Chương 46: vết hôn

Vẫn là thói quen hàng ngày đối với Nghiêm Tác, thức dậy trước Tô Ni Hinh đã trở thành một chuyện không thể thay đổi.

Nhìn người bên cạnh vẫn còn ngủ say, như vậy liền âu yếm hôn nhẹ lên trán, sau đó rời khỏi giường, còn không quên đấp lại chăn giúp Tô Ni Hinh.

Từ lúc hắn đến tìm cô cũng đã hơn một tuần, chỉ toàn nằm dưới gạch. Đến lúc Nghiêm Tác được ngủ trên giường thì Tô Ni Hinh lại ra sofa mà ngủ. Rất lâu rồi mới được một bữa dễ chịu như vậy, hắn đã vui từ sáng, đương nhiên cả ngày hôm nay cũng sẽ rất vui.

Hắn ôm cô từ 3 giờ đến 5 giờ, sau đó liền vào nhà vệ sinh súc miệng, dội nước. Buổi sáng của hắn có vẻ khó khăn.

Một lúc sau mới bước ra ngoài, cơ thể đã quen chống đẩy buổi sáng. Chính là một trăm cái tròn trĩnh để khởi động ngày mới. Biết rõ Tô Ni Hinh của hắn có đam mê lớn với cơ bụng cùng thân hình lực lưỡng. Nếu đã là cô thích đương nhiên sẵn sàng làm.

Mở cửa sổ ra nhìn một chút, đến khi khẳng định bên ngoài không có người theo dõi hắn mới yên tâm mà đi làm bữa sáng. Ngày nào cũng lập đi lập lại một công việc như vậy, hắn thật sự không chán!

Đã là người trong quân đội thì những thói quen này chỉ là việc nhỏ, việc nhỏ hơn chính là yêu Tô Ni Hinh cả đời.

Chuẩn bị xong xuôi liền đến lúc hắn kiểm tra lại đồ của mình. Hôm qua chỉ chuẩn bị sơ sài, sáu khẩu súng ngắn được hắn đem cất trong nhà Tô Ni Hinh bây giờ phải lấy ra mang về. Chuẩn bị đạn, tất cả mọi thứ cẩn thận hắn mới có thể yên tâm đưa Tô Ni Hinh về nhà.

Dù sao đây cũng không phải địa bàn của hắn, người ở đây không thể tin tưởng cũng không an toàn, thận trọng vẫn là trên hết. Trước nay bắt buộc phải thận trọng, như vậy mới có thể sống cùng cô cả đời.

Phải để cô không lo không nghĩ mà yêu hắn, đây chính là ước mơ cả đời này của hắn.

Soạn hết tất cả cũng đã 6 giờ, Tô Ni Hinh trong phòng cũng thức giấc. Vừa xoay người liền thấy lạ, nhấc tay lên đã không thấy bản thân còn nắm tay Nghiêm Tác. Cô liền ngồi dậy nhìn kỹ, vẫn là không có bóng dáng của hắn.



Trong lòng vấy lên một tia lo lắng, như vậy liền chạy nhanh ra ngoài. Hôm nay bỗng nhiên không thấy hắn bên cạnh đợi mình dậy liền cảm thấy lo lắng.

Nghiêm Tác ở bên ngoài đang rửa bát, nghe tiếng bước chân liền xoay người lại nhìn. Chỉ là làm hắn có chút bất ngờ. Tô Ni Hinh chủ động nhào đến ôm hắn, đôi mày nheo lại, còn đánh vào lưng hắn mấy cái.

Nghiêm Tác lúc đầu ngạc nhiên sau đó liền cong khóe môi, hai tay ôm chặt lấy eo cô. Hắn có chút hoảng loạn, cơ ngực hắn phập phồng theo từng nhịp thở.

Hiện tại trên người không mặt áo, chỉ là một chiếc quần âu bên dưới, cứ như vậy mà đi lại trong nhà cô. Bao nhiêu da thịt, cơ bắp của hắn đều bị cô chạm qua, cũng chỉ là không mặc áo, chính là để cô muốn sờ lúc nào thì sờ.

Đương nhiên tên mặt dày như hắn cũng không thể làm không mà không kím lợi, đợi lúc cô chủ quan liền thuận tay ôm chặt.

Tô Ni Hinh tay chân không trung thực mà sờ soạng trên người hắn, từng cơ bụng rắn chắc kia đều bị cô sờ qua. Ánh mắt sáng chăm chú quan sát, gương mặt thích thú.

Nghiêm Tác từ sáng đã không dễ chịu, lúc Tô Ni Hinh thức dậy lại càng khó mà dễ chịu.

Nhìn vết hôn ở xương quai xanh, lại nhìn xuống đùi bị lớp váy dài che mất. Như vậy cả gương mặt đều đỏ, trước ngực của hắn cũng đỏ lên.

Tô Ni Hinh phát giác được chuyện khác thường, sau đó liền ngước mắt nhìn hắn, bàn tay đang di chuyển chậm rãi cũng như vậy mà dừng lại. Hắn không giải thích gì, lấy tay che mặt, còn quay đầu đi chỗ khác. Đại lão đại như Tô Ni Hinh liền ngượng ngùng mà chạy thẳng vào nhà vệ sinh khoá trái cửa.

Cô bây giờ vỗ mặt tự nhủ không sao, sau đó liền đánh răng rửa mặt rồi đi tắm để trở về nhà.

Chỉ là vừa cởi chiếc váy ngủ ra, mặt cô đã chậm rãi mà đen lại. Môi mím lại, tay sờ vào vết hôn trên xương quai xanh, cả ở đùi non cũng bị hắn hôn đến đẫm màu.



Tên biếи ŧɦái chết tiệt kia vậy mà lại canh lúc cô ngủ làm điều xằng bậy, bản thân ăn trộm còn để lại dấu tích.

Tô Ni Hinh trong đầu đã tức điên lên, cứ như vậy mà quấn chiếc khăn tắm bước ra. Vừa đến cửa liền sực nhớ mà nhìn lại bản thân, chỉ là mấy vết đỏ trên người lại không để cô tha cho hắn.

Bước ra ngoài đã đến chỗ Nghiêm Tác, hắn vẫn còn đang thắc mắc tại sao cô lại để như vậy cho hắn xem. Chưa kịp cười hỏi đã bị ăn trọn cái tác, còn bị đá vào hạ bộ. Không để hắn phản ứng lại Tô Ni Hinh liền chạy đi mất, rất nhanh tay mà đóng cửa lại.

Cô tức tối quăng chiếc khăn trên người xuống, bước vào bồn tắm tắm rửa sạch sẽ. Đã vậy miệng còn không quên chửi rủa hắn:

""- Nghiêm Tác chó chết, cmn... đồ thối tha, đợi ngày thuận lợi tôi nhất định cho mấy tên đàn ông khác đến thao chết anh. Đến lúc đó thằng nhỏ của anh có muốn cũng không ngốc đầu lên nỗi.""

Hình như ước muốn của cô lại chính là muốn người đàn ông của mình bị người đàn ông khác thao thì phải.

Như vậy có lẽ cũng tội nghiệp cho Nghiêm Tác, hắn vừa phải bôn ba bên ngoài, lúc về nhà chắc cũng phải cảnh giác khí nào mình có nguy cơ bị người đàn ông khác thao.

Nghiêm Tác ở bên ngoài vừa hoàn hồn lại, tay sờ sờ lên mặt. Có lần nào hắn bị Tô Ni Hinh tát mà không cười không?

Bữa sáng làm nhiều sức quá nên để lại vết, lúc đó còn tối, lại không bật đèn nền không để ý. Bây giờ bị tận mắt Tô Ni Hinh nhìn thấy, hắn có nói trăm câu cũng không thể phủ nhận.

Miệng cười mãi, ngồi ở trước cửa phòng tắm mà đợi cô ra. Hắn chính là không sợ phong ba, người phụ nữ của hắn có đánh hắn chết cũng không sợ.

Đợi lúc Tô Ni Hinh bước ra hắn liền giở trò đáng thương, yếu đuối một chút để lấy lòng, như vậy lại bớt được mấy phần cơn thịnh nộ sắp đến.