Chương 9 :Thời Tinh Hà xấu hổ

Ngày hôm sau, Ôn Nhạc gặp phải thảm cảnh.

Mọi chuyện là gần ba giờ sáng cô mới trở về khách sạn, sáu giờ lại vội trang điểm đến phim trường, cô lại bị mắc mưa lúc đến nơi đã là giữa buổi lễ, cô còn đau bụng. Có lẽ bị một số di chứng của việc va phải cây, đi đường thì say xe, suốt đường đi đều thấy chóng mặt.

Đây không phải là điều tồi tệ nhất, tệ nhất là hôm nay cô hầu như chỉ là diễn cảnh võ thuật, phải đeo dây thép cả ngày.

Trước giờ nghỉ trưa, Ôn Nhạc cảm thấy hồn phi phách tán, thân thể gần như không phải của chính mình.

"Uuuuu ..." Khi chờ đợi, Ôn Nhạc dựa vào An Giai, sắc mặt tái nhợt, đáng thương nói: "Tại sao em nói uống thuốc giảm đau có hiệu quả? Chị không thấy bớt xíu nào thế, trước đây chưa từng đau như vậy!

" Loại thuốc này tùy theo thể chất mà thay đổi. "Vừa đỡ cô, An Giai vừa nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô, dỗ dành :" Chị nghỉ ngơi một chút đi, kiên trì một chút. "

Cô cũng muốn Ôn Nhạc nghỉ ngơi bây giờ , nhưng quay phim không phải là việc của một người, đoàn phim được sắp xếp, nữ thứ không thể vì đau bụng xin nghỉ làm chậm tiến độ. Trừ khi đau đến mức không thể cử động, hoặc là một kẻ tư bản như Thời Tinh Hà xin nghỉ. Nếu không,chỉ có thể nghiến răng cố chấp.

Ôn Nhạc yếu ớt gật đầu: “Ừm, đã biết.” Cô đã không phải chưa gặp bất kỳ khó khăn ,vất vả nào khi đóng phim trong nhiều năm như vậy, nhưng cô đã kiên trì.Cô chỉ dựa vào những người xung quanh để dựa dẫm và làm nũng. “xoa cho chị.” Ôn Nhạc cầm tay cô đặt ở trên bụng.

An Giai ngoan ngoãn đối với cô: “Được rồi, sẽ xoa .”

Thời Tinh Hà bị nhân viên vây quanh để phân loại quần áo, Thịnh Chiêu liếc nhìn Ôn Nhạc lần thứ năm

Cô ta hôm nay tâm trạng rất tệ, chỉ cần đạo diễn gọi tên cô ra là cô nhăn mặt dựa vào người trợ lý nhỏ khó chịu rêи ɾỉ.

Cảm giác như bị ép buộc một lúc, cô liền sẽ ngất xỉu.

Thịnh Chiêu chú ý đến biểu hiện của Thời Tinh Hà cảm thấy rằng anh ta đã đọc thấu suy nghĩ của ông chủ, cố ý lẩm bẩm: "Tại sao cô ấy luôn ở đó kêu ca, ồn ào như vậy."

Thời Tinh Hà thu lại ánh mắt màu đen đẹp đẽ và lạnh lùng, từ từ nhìn anh, vẻ mặt như đang nhìn một tên ngốc.

“Cậu có cảm thấy cậu rất ồn ào không?”

Tại sao bạn lại hét vào mặt anh ta? Có phải anh ấy đã nói sai? Không thể nào! Suy nghĩ mọi lí do nhưng anh vẫn không dám nói.

Anh quay đầu lại liếc nhìn Ôn Nhạc, cảm thấy có chút tức giận và khó chịu, ông chủ giận cá chém thớt, thật không công bằng.

Vì vậy, cố gắng giữ hai người này càng xa càng tốt, ngoại trừ việc quay phim, không tiếp xúc thêm là lựa chọn đúng đắn.

Đừng để thiếu gia mất bình tĩnh , những người xung quanh phải chịu thiệt thòi.

"Thật sự là nghỉ trưa? Không phải còn có hai cảnh sao?" Ôn Nhạc không thể tin vào tai mình.

Nội vụ hiện trường nói: “Lão sư Thời tạm thời có chuyện phải làm, sau giờ nghỉ trưa ta sẽ tiếp tục quay.”

Đêm ngủ tựa đầu kê gối, trên đời còn có chuyện tốt như vậy!

Ôn Nhạc quay đầu, dùng tay chân bò lại trên ghế tựa, cuộn mình nằm xuống.

An Giai mang bữa ăn tới, nhưng cô cũng không muốn ăn.

“Đừng lo lắng cho chị , chị muốn ngủ một lát,em tự mình ăn đi.” cô kéo chăn nhỏ che đầu.

Nhìn cô khó chịu quá, An Giai không ăn được, suy nghĩ một hồi, “Đắp một chai nước nóng đi, có lẽ sẽ tốt hơn.”

Ôn Nhạc từ trong chăn lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hướng về phía An Giai duỗi tay ra, nhẹ giọng nói: "

"Cảm ơn " An Giai nắm lấy tay của cô, sau đó ra ngoài: “chị ngủ đi, lát nữa em sẽ trở lại"

Ôn Nhạc chỉ nhắm mắt lại nằm một hồi, tinh tường ý thức được cái gì, liền lại mở ra, hơi hơi chống người nhìn ra ngoài đầu.

Thời Tinh Hà đang mặc một bộ trang phục diễn dừng lại cách cô năm sáu mét, nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt đen trong veo.

Nhân viên gần đó đều lần lượt đi ăn, ở đây chỉ còn lại có hai người.

Ôn Nhạc cảm thấy cơ thể rất khó chịu. Sau khi nhìn thấy Thời Tinh Hà, cô ấy không chỉ khó chịu về thể xác mà tinh thần cũng không mấy vui vẻ .

"... đại diện của anh chưa gửi cho tôi hóa đơn. Tôi không biết nên trả bao nhiêu. Đừng lo lắng! Chừng nào nó được gửi, tôi sẽ chuyển tiền ngay lập tức!"

Thời Tinh Hà cau mày “Cô nghĩ tôi đến đây để nhắc nhở cô sao? Tôi đang thiếu chút tiền ấy của cô?”

“Nếu không thì sao?” Ôn Nhạc không nghĩ ra anh tìm cô vì điều gì.

Đối mặt với vẻ đề phòng của cô, hơi thở của Thời Tinh Hà hơi chùng xuống ,anh nhìn vào mặt cô và hỏi: ” Có muốn nôn không?”

“Muốn nôn à?” Ôn Nhạc trầm ngâm gật đầu, “Có, sao vậy?”

Thời Tinh Hà Anh nghe thấy lời nói đó liền tiến lại gần, nhưng nhanh chóng dừng lại, anh nói:Có thể cô bị chấn động não, tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra.”

“Tôi không bị chấn động, muốn nôn vì những lý do khác. ”Ôn Nhạc biết ý của anh.

Trong khoảng thời gian này, cô đã đối đầu với anh rất nhiều, với tư cách là nam diễn viên được yêu thích nhất hiện nay, ngoài việc đóng phim, anh cũng sẽ có nhiều hoạt động kinh doanh khác nhau. Nếu cô trì hoãn, mất hụt thời gian chính là của anh.

Cô ôm chặt lấy chiếc bụng đang đau của mình bày tỏ quyết tâm với anh: “Đừng lo, tôi sẽ không trì hoãn làm mất thời gian của anh.”

Thời Tinh Hà tức giận: “Ai nói với cô điều này?” Anh chậm lại, sau đó hỏi: “Còn lý do gì nữa?”

Ôn Nhạc: “… Tôi có nên nói sự thật không?”

Thời Tinh Hà thoạt nhìn rất đáng tin: “Tốt hơn là nên nói sự thật.”

“Bà dì của tôi đến.”

Con ngươi của Thời Tinh Hà chợt lóe sáng, một lúc sau anh vẫn không trả lời.

Ôn Nhạc cũng giải thích: “như vậy sẽ làm cho muốn nôn.” Là vì anh hỏi, người xấu hổ là anh, cũng không phải tôi xấu hổ.

Vừa lúc đó, An Giai đã lấy nước nóng trở lại, cô ấy nhìn thấy Tinh Hà ở đó, cô ấy không thể không phát ra tiếng chuông báo động.

“A Nhạc, em về rồi.”

Cô ấy chuyển từ chạy lon ton sang chạy.

Thời Tinh Hà liếc nhìn cô, dừng một chút, quay người và sải bước đi.

"Anh ấy đến đây làm gì vậy ? Có phải lại làm chị khó xử không?" An Giai lo lắng hỏi.

Ôn Nhạc đặt chai đầy nước nóng lên bụng, nằm trở lại, lẩm bẩm nói: “Không phải vấn đề lớn…Chị ngủ một lát, đến giờ lại gọi .”

Cô mệt mỏi, buồn ngủ, không thoải mái, vì thế rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mê mệt.

Vào thời điểm Ôn Nhạc tỉnh dậy, cảm giác như đã mấy thế kỷ trôi qua.

Cô duỗi eo, vừa ngồi dậy, An Giai đã nhét trong tay một cốc cacao nóng.

“Uống một chút cái này đi.”

Ôn Nhạc cảm thấy khá hơn, ngửi được mùi thơm đã thấy thèm ăn, nóng lòng muốn uống vài ngụm.

Bụng bỗng ấm lên.

“Ở đâu thế?” Cô cười quanh co, nói một cách uể oải, so với buổi sáng tốt hơn rất nhiều.

An Giai thở phào nhẹ nhõm, hướng về phía Ôn Nhạc nhìn thấy không ít người đang uống trà sữa.

“Đạo diễn đãi , bọn họ gọi em đến lấy, em chọn cái này, chị uống xong nhất định sẽ cảm thấy tốt hơn.”

Quả thực thoải mái hơn rất nhiều.

Hoàn cảnh đặc biệt không sợ tăng cân, Ôn Nhạc uống gần hết cái ly này, lại cảm thấy mình tràn đầy khí lực, cơ thể không còn choáng váng.