Chương 10: Cô là chuột còn anh là mèo

Phó Tình buổi chiều cũng đã đến trường quay , vừa nghe nói đạo diễn Trương đang mời khách, cô lập tức giả bộ không vui: "Đạo diễn, thật bất công , sao lại chờ tôi vắng mặt mà đãi khách!"

“Cô sợ béo, lại không uống đồ ngọt.” Đạo diễn Trương dùng tiếng phổ thông cãi lại, chỉ tay về phía Thời Tinh Hà đang ngồi bên bàn cờ, “Đó là đánh cược với cậu ấy. Đánh cờ thua cậu ấy liền ép ta đãi khách. "

Thời Tinh Hà mỉm cười," Đạo diễn, thua thì phải chịu phạt, sao lại nói là tôi ép? "

" Tôi chơi không giỏi lắm, tôi Không thông minh bằng bộ não của cậu. Đánh cờ thua cậu là điều ai cũng biết. "

Trương đạo còn đang than thở, Phó Tỉnh đã kích động kéo ông:" Vậy ta nói cho ông biết, tôi đây cũng muốn chơi, ai thua phải bao một chầu lẫu"

"!? lẩu " Ôn Nhạc vừa bước chân vào căn phòng nhanh chóng bắt lấy điểm mấu chốt : “ Lẫu à ?Ở đâu thế “

"à, nó vừa mới xuất hiện" Đạo diễn Trương vỗ tay đổi chủ đề.

Nhân viên vẫn đang chuẩn bị máy móc, Ôn Nhạc cùng Phó Tình bên cạnh nói chuyện một chút.

Phó Tình cũng biết rằng cô đã tìm thấy mặt dây chuyền của Thời Tinh Hà , cô ấy khá bật ngờ, thở phào nhẹ nhõm.

"Sao mặt lại đỏ bừng thế? Mới ngủ dậy à?"

"À! Sáng nay đau bụng chết mất. Mới vừa rồi ngủ ngon hơn rất nhiều." Ôn Nhạc nghĩ đến điều gì đó, quay mặt về phía đạo diễn Trương cười: “ Đạo diễn, cảm ơn vì cacao. Sau khi uống xong, tôi đã sống lại!”

Giọng nói tràn đầy hơi thở, thực sự sống lại.

Thời Tinh Hà, người đang cúi đầu nghiên cứu quân cờ, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt anh rơi vào cô, xen lẫn một nụ cười khó nhận ra.

Đạo diễn Trương nở nụ cười gượng trên mặt đầy khó khăn, xua tay nói: “ không cần cảm ơn, sau này có thể bớt cho tôi ít phiền phức là được rồi.”

Ôn Nhạc vô thức cắn ngón tay cái gật đầu.

Ở đây, ít rắc rối hơn là tránh xa Thời Tinh Hà.

Cô ghi nhớ nó sâu sắc trong lòng.

“Muốn cảm ơn thì phải cảm ơn Thời Lão sư.” Phó Tình đột nhiên bắt đầu nói: “Nếu anh ấy không thắng đạo diễn, cô cũng chẳng có cacao uống.”

Trước cô còn tưởng rằng Thời Tinh Hà ghét Ôn Nhạc mà không có lý do gì, nhưng sau khi biết rằng đó là một sự hiểu lầm .

Hiện tại hai người bọn họ hẳn là đã nói rõ ràng rồi, dù sao cũng không có vấn đề gì mà cứng ngắc như vậy, dù sao vẫn sẽ ở bên nhau vài tháng trong tương lai khi đóng phim.

Cô cố ý muốn làm dịu không khí yêu cầu hai người nói vài câu.

Đó không nhất thiết phải là một mối quan hệ tốt, ít nhất là với tư cách một đồng nghiệp bình thường.

Vẻ mặt Thời Tinh Hà hơi giãn ra, đặt quân cờ trong tay xuống, dùng tay nâng nhẹ nhàng di chuyển ống tay áo mềm mại.

“Hả?” Ôn Nhạc quay sang hỏi Phó Tỉnh: “Cờ gì? Đạo diễn có thể chơi cờ?” Cô ấy giơ tay hét lớn: “ Đạo diễn, tôi cũng muốn chơi với ông!”

Trương đạo, người lần lượt bị bức hại, đã đứng dậy Chạy trốn, tránh thật xa một người trong số họ.

Ôn Nhạc che miệng cười : “Nhìn xem, đạo diễn đã bị tôi làm cho sợ hãi.”

Phó Tình nghiêng người liếc nhìn Thời Tinh Hà đang nhìn cô , giơ tay sờ mặt cô một cái cười cười, cũng không nói gì.

Ôn Nhạc sau ngày hôm nay thân thể đã bình phục, đầu không còn đau, bụng không còn cảm giác khó chịu, ăn ngủ được, chạy nhảy, lấy lại sức sống trước kia tràn đầy năng lượng.

Cô đã đạt được điều ước của mình không gặp rắc rối nữa.

Bởi vì bây giờ cô có thể chạy thật xa khỏi Thời Tinh Hà khi cô hết vai diễn.

Cô giống như chiếc radar được lắp trên người, có thể đảm bảo rằng cô sẽ luôn ở cách xa anh ít nhất mười mét.

Xa anh, chắc chắn không có chuyện gì xảy ra.

Nó thật êm đềm trong ba ngày.

Buổi tối hôm nay, có một cảnh giữa Tiết Cảnh và Tô Tô

Nội dung là buổi tối cả hai đi đến liễu sơn trang , Tô Tô gần như bị phát hiện thì bị Tiết Cảnh kéo đến một góc rồi bịt miệng cô từ phía sau.

Cô biết rằng Thời Tinh Hà không muốn tiếp xúc thân thể với cô, cô cũng không muốn gần gũi với anh.

Nhưng cô đóng phim rất chuyên nghiệp, chỉ cần anh không phản đối thì cô sẽ diễn theo kịch bản.

Trước khi bắt đầu quay, các cảnh quay thường được phát lên lịch trước.

Ôn Nhạc nghĩ anh sẽ bước qua cảnh quay dễ dàng như trước, sẽ ôm cô khi chính thức quay.

Kết quả thật bất ngờ, trong bóng tối, Thời Tinh Hà đưa tay kéo cô ra, vòng ra sau lưng cô lấy tay bịt miệng cô lại.

Ôn Nhạc không chuẩn bị trước, hai mắt mở to, thân thể chìm trong vòng tay của anh, môi áp vào lòng bàn tay, hơi thở ấm áp nghe tiếng anh nói bên tai.

Trước đó là một tai nạn lao vào vòng tay anh, tóc tai dựng đứng, không nhớ rõ là như thế nào.

Nhưng bây giờ anh vòng tay qua người cô, vẫn nói chuyện với đạo diễn trong khi vẫn giữ kiểu hành động này.

“Đạo diễn , cứ như vậy được không?”

Ôn Nhạc hơi cứng người.

“Tốt lắm.” Đạo diễn Trương hoàn toàn không nhận thấy sự khác thường của cô, lật xem kịch bản và gật đầu liên tục, “Sau này nên di chuyển nhanh hơn, nắm chặt tay hơn.”

“Được rồi.” Thời Tinh Hà hoàn toàn đang thảo luận bình thường. Trong giọng điệu của anh , dường như anh không hề có ý định buông cô ra.

Ôn Nhạc thở phào nhẹ nhõm, đang định giơ tay định gỡ anh ra, nhưng tay của Thời Tinh Hà đột nhiên siết chặt, không cho cô thành công.

"? Cô là thỏ à ? Tại sao bỏ chạy khi nhìn thấy tôi" Thời Tinh Hà cười lạnh , thì thầm vào tai cô: " Sợ rằng tôi sẽ ăn cô?"

Tim Ôn Nhac đã bị đánh bại hai lần, cảm giác kỳ lạ và đáng sợ, tăng thêm sức lực hất tay anh ra.

Lần này anh buông cô ra một cách dễ dàng.

Ôn Nhạc xoay người, đứng đối mặt với hắn, dùng ánh mắt của hắn mà nhìn chằm chằm.

Đôi mắt to tròn, con ngươi đen láy, trong sáng luôn tạo cho người nhìn cảm giác sáng, tròn thông minh.

Có lẽ vì thiếu tự tin nên việc nhìn chằm chằm vào anh bằng một đôi mắt trong sáng như vậy vào lúc này giống như một trò đùa.

Và những gì cô ấy nói thật buồn cười.

“Tôi không phải là thỏ!” Cô nói một cách mạnh mẽ: “Tôi là chuột!” Con thỏ màu trắng dịu dàng đáng yêu, cô ấy ý thức không giống như thế này khi ở gần Thời Tinh Hà

Cô gần như là một con chuột với anh , cô sợ rằng mình sẽ vô tình chọc tức anh sẽ bị chà đạp đến chết.

Nhưng Thời Tinh Hà chỉ cảm thấy hơi buồn cười khi lần đầu tiên nghe ai đó miêu tả về mình như thế này: "Vậy cô nghĩ tôi là mèo, cô sẽ bỏ chạy khi nhìn thấy tôi?"

Anh không phải là mèo, anh là chó rừng, là hổ báo!

Hãy trốn nếu bạn không đủ khả năng.

"Vậy thì cô có biết, chuột càng chạy càng bị mèo bắt không?"

"..." Da đầu Ôn Nhạc tê dại.

“Hơn nữa, trên đời này, con chuột làm sao có thể sống tốt sau vài lần chọc tức con mèo?” Thời Tinh Hà cười nhạt, giọng nói nhẹ nhàng : “Sớm muộn gì con mèo cũng ăn con chuột vào bụng. . ”

Ôn Nhạc cảm thấy sau gáy lạnh lẽo, sờ sờ vết thương trên cổ, ôm tay nhìn anh mỉm cười, cả người đã bị mây đen bao phủ.

Chết thật rồi, có phải Thời Tinh Hà đang nhìn chằm chằm vào cô không?

Anh muốn làm gì? !

Đạo diễn nói lên trên loa rằng giờ sẽ quay phim chính thức, Ôn Nhạc quay người bỏ chạy, nhưng anh đột nhiên ngăn cô lại.

“Ôn Nhạc.” Ôn Nhạc nghe thấy anh gọi tên của mình, liền có như mơ ảo giác , ngực đánh trống liên hồi quay đầu lại.

Thời Tinh Hà nhìn cô, biểu cảm và giọng điệu của anh đã thoải mái hơn trước rất nhiều.

“Tôi nói nếu như hiểu lầm cô , tôi sẽ cho cô một lời giải thích.”

Ôn Nhạc không biết tại sao lại nhắc tới chuyện này, cô cũng không cần giải thích một chút nào.

Nhìn thấy sự bối rối trong mắt cô, anh ngừng lại, cuối cùng chỉ nói: “Sáng mai cô chú ý tin tức.”

Cảnh này có một số vị trí, cộng thêm một số điều chỉnh nhỏ đã được đạo diễn thực hiện tám lần!

Trong khoảng thời gian này, Ôn Nhạc luôn thở phào nhẹ nhõm, sợ rằng trong khoảng thời gian này anh sẽ mất kiên nhẫn, nhưng việc quay phim vẫn diễn ra suôn sẻ.

“A Nhạc , A Nhạc”

Ngày hôm sau Ôn Nhạc bị An Giai kích động đánh thức, sờ sờ điện thoại nhìn, mới chín giờ.

Buổi sáng cô ấy không có cảnh quay, nếu không có gì đặc biệt, An Giai cũng sẽ không gọi điện thoại cho cô ấy.

“Có chuyện gì vậy?” Cô không có đứng dậy, uể oải dựa vào trước màn hình điện thoại mà An Giai đưa cho

Trong giây tiếp theo, mắt cô mở to.

"Hả??!!!

Công ty đăng nhầm ảnh của cô dẫn đến việc cô bị mắng cho đến bây , sau khi giả chết hơn hai năm, đã thực sự đưa ra lời xin lỗi công khai với cô ấy? !

“Đây không phải là ảnh photoshop?”

“Đương nhiên là không, em làm gì với cái này?” An Giai lắc đầu nguầy nguậy, nhanh chóng bấm điện thoại cho cô xem. Đó quả thực là tài khoản Weibo chính thức của công ty đó, mà không thể sai được.

Ôn Nhạc hoàn toàn tỉnh táo, cô đọc nguyên văn bản tuyên bố, viết khá chân thành, không thêm không bớt, cô thật sự không có lỗi.

Đây là sự thật.

Đây là điều mà cả đời cô chưa bao giờ nghĩ tới.

Cô lướt qua các bình luận bên dưới thấy rằng mọi người cũng rất hoang mang và sốc.

" Công Ty này làm sao vậy? Hơn hai năm trước không xin lỗi. Bây giờ đến xin lỗi sao ??"

" Ôn Nhạc đã thay đổi rất nhiều. Có phải công ty lớn đã khiến cho công ty phải cúi gập người lần đầu tiên sau hai năm không?! Thật là tuyệt vời! "

...

Cũng có nhiều cư dân mạng vì tin đồn thất thiệt đã rất ngạc nhiên, nói rằng nếu họ không nhìn thấy câu nói này, họ thực sự muốn tiếp tục mắng chửi Ôn Nhạc.

Ngay khi Ôn Nhạc đang bối rối lật xem các bình luận, lời nói của Thời Tinh Hà chợt lóe lên trong đầu.

“Tôi nói nếu là hiểu lầm cô, tôi sai, tôi sẽ cho cô một lời giải thích.”

“Ngày mai chính cô chú ý tin tức.”

Cô mở to hai mắt, rốt cục nhận ra.