Chương 26

Bá tước Luy vẫn thản nhiên dựa lưng vào trụ cột bằng đá. Voócki cao hơn ông một cái đầu, đồng thời hắn đã có ngay một sự so sánh về tất cả các mối tương quan như sức mạnh cơ bắp, trọng lượng cơ thể... hắn đều trội hơn bá tước Luy; và hắn không việc gì phải do dự. Chỉ có một điều hắn cảm thấy hình như không thể chấp nhận được là có lẽ hắn buộc phải tấn công bất ngờ và bá tước Luy chỉ có thể chống đỡ hoặc tránh đòn khi con dao găm của hắn thình lình đâm tới. Lúc này ông ta vẫn đứng im, như thể tất nhiên việc phản ứng tự vệ sẽ không kịp. Bá tước vẫn đứng im. Thế là Voócki đâm dao với tất cả sự chắc ăn như người ta đâm một con mồi đã chuẩn bị sẵn.

Tuy nhiên… Điều này sẽ ra quá nhanh đến mức hắn không kịp hiểu cái gì vừa diễn ra đã khiến hắn phải bó tay chịu thua. Phải đến ba hay bốn giây sau hắn mới biết mình đang nằm sõng soài trên mặt đất bị tước vũ khí, hai cẳng chân đau như muốn gẫy bởi một nhát gậy phang trúng, cánh tay không cử động được và cũng đau đớn làm hắn phải kêu lên.

Bá tước Luy không cần trói, ông đặt một chân lên cái thân hình to xác bất lực, hơi cúi xuống nói:

- Giờ thì không nói năng gì nữa. Ta sẽ giành cho mi một cách để giúp mi đánh giá tình hình của mi, có thể hơi dài một chút nhưng cuối cùng sẽ chứng minh cho mi thấy ta đã biết cuộc phiêu lưu của mi từ đầu đến cuối như thế nào, nghĩa là ta còn biết rõ hơn mi nhiều. Chỉ còn một điểm ta chưa biết mà mi sẽ phải làm chứng tỏ: Phơrăngxoa, con trai mi hiện giờ ở đâu?

Không thấy hắn trả lời, ông nhắc lại: “Phơrăngxoa đâu?” Chắc Voócki cho rằng vận may bỗng nhiên đã được đặt vào tay hắn một quân chủ bài và ván bài hắn có thể chưa thua. Vì thế hắn ngoan cố không trả lời.

- Mi không trả lời ư? - Bá tước Luy hỏi, - Một lần... hai lần... ba lần... Mi có chịu trả lời không? Được lắm?

Ổng huýt nhẹ một tiếng sáo miệng.

Bốn người đàn ông xuất hiện ở góc phòng, da mặt ngăm đen, rõ ràng thuộc giống người A Rập xứ Marốc. Cũng như bá tước Luy, họ mặc áo va rơi và đội mũ cát két lính thủy có lưỡi trai bóng loáng.

Gần như ngay lúc đó một nhân vật thứ năm tiến vào. Đó là một sĩ quan người Pháp, cẳng chân bên phải là chân giả bằng gỗ.

- A! Ông đấy à, ông Patơrixơ? - Bá tước Luy nói.

Bá tước bắt đầu giới thiệu theo đúng nghi thức:

- Đại úy Patơrixơ Benvan, ông bạn tốt nhất của tôi. Voócki người Đức.

Ông hỏi đại úy Patơrixơ:

- Có gì mới không, ngài chỉ huy của tôi? Chưa tìm được Phơrăngxoa phải không?

- Chưa.

- Một giờ nữa chúng ta sẽ tìm thấy và tàu sẽ nhổ neo. Mọi người đều ở cả trên tàu rồi chứ?

- Vâng.

- Và mọi việc đều tốt phải không?

- Rất tốt.

Ông ra lệnh cho bốn người Marôc:

- Các anh bọc lấy cái tên Đức kia và dẫn hắn lên tận chỗ bàn đá cổ. Không cần trói. Hắn không dám làm gì đâu. A! Khoan đã. Một phút thôi.

Ông cúi xuống và nói vào tai Voócki:

- Trước khi ra đi, hãy nhìn kĩ Tảng Đá Kì Diệu nằm giữa những tảng đá lát trần. Lão đạo sĩ không nói dối mi đâu. Đó đúng là Tảng Đá Kì Diệu, tảng đá người ta đã đi tìm nó hàng thế kỉ nay... Và ta đã tìm ra nó, gián tiếp... bằng cách trao đổi thư tín. Hãy chào vĩnh biệt nó đi, Voócki! Mi sẽ không bao giờ được nhìn thấy nó cũng như mi sẽ không nhìn thấy điều gì khác ở cái thế giới ngầm dưới đất này.

Ông ra hiệu.

Lập tức bốn nhân viên Marốc kéo Voócki đứng dậy dẫn hắn vào cuối phòng phía đối diện với hành lang nối liền các hầm mộ.

Bá tước Luy quay về phía Ôttô từ nãy vẫn đứng ngây ra theo dõi màn kịch:

- Ôttô ta thấy mi là một thanh niên biết điều, thức thời, mi sẽ không tham gia vào những việc như thế này chứ?

- Hoàn toàn không.

- Vậy thì ta sẽ để yên cho mi. Mi có thể đi theo ta, đừng sợ.

Bá tước khoác tay ông đại úy. Hai người bước ra vừa đi vừa nói chuyện.

Mọi người ra khỏi gian hầm Tảng Đá Kì Diệu đi qua một dãy ba căn hầm mộ ở mức độ cao khác nhau. Hầm mộ cuối cùng dẫn đến một tiền sảnh. Phía đầu tiền sảnh có một chiếc thang dựa vào vách đá. Trên đó người ta mới làm một cửa ra vào bằng cách khoét lớn đá xây yếu ớt bằng vôi vữa.

Chỗ thủng đó mở ra ngoài trời giữa một lối nhỏ thẳng đứng có bậc thang xoáy trôn ốc đυ.c vào đá dẫn đến một nơi trên bờ vực ngay chỗ Phơrăngxoa đưa mẹ nó đến hồi sáng sớm. Đó là đường dốc Cửa Ngầm. Đứng trên cao, người ta nhìn thấy chiếc thuyền Vêrôních và con trai định dùng để đi khỏi đảo treo trên hai cánh tay đòn bằng sắt. Cách chỗ đó không xa, trong cái vịnh nhỏ là hình dáng trải dài của chiếc tàu ngầm.

Bá tước Luy và Patơrixơ Benvan, quay lưng về phía biển đang bước trên con đường dẫn đến đài nguyện có rừng sên mọc thành hình bán nguyệt và dừng lại gần Bàn Đá Các Tiên. Mấy anh nhân viên người Marốc đang đứng đợi hai người. Họ để Voócki ngồi dưới gốc cây sên nơi hắn đã hành quyết nạn nhân cuối cùng của hắn. Trên thân cây chỉ còn chữ V.d’H là chứng cớ duy nhất của tấn thảm kịch ghê tởm mà hắn đã tiến hành.

- Không mệt lắm chứ, Voócki? - Bá tước Luy hỏi, - Cặp giò khá rồi phải không?

Voócki nhún vai tỏ vẻ khinh thường.

- Phải, ta biết. - Bá tước nói tiếp, - Mi đang tin chắc vào con bài cuối cùng của mi. Tuy nhiên mi cần biết ta cũng có một vài quân chủ bài và ta sẽ chơi với đôi chút tự kiềm chế. Cây sên ở sau lưng mi, mi thừa biết điều đó. Mi có muốn ta sẽ làm cái việc như mi sẽ làm không? Trong lúc mi rối lên, múa may trong tội ác và không còn biết có bao nhiêu người chết vì mi thì ta đã làm họ sống lại. Mi hãy nhìn đây. Người này từ Patơrixơ đến. Mi có nhận ra không? Người mặc áo va rơi có khuy mạ vàng như ta... Đó là một trong số những nạn nhân của mi, hả? Mi đã nhốt anh ta trong hầm hành hình để hất anh ta xuống biển và chính thằng bé thiên thần Raynôn của mi đã đẩy ông ta xuống vịnh trước mắt Vêrôních. Xtêpan Maru, mi nhớ chứ?... Anh ta đã chết chứ gì? Không, không phải thế đâu. Chỉ một cái gõ của cây đũa thần kì ta đã làm cho anh ta sống lại. Anh ta đây. Ta sắp bắt tay anh ta, nói chuyện với anh ta...

Bá tước lại gần người vừa đến, chìa tay ra nói:

- Ông xem, ông Xtêpan, tôi đã báo trước với ông đúng chuông báo Ngọ là mọi chuyện sẽ xong xuôi, mọi người sẽ có mặt ở bàn đá. Hiện giờ đã đúng chuông báo Ngọ.

Xtêpan có vẻ rất khỏe mạnh. Không có một vết thương nhỏ nào trên người. Voócki nhìn anh, lo sợ và nói lắp bắp:

- Giáo sư... Xtêpan Maru.

- Chính ông ấy. - Bá tước Luy nói, - Mi muốn gì? Một lần nữa mi lại hành động như một kẻ đần độn. Tên thiên thần Raynôn của mi và mi, hai đứa hất một người xuống biển mà không có đến cả ý nghĩ xem người ta sẽ ra sao! Ta sẽ tiếp đón ông ấy... Mi đừng làm ra vẻ ngạc nhiên... Đây mới chỉ là mở đầu. Ta còn một vài trò lạ nữa. Vì ta là học trò của lão đạo sĩ!... Thế nào ông Xtêpan, kết quả việc tìm kiếm của ông ra sao rồi?

- Vô ích.

- Phơrăngxoa đâu?

- Không thể tìm ra.

- Và Vạn Sự Tốt Lành, ông có cho nó đi tìm dấu vết của chủ nó như chúng ta đã bàn thông nhất với nhau không?

- Vâng. Nhưng nó chỉ dẫn tôi từ cửa ngầm đến chỗ để thuyền của Phơrăngxoa rồi thôi, nhất định không đi nữa.

- Phía đó không có chỗ giấu ư?

- Không có qua một chỗ nào.

Bá tước Luy trầm ngâm. Ông bắt đầu đi đi lại lại trước bàn đá, có vẻ như đang dựa vào những phút cuối cùng trước khi bắt đầu một loạt biện pháp mà ông quyết thực hiện bằng được.

Cuối cùng ông nói với Voócki:

- Ta không còn thời gian để phí nữa, hai giờ nữa ta phải rời khỏi hòn đảo này. Vậy ta phải trả cho mi bao nhiêu tiền để ngay bây giờ Phơrăngxoa được trả tự do?

Voócki đáp:

- Phơrăngxoa đấu tay đôi với Raynôn, nó đã bị thua.

- Mi nói dối. Chính Phơrăngxoa đã hạ Raynôn.

- Sao mày biết! Mày cũng xem chúng nó đấu với nhau à?

- Không! Nếu thế thì ta đã can thiệp. Nhưng ta biết rõ ai thắng, ai thua.

- Ngoài tao ra không ai biết việc đó. Cả hai đứa đều bịt kín mắt.

- Nếu Phơrăngxoa chết mi sẽ hết đời.

Voócki suy nghĩ. Lí lẽ không thể chối cãi. Đến lượt hắn hỏi bá tước:

- Tóm lại mày định hiến cho tao cái gì?

- Tự do.

- Chỉ thế thôi à?

- Không có gì khác.

- Có, Tảng Đá Kì Diệu.

- Không bao giờ!

Giọng nói của bá tước xẵng, dứt khoát, ông giải thích:

- Không bao giờ! Tự do cho mi cũng là điều bất đắc dĩ bởi vì theo những nguồn tin cho biết thì phải treo cổ mi lên. Mà Tảng Đá Kì Diệu lại là cứu cánh, là sức mạnh, là quyền lực của hành vi tội ác...

- Thì đúng cái tao đang cần, - Voócki nói. - Mày càng làm tao vững tin vào giá trị của nó tao càng đòi hỏi nhiều hơn cái thứ liên quan đến việc thả hay không thả Phơrăngxoa ấy!

- Ta sẽ tìm ra Phơrăngxoa. Đây là vấn đề kiên nhẫn và nếu cần, ta có thể ở lại thêm hai hoặc ba ngày nữa!

- Mày sẽ không tìm được nó. Nếu có tìm được cũng đã quá muộn.

- Vì sao?

- Phơrăngxoa không được cho ăn uống từ hôm qua.

Câu nói của hắn lạnh lùng dữ tợn.

Sau một lát im lặng, bá tước Luy nói:

- Làm gì có trường hợp đó, mi nói đi, mi không muốn nó chết?

- Quan hệ gì đến tao! Như thế có khác gì từ bỏ công việc của tao, dừng lại giữa đường? Tao nhất định đi đến đích bất kể giữa tao và mục đích của tao có cái gì ngăn trở.

- Mi nói dối. Mi sẽ không để cho đứa bé ấy chết. Nó là con mi.

- Tao đã cho thằng bé kia chết đấy thôi!

Patơrixơ và Xtêpan tỏ một cử chỉ ghê tởm trong khi bá tước Luy cười đôn hậu.

- Hay lắm! Với mi như thế là không có chuyện đạo đức giả. Lí lẽ rõ ràng và có sức thuyết phục đấy. Đồ chó chết! Một tên Đức bộc lộ tâm hồn! Cũng đẹp đấy chứ! Còn sự pha trộn nào tuyệt hơn giữa tính hư ảo và tính tàn bạo, giữa học thuyết Xiních (vô sỉ) với thuyết thần bí! Một tên Đức bao giờ cùng có một nhiệm vụ phải làm tròn ngay cả trong trường hợp nó phải cam lòng ăn trộm hoặc gϊếŧ người đi nữa! Mi, mi còn hơn một tên Đức, mi là một tên Đức “siêu đẳng”!

Ông nói thêm, miệng vẫn tươi cười;

- Ta muốn xử sự với mi như một tên Đức siêu đẳng. Một lần cuối cùng ta hỏi mi có bằng lòng cho ta biết hiện giờ Phơrăngxoa ở đâu?

- Không.

- Được lắm.

Ông rất điềm nhiên quay về phía bốn người Marốc.

- Làm đi các anh!

Sự việc diễn ra trong khoảnh khắc. Bằng những động tác chính xác một cách kì lạ tựa như chúng được cắt thành nhiều đoạn và được tập dượt rất công phu từ trước, như những động tác quân sự của nhà binh, họ buộc dây quanh người hắn, vắt một đầu dây qua cành cây, kéo hắn lên không một chút bận tâm đến những tiếng kêu la những lời dọa dẫm và những tiếng chửi rủa của hắn. Sau cùng họ buộc chặt hắn vào thân cây hệt như khi hắn buộc các nạn nhân của hắn vào đó.

- Im đi người hùng của ta. - Bá tước Luy lặng lẽ nói, - Cố gắng mà im đi! Mi có kêu cũng chỉ làm thức giấc các bà xơ Ácchinha cùng với ba mươi chiếc quan tài mà thôi! Im đi nếu cái đó làm bộ mặt mi tươi vui lên! Nhưng với Thượng đế, mi là kẻ xấu xa quá chừng! Có bộ mặt nhăn nhó nào hơn bộ mặt của mi.

Ông lùi lại vài bước để phán đoán đối tượng của mình được kĩ hơn.

- A! Kì quan! Mi gây ấn tượng rất tốt! Tất cả đều ở đúng điểm huyệt!... Mãi đến chữ VdH có nghĩa là Voócki đờ Hohendôn! Bởi vì ta giả thiết rằng với danh nghĩa con vua, mi đã kết thân với dòng họ này. Giờ đây Voócki, mi chỉ việc dỏng tai ra, ta sắp cho mi nghe một bài diễn văn nho nhỏ.

Trên thân cây, Voócki vùng vẫy cố giật đứt các sợi dây trói. Nhưng những cố gắng của hắn chỉ làm hắn càng thêm đau. Cuối cùng hắn thôi không giẫy nữa và để cho hả cơn điên, hắn bắt đầu chửi rủa, hắn tuôn ra hàng tràng những lời xúc phạm độc địa tập trung vào bá tước Luy:

- Quân ăn cắp! Quân gϊếŧ người! Chính mày là tên gϊếŧ người! Chính mày đã kết tội Phơrăngxoa! Phơrăngxoa đã bị thương vì thằng anh nó, vết thương xấu và có thể nhiễm độc...

Xtêpan đứng bên cạnh Patơrixơ và bá tước Luy... sợ hãi thốt lên:

- Với con quỷ này mọi việc đều có thể xảy ra. Nếu đứa trẻ đang ốm...

- Những chuyện tầm phào! Những lời dọa dẫm! - Bá tước Luy khẳng định, - Đứa trẻ rất khỏe mạnh.

- Ông có chắc không?

- Khá chắc. Trong trường hợp xấu nhất vẫn còn khả năng chờ đợi thêm một tiếng đồng hồ nữa. Trong một giờ đó tên Đức siêu đẳng sẽ phải nói. Hắn không thể chịu đựng được lâu. Treo hắn lên thế này mới mở được miệng hắn.

- Nếu hắn hết chịu đựng nổi thì sao?

- Nghĩa là thế nào?

- Và nếu hắn chết đột ngột? Do một cố gắng quá sức, một biến chứng đứt mạch máu, một trường hợp đông máu?

- Thì sao?

- Thì cái chết của hắn sẽ tước bỏ mất niềm hi vọng mà chúng ta đang dựa vào để tìm Phơrăngxoa.

Nhưng bá tước Luy không hề tỏ ra nao núng.

- Hắn không chết đâu! - Ông nói to, - Loại người như Voócki không thể chết vì một cơn xuất huyết não! Không, hắn sẽ nói. Đúng vào thời điểm kết thúc bài diễn văn của tôi!

Patơrixơ Benvan bất giác cười:

- Thế ra ông có một bài diễn văn à?

- Diễn văn nói về gì nhỉ!? - Bá tước Luy nhấn mạnh, - Về toàn bộ những biến cố xung quanh Tảng Đá Kì Diệu! Một chuyên đề lịch sử, một bức tranh toàn cảnh của thời tiền sử về ba mươi tội ác của người Đức siêu đẳng! Mẹ kiếp! Không phải lúc nào người ta cũng có dịp thực hiện một bài giảng như thế này. Nào! Bá tước Luy hãy bước lên giảng bài: Hãy lên đấy với những lời bịp bợm!

Ông đứng yên lặng trước mặt Voócki một tí rồi nói:

- Hỡi người “số đỏ,” mi đang ở vị trí thuận lợi để quan sát, không phải tốn một giọt máu. Hả? Cái đó tạo ra nguồn vui và đưa lại chút ánh sáng trong bóng tối? Từ thuở loài người còn lội bì bõm trong lạc hậu người ta đã thấy cần thiết phải có một sự lãnh đạo cứng rắn. Ta, ta cam đoan với mi rằng ta đã bắt đầu không nhận ra điều cần thiết đó nữa... Mi suy nghĩ đi! Một lời tiên đoán tồn tại qua nhiều thế kỉ dài lê thê mà mi đã làm cho nó rối rắm thêm!

- Đồ kẻ cướp! Quân trộm cắp! - Voócki nghiến răng kèn kẹt.

- Những lời chửi rủa! Để làm gì? Nếu mi cảm thấy vướng víu không thoải mái thì hãy nói cho chúng ta biết về Phơrăngxoa.

- Không bao giờ! Nó sẽ chết...

- Không. Mi sẽ nói. Ta cho phép mi cắt ngang lời ta. Khi đó mi chỉ cần huýt sáo một điệu hát nho nhỏ: “Tôi có thuốc lào tốt” hay bài “Mẹ ơi những con tàu nhỏ bơi trên sông.” Ngay lúc ấy ta sẽ cử người đi tìm và nếu mi không dối trá, ta sẽ để mi sống yên ổn, Ôttô sẽ cởi trói cho mi và hai đứa có thể đi khỏi đây bằng thuyền của Phơrăngxoa. Mi đồng ý chứ?

Ông đang quay về phía Xtêpan Maru và Patơrixơ Benvan:

- Các bạn xem, làm thế này sẽ hơi kéo dài, nhưng muốn trở thành nhà hùng biện tôi cần phải có thính giả... Những thính giả đồng thời là những vị thẩm phán.

- Chúng tôi chỉ có hai người. - Patơrixơ nói.

- Các ông có ba.

- Ai nữa?

- Kìa, người thứ ba!

Đó là Vạn Sự Tốt Lành. Con chó đang chậm rãi đi lại không chút nào tỏ ra vội vàng hơn lúc bình thường. Nó hớn hở nhìn Xtêpan và vẫy đuôi mừng bá tước Luy, dáng điệu nó như muốn nói: “Ông ơi, tôi có biết ông. Chúng ta là bạn thân...” Rồi nó ngồi xuống hai chân sau như không muốn quấy rầy ai.

- Tốt lắm, Vạn Sự Tốt Lành. - Bá tước Luy nói to, - Mày cũng thấy được ý định của mọi người cho mày tham gia cuộc tìm kiếm. Cái việc tò mò ấy làm mày thêm vẻ vang và mày sẽ hài lòng vì tao.

Bá tước Luy tỏ vẻ rất vui. Ông đã có một cử tọa và một tòa án. Voócki quằn quại trên thân cây. Thời gian thật thú vị.

Ông phác họa một vài động tác giống như động tác của điệu nhảy đập chân, có thể làm Voócki nhớ đến điệu nhảy của lão đạo sĩ. Sau đó ông đứng thẳng người từ tốn chào cử tọa đúng phong thái của một diễn giả, đưa cốc nước lên môi, hai tay chống lên chiếc bàn tưởng tượng trước mặt. Cuối cùng ông mở đầu bằng một giọng từ tốn:

- Thưa các bà, các ông!

- Ngày hai mươi nhăm tháng bảy năm bảy trăm hai mươi trước Thiên chúa...