại di động trong giờ giải lao trên phim trường để tìm hiểu những tin tức mới nhất , những câu chuyện phiếm trên phim trường ,ngành công nghiệp giải trí, hoặc trò chuyện với bạn bè một cái gì đó.

Trong lúc chờ đợi tới cảnh quay, cô xắn tay áo rộng dựa vào hàng rào màu đỏ của hành lang, trả lời một tin nhắn cho một người bạn thì đột nhiên một nhóm tin mới hiện ra.

Cô có rất nhiều tin tức nhóm, cô cũng không coi trọng, nhưng nhìn kỹ lại, cô phát hiện tên nhóm rất xa lạ, cô chưa từng thấy qua.

“ Dạ Đàm 101 ?” Cô ngạc nhiên không hiểu đó là gì, nhấp vào để xem.

Có bốn thành viên trong đó, bao gồm cô , Phó Tình , Giang Xuân và ... Thời Tinh Hà.

Trong nhóm,Giang Xuân gửi một câu đơn độc "Xin chào mọi người", sau đó không có phản hồi.

Ôn Nhạc kinh ngạc, không phải nói là không tạo nhóm sao?

Làm thế nào Thời Tinh Hà có thể tham gia? ! Cô lập tức gửi tin nhắn cho Giang Xuân, Giang Xuân nhanh chóng đáp lại: "Nếu chị cho rằng anh ấy không đồng ý, em có dám kéo anh ấy vào không? [Lau mồ hôi]"

Đây là sự thật, Giang Xuân còn chưa dũng cảm như vậy.

Ôn Nhạc lại hỏi: "Anh ta có biết tôi cũng ở trong không?"

Giang Xuân: "Em nói lập nhóm, có lẽ anh ấy biết."

Ôn Nhạc nhíu mày, nhưng vẫn là không hiểu rõ lắm.

Sau khi hoàn thành công việc vào buổi tối và trở về khách sạn, Phó Tình gửi một tin nhắn trong nhóm: "Từ đầu chúng ta đã không ăn cùng nhau , nếu chúng ta hoàn thành sớm vào ngày mai, chúng ta hãy cùng nhau ăn cơm đi [ Chờ Mong ] "

Giang Xuân dẫn đầu tích cực trả lời:" OK! [Vỗ tay] "

Hơn một tiếng đồng hồ, Thời Tinh Hà không có phản hồi, Ôn Nhạc tự nghĩ nhất định anh sẽ không đi.

Anh ấy thường quay trở lại chiếc xe sang trọng của mình để nghỉ trưa.

Vì vậy, cô ấy đáp lại một cử chỉ OK

Vài phút sau, Thời Tinh Hà cũng đáp lại.

“ Có thể ” Hai từ rất ngắn.

Ôn Nhạc ngẩn người.

Cô vặn đi lăn lại trên giường mấy lần, sau đó hai tay ôm lấy cái đầu dường như đang muốn nổ tung của mình, hối hận không thôi.

Đã quá muộn để rút lại tin nhắn của bạn bây giờ? !

Ngày thứ hai, Ôn Nhạc đầu óc không khỏi tìm một lý do hợp lý để không đi, ngay cả ăn cơm cũng lơ đãng.

Phó Tình không chịu được nữa: "A Nhạc cô lại muốn phát ngốc rồi à, đút vào mũi rồi."

"Làm sao vậy? Hôm nay tâm tình không tốt sao?" Giang Xuân cũng rất quan tâm đến cô ấy.

“Không phải, chỉ là bụng khó chịu.” Ôn Nhạc đang định tranh thủ lấy cớ buổi tối không đi ăn cơm, bóng người bên cạnh khẽ lay động, lại có người ngồi đối diện với cô.

Sau khi Ôn Nhạc ngẩng đầu lên xem là ai, chiếc đũa trong tay đã rơi ra.

Thời Tinh Hà

Làm sao anh ta có thể đến đây? !

Phó Tình và Giang Xuân cũng có vẻ ngạc nhiên.

“Khách hiếm, hôm nay đến ăn cơm với chúng tôi à ?” Phó Tình cười trêu chọc.

“Tương lai sẽ cùng nhau ăn cơm, đừng nói là tôi không cùng nhóm nhé. ” Thời Tinh Hà nhướng mi, liếc nhẹ Ôn Nhạc đang cầm đũa lên, khóe miệng nhếch lên. “Tại sao? Không được chào đón?”

“Không phải ,không phải .”

“Chào mừng .” Chào mừng.

Phó Tình và Giang Xuân vỗ tay bầu không khí trở nên bớt u ám

Đôi mắt của Thời Tinh Hà nhìn Ôn Nhạc hờ hững: " không nói gì, có phải là không muốn chào đón tôi không?”

Ôn Nhạc cong mắt, “Làm sao có thể . Tốt lắm, Tôi rất hoan nghênh, ha, ha. ”

“ Vậy được,Tốt thôi. ”Thời Tinh Hà khẽ thở dài:“ Tôi vẫn sợ tối nay có tôi đi ăn tối cô sẽ không đi. Bây giờ có vẻ như lo lắng của tôi không cần thiết, đúng không? "

" ... Đúng, đúng , đúng, đúng không? "Ôn Nhạc ngón tay cầm cốc nước của mình, nhếch mép cười đến mức khóe miệng gần như giật giật.

Anh thật không bình thường khiến trong lòng cô cảm thấy rất tệ.

Buổi tối cũng không phải là Thiết Hạ Hồng Môn Yến đi ?

Đây là lần đầu tiên bốn nhân vật chính ngồi ăn cùng nhau kể từ khi bắt đầu khai máy, không giống như trước đây họ sẽ nói và cười trong khi ăn, sau khi Thời Tinh Hà tham gia, bầu không khí trở nên rất yên tĩnh.

Ôn Nhạc thản nhiên uống hai ngụm, rốt cuộc ngồi không yên, không thoải mái muốn chạy.

Thoáng nhìn thấy cô đang quằn quại ở đó, Thời Tinh Hà không chịu nổi: “Có gai trên ghế hả?”

Ôn Nhạc ngây ngô mở mắt nói: “Không, tôi vẫn luôn như thế này, đứng không ra đứng ngồi không ra ngồi . "

Thời Tinh Hà cười và nói," oh, cô khá là tự hào. "

Giọng điệu của cô rất nghiêm túc và tự tin:" Đúng vậy, tôi không biết xấu hổ. "

" ... "Miệng Thời Tinh Hà co giật không kiểm soát được.

Phó Tình đưa tay lên che đi nụ cười trộm trên môi, cô phải nói khi thấy Tinh Hà thậm chí không nói được lời nào, cô có chút thấy thú vị

Đây có lẽ được gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Ngày hôm đó buổi quay diễn ra suôn sẻ, công việc cũng kết thúc rất sớm, Phó Tình đã đặt chỗ ăn trước, sau khi mọi người thay trang phục xong thì mang theo trợ lý và chuẩn bị lên đường.

Vịt đã lên thớt, Ôn Nhạc sẽ đến đó là không được, cô ngồi trong xe, xoa cằm suy nghĩ về cuộc sống.

An Giai lo lắng xoa xoa tay: "Làm gì đây, tim đập nhanh quá! Làm sao đây ".

An Giai lo lắng bây giờ có Thời Tinh Hà , vì sợ gặp phải anh ta Ôn Nhạc lại gặp họa

Tôi đã không bị mất tiền lần trước.

Nếu cô lại gây sự với anh ta, Ôn Nhạc sẽ tự mình trả giá.

" A Nhạc, chị không lo lắng sao?” “Đương nhiên là có rồi .” Ôn Nhạc dựa vào cửa sổ xe, nhìn lên cảnh đêm bên ngoài bốn mươi lăm độ, buồn bực nói: “Nhưng cũng đã đến rồi, bất quá tùy cơ ứng biến đi "

Phó Tình đặt chỗ là một quán lẩu, một trong những quán nổi tiếng hơn ở đây, gần trường quay.

Lên lầu và đi thẳng vào phòng riêng. Ôn Nhạc dẫn đầu, Thinh Chiêu nhìn theo bóng lưng của cô không thể hiểu được tại sao hôm nay Thời Tinh Hà lại đến ăn bữa ăn này.

Anh ta không phải rất ghét cô ấy sao?

“Ông chủ, hôm nay chúng ta không có sắp xếp gì khác sao? Chỉ ăn cơm thôi sao?” Thịnh Chiêu trầm giọng hỏi, không biết đêm nay có ẩn tình gì không.

Thời Tinh Hà ậm ừ và nói: “ Ừ , có ” Quả nhiên! Thịnh Chiêu mong chờ đợi câu trả lời của anh ta.

“Sự sắp xếp kia là....” Đôi mắt lạnh lùng của Thời Tinh Hà quét qua, khuôn mặt đẹp như ngọc hoàn mỹ kia đầy hờ hững và tàn nhẫn: “Anh tự đi ăn đi, đừng làm phiền tôi.”

Thịnh Chiêu mếu máo, khuôn mặt như đưa đám đứng tại chỗ.