Hắn lấy một tấm khăn bịt mắt Vêrôních. Nhưng cảm thấy còn chưa yên tâm hắn lại lấy thêm tấm riđô bằng vải tuyn tháo từ cửa sổ đang quấn ở cổ hắn, quấn xung quanh đầu và mặt nàng. Rồi hắn ngồi xuống tiếp tục ăn uống.
Ba đứa nói với nhau rất ít, đặc biệt không nói một lời nào về cuộc thám hiểm của chúng trên đảo và cuộc đấu tay đôi hồi chiều. Vả lại những chuyện ấy không thu hút được sự chú ý của Vêrôních dù nàng có nghe cũng chẳng động tâm. Tất cả đối với nàng đều trở thành xa lạ. Những tiếng nói bên tai nàng chỉ như những tiếng động không mang một ý nghĩa xác định nào cả. Nàng chỉ nghĩ đến cái chết.
Đến đêm, Voócki hạ lệnh lên dường.
- Ông vẫn cứ nhất quyết làm như thế à? - Ôttô hỏi bằng một giọng bao hàm đôi chút chống đối.
- Hơn bao giờ hết. Nhưng tại sao mày lại hỏi như vậy?
- Chả tại sao cả... Nhưng cũng không sao...
- Không sao cái gì?
- Thế này, nói cho đúng thì đây là một việc nặng nề chỉ thích hợp với chúng tôi độ một nửa thôi!
- Không được! Cái đó mày mới nghĩ ra sau vụ mày treo các bà xơ Ácchinha lên cây, vừa treo vừa nô giỡn chứ gì, ông bạn?
- Hôm đó tôi say. Ông đã cho chúng tôi uống nhiều rượu quá.
- À, thế thì bây giờ mày cũng cứ uống cho say đi, ông bạn. Này cầm lấy, rượu cônhắc đấy. Tọng kĩ vào và để cho tao yên... Cônrát! Mày đã chuẩn bị cáng xong chưa?
Hắn quay sang nạn nhân của hắn:
- Này chú ý nhé, em yêu... Hai chiếc cà kheo cũ kĩ của con trai mày với các sợi dây da buộc yên ngựa thành cái cáng... thực dụng và vững chãi lắm...
Đúng tám rưỡi tối đoàn người thảm đạm bắt đầu lên đường. Voócki đi đầu cầm cây nến ở tay. Hai tên đồng bọn khiêng cáng đi sau.
Những đám mây xám đe dọa lúc chiều giờ đây ùn lên thành những đám mây lớn cuồn cuộn đen kịt nặng nề che kín bầu trời quanh hòn đảo. Bóng tối nhanh chóng sụp xuống. Một cơn gió lốc thổi mạnh, ngọn nến lập lòe...
- Bừ r… rừ… ư… - Voócki lẩm bẩm. - Thảm quá... Một buổi tối trên đồi Gônggôta thực sự!
Hắn dừng lại một tí, miệng càu nhàu khi một khối đen vụt qua dưới chân hắn.
- Cái gì thế này, mày thứ nhìn xem... Người ta bảo có một con chó...
- Đó là con chó của thằng nhỏ. - Ôttô tuyên bố.
- A, phải rồi, con chó Vạn Sự Tốt Lành ai ai cũng biết phải không?... Nó lao thẳng từ trên kia xuống, cái con chó! Quả thực vạn sự rất hay... mày cứ đợi đấy, con chó mất dạy!
Hắn phóng đến chỗ con chó đá một cú đá. Vạn Sự Tốt Lành né người tránh được cú đá và tiếp tục lằng nhằng bám theo đoàn người vừa đi vừa sủa những tiếng chói tai. Con đường vừa dốc vừa gồ ghề, men theo bãi cỏ trước mặt khu thánh địa dẫn đến ngã ba Bàn Đá Các Tiên. Trong ba người cứ luôn luôn có một người bước chệch ra khỏi lối mòn, chân vướng vào những bụi cây ngải và dây trường xuân mọc hai bên.
- Dừng lại thở một tí đã mấy cha! - Voócki hạ lệnh. - Ôttô, đưa tao quả bầu. Tim tao nó đập như trống làng ấy.
Hắn uống một hơi dài.
- Đến lượt mày uống đi, Ôttô... Sao? Mày từ chối à? Sao thế?
- Tôi nghĩ trên đảo có người. Chắc chắn họ đang lùng sục chúng ta.
- Chúng nó cứ việc lùng sục!
- Nếu họ đến đây bằng đường tàu biển và họ lên con đường mòn này bằng lối bờ vực thẳng đứng, cái lối người đàn bà và đứa trẻ chạy trốn bị chúng ta bắt gặp sáng nay ấy thì sao?
- Tao sợ một cuộc tấn công trên mặt đất chứ không phải từ ngoài biển. Nhưng cái cầu tạm bị đốt cháy rồi. Chúng nó không vượt qua chỗ ấy được đâu.
- Trừ phi bọn họ tìm được lối vào đường ngầm dưới các cánh đồng hoang màu đen và đi theo các đường hầm đến đây.
- Chúng nó có tìm được lối vào đường hầm không?
- Tôi không biết.
- Này, để đề phòng chúng nó tìm ra, chúng ta đã bịt kín lối vào phía ấy rồi còn gì, lấp bậc lên xuống. Muốn mở được lối ấy ít nhất chúng nó cũng phải mất nửa ngày. Nội trong đêm nay mọi việc đã làm xong và tảng sáng ngày mai chúng ta đã bỏ xa đảo Xarếch!
- Việc này sẽ làm xong... Việc này sẽ làm xong... có nghĩa là chúng ta lại có thêm một tội ác đè nặng lương tâm. Nhưng...
- Nhưng gì?
- Nhưng kho vàng đâu?
- À, kho vàng, kho vàng, chính cái tiếng mồm mày mới buột ra đó, nó làm mày lo lắng chứ gì? Thằng bất lương? Này, mày yên tâm. Cứ coi như phần của mày đã nằm gọn trong túi của mày rồi, nghe chưa?
- Ông nói nghiêm chỉnh chứ?
- Nghiêm chỉnh! Hãy tin rằng đó là nguồn vui của trái tim tao. Vì nó mà tao ở lại đây và tao làm kì được tất cả những việc nặng nề bẩn thỉu này?
Cả bọn lại tiếp tục đi. Được độ mười lăm phút, lác đác có một vài hạt mưa. Tiếp theo là một tiếng sét. Cơn dông có vẻ hãy còn xa.
Chúng đi hết quãng đường dốc lởm chởm một cách khó nhọc. Voócki khiêng cáng hỗ trợ đồng bọn.
- Cuối cùng. - Hắn nói, - Chúng ta đã đến nơi. Ôttô, đưa tao quả bầu... Tốt... Cám ơn...
Chúng đặt nạn nhân dưới gốc cây sên đã bị chặt hết các cành thấp. Ánh sáng ngọn nến soi rõ chữ V.d’H khắc trên thân cây. Voócki nhặt một sợi dây thừng chúng đã mang đến đây dùng từ lần trước, dựng chiếc thang lên thân cây.
- Lần này chúng ta lại làm đúng như lần các bà xơ Ácchinha. - Hắn nói, - Tao sẽ vắt sợi dây thừng qua cành cây kia dùng làm ròng rọc.
Hắn chợt im lặng và nhảy một bước sang bên cạnh. Có cái gì đó không bình thường. Hắn lẩm bẩm:
- Cái gì? Cái gì thế nhỉ? Mày có nghe thấy tiếng rít không?
- Vâng. - Cônrát trả lời, - Nó sượt qua tai tôi. Hình như tiếng đạn bay.
- Mày điên à?
- Tôi cũng thấy thế. - Ôttô nói, - Tôi nghe thấy cả tiếng nó đập mạnh vào gốc cây.
- Cây nào?
- Cây sên, tất nhiên! Hình như họ nhằm bắn chúng ta.
- Sao không nghe tiếng nổ?
- Thế thì một viên đá, viên đá ném trúng cây sên!
- Xác minh cũng dễ thôi. - Voócki nói.
Hắn cầm nến soi và lập tức văng ra một câu chửi.
- Mẹ kiếp! Đây này!... Dưới chữ…
Chúng cùng nhìn lên. Một mũi tên cắm vào gốc cấy, đốc tên còn đang rung rung.
- Một mũi tên! - Cônrát nói, - Có thể thế cơ à? Một mũi tên!
Ôttô ấp úng:
- Nguy rồi! Đúng họ đang nhằm bắn chúng ta.
- Đứa bắn mũi tên cách đây không xa đâu. - Voócki nhận xét, - Chúng mày đâu, căng mắt ra... tìm bằng được...
Hắn bấm đèn pin lia một vòng.
- Đứng lại đã! - Cônrát nói gay gắt... - Một chút về bên tay phải ấy... Ông có nhìn thấy gì không?
- Ừ, ừ... Tao thấy rồi.
Cách chỗ bọn chúng chừng bốn mươi mét về phía Canve Nở Hoa có một vật gì trăng trắng, một hình người, ít ra là thế, ẩn sau khóm cây nhỏ.
- Không được nói gì, không được động mạnh. - Voócki hạ lệnh, - Không được làm bất cứ cái gì để nó phát hiện được chúng ta. Cônrát đi theo tao. Ôttô ở lại đây, súng trong tay, cảnh giới. Nếu có người đến gần hoặc tìm cách mang người đàn bà này đi thì bắn chết cả hai rồi chạy nhanh về phía chúng tao, hiểu chưa?
- Hiểu.
Hắn cúi xuống Vêrôních, nới một chút tấm khăn quấn xung quanh đầu và mặt nàng. Nàng thở khó nhọc, mạch yếu và nhịp chậm.
- Chúng ta còn thời giờ. - Hắn lẩm bẩm, - Nhưng phải nhanh lên mới được, nếu không nó sẽ chết trước khi chúng ta hoàn tất công việc. Dù thế nào đi nữa... Hình như nó không thở... Nó không còn biết gì nữa...
Voócki đặt cây nến bên cạnh nạn nhân rồi nhẹ nhàng bước đi. Tên bộ hạ theo sau. Hai đứa tìm những lối đi có cây cối rậm rạp hơn cả để tiến dần về phía cái bóng trắng. Nhưng chẳng bao lâu hắn bỗng nhận ra một mặt cái bóng trắng kia tựa như bất động chỉ di chuyển khi hắn di chuyển, do đó khoảng cách từ chỗ hắn đến đó luôn luôn không đổi. Mặt khác còn có một cái bóng đen nhỏ hơn chạy theo nhảy nhót bên cạnh cái bóng trắng.
- Lại cái con chó tệ hại ấy chứ gì! - Voócki lầu bầu.
Hắn rảo bước. Khoảng cách vẫn không giảm đi.
Hắn chạy. Cái bóng cũng chạy theo. Và điều lạ lùng hơn cả là tuyệt nhiên không nghe tiếng lá sột soạt, không thấy cành cây rung động hay bụi đất tung lên ở chỗ cái bóng bí hiểm chạy qua!
- Mẹ kiếp! - Voócki chửi đổng, - Nó trêu chúng ta! Mày thử bắn vào đấy xem, Cônrát?
- Xa quá, không trúng được.
- Tuy nhiên... Sao nhỉ! Dầu thế nào chúng ta cũng không...
Cái bóng bí ẩn thu hút hai người đến tận mũi hòn đảo ngang qua một cửa đường hầm, ngang qua khu Pơriơrê, dọc theo bờ biển thẳng đứng ở phía tây đến chỗ chiếc cầu tạm vẫn còn một vài mảnh gỗ đang bốc khói. Rồi cái bóng rẽ ngang, băng qua góc nhà bên kia và đi ngược lên bãi cỏ.
Chốc chốc lại nghe tiếng chó sủa vui vẻ.
Voócki điên tiết. Hắn cố gắng bao nhiêu cũng chẳng rút ngắn được dù chỉ bằng cái móng tay khoảng cách giữa hắn với đối phương và cuộc rượt theo cái bóng đã kéo dài mất mười lăm phút. Cuối cùng không nhịn được, hắn tuôn ra hàng tràng câu chửi rủa:
- Đứng lại! Nếu mày không phải là thằng hèn... Mày muốn gì? Định nhử chúng tao vào bẫy sập phải không? Để làm gì? Mày muốn cứu con đàn bà chứ gì? Nó sắp chết rồi, mày có cứu cũng vô ích! A! Thằng nhãi ranh, ông mà tóm được thì...
Cônrát chợt nắm áo hắn.
- Cái gì thế hả mày?
- Ông trông kia. Tôi nói là nó không động đậy nữa.
Thật vậy, lần đầu tiên cái bóng trắng nổi lên rất rõ, mỗi lúc càng thêm chính xác trong đêm tối. Có thể phân biệt được nó giữa cái chùm lá trong cánh rừng bị chặt hết cây to, tư thế lúc này là các cánh tay hơi dang ra, lưng còng xuống các cẳng chân gập lại vắt chéo trên mặt đất.
- Chắc nó ngã rồi. - Cônrát tuyên bố.
Voócki tiến lên hét to:
- Tao phải bắn chết mày, tên vô lại! Tao đã cầm chắc mày trước mũi súng của tao. Biết điều thì giơ tay lên!
Cái bóng không nhúc nhích.
- Thây kệ mày. Nếu mày vờ vĩnh, đếm đến ba tao sẽ bắn.
Hắn tiến lên chỉ cách cái bóng độ hai chục mét, miệng đếm, tay giơ súng.
- Một... hai... Mày đã sẵn sàng chưa, Cônrát? Bắn đi!
Hai viên đạn bay ra khỏi nòng.
Đằng kia có một tiếng kêu tuyệt vọng.
Cái bóng tựa hồ khuỵu xuống. Hai người nhảy tới.
- A! Mày thấy chưa, thằng ranh mãnh! Mày đã biết tay Voócki này chưa? Chà, đồ vô lại! Làm tao chạy bở hơi tai. Mày tính toán khá lắm.
Được vài bước hắn đi chậm lại vì bỗng thấy sờ sợ. Cái bóng bí ẩn vẫn nằm im không động đậy, Voócki có thể quan sát nó rất gần. Có vẻ như cái xác bất động của một người đã chết, một xác chết thực sự. Vậy thì hắn chỉ còn phải nhảy xổ đến mà dẫm chân lên đó. Voócki lại trấn tĩnh và nói một câu vui vẻ:
- Cuộc đi săn kết quả tốt, Cônrát ạ. Nào chúng ta đến nhặt con mồi.
- Nhưng lạ thay và cũng thật là kinh ngạc, thay vì nhặt con mồi, Voócki lại cầm ở tay một vật như thể không sờ mó thấy được. Nó chỉ là một tấm áo rộng chẳng có gì ở trong. Chắc chắn kẻ khoác tầm áo này đã kịp thời trốn đi sau khi treo nó vào một lùm cây gai. Còn con chó thì cũng biến đâu mất.
- Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! - Voócki kêu lên, - Nó đánh lừa chúng ta, quân bất lương! Nhưng nó định làm cái quái gì ở đây? Sao lại thế này nhỉ?
Nổi nóng một cách ngu ngốc vốn là đức tính quen thuộc của Voócki. Hắn giày xéo một hồi lâu lên tấm áo choàng rồi chợt ngớ người ra như vừa đυ.ng phải một ý nghĩ:
- Sao lại thế này. Mẹ kiếp! Nhưng mà lúc nãy tao vừa nói... Một cái bẫy sập... Một trò bịp bợm điệu hổ li sơn dụ tao và mày rời khỏi chỗ con mụ đàn bà để bọn chúng đến tấn công thằng Ôttô... Chà sao tao lại ngốc thế nhỉ!
Hắn vội vàng quay trở lại chỗ cũ và vừa phân biệt được chiếc bàn đá cổ trong đêm tối hắn đã gọi to:
- Ôttô! Ôttô!
- Đứng lại! Ai đấy? - Ôttô nói với giọng dễ sợ.
- Tao đây... Mẹ kiếp, đừng bắn!
- Ai đấy! Ông đấy à?
- Ừ tao đây, đồ vô tích sự!
- Nhưng ai vừa bắn hai phát súng?
- Chẳng có chó gì cả... nhầm. Rồi tao sẽ nói lại cho mà nghe.
Hắn đã đến sát cây sên và việc đầu tiên là cầm cây nến soi ánh sáng yếu ớt lên nạn nhân. Hắn không thấy nàng cử động nữa, thân hình nằm dài dưới gốc cây, đầu quấn vải kín mít.
- A! - Hắn thốt lên, - Tao thở dữ quá. Mẹ kiếp! Sao tao thấy sợ thế này!
- Sợ gì?
- Sợ bọn nó cuỗm mất của chúng ta, tất nhiên!
- Kìa, tôi vẫn cảnh giới ở đây kia mà?
- Mày! Mày ấy à! Mày không can đảm hơn một... Nếu chúng nó tấn công mày...
- Lúc nào tôi cũng sẵn sàng nổ súng... Ông có nghe thấy tiếng báo hiệu?
- Làm sao mà nghe được. Rốt cuộc không có gì xẩy ra chứ?
- Không có gì cả.
- Mụ đàn bà có cựa quậy nhiều không?
- Lúc đầu thì rêи ɾỉ, kêu than trong tấm vải bịt mặt đến mức tôi không chịu nổi...
- Rồi sau thế nào?
- Ồ! Sau đó... Sự việc cũng chẳng lâu la gì... Tôi tương một cú đấm thật mạnh cho mụ ta im mồm đi.
- A! Đồ con vật! - Voócki kêu lên. - Mày làm thế mà nó chết thì mày cũng hết đời con ạ!
Vụt một cái hắn quỳ xuống áp tai vào ngực nạn nhân.
- Không. - Sau một lát hắn ngẩng lên nói, - Tim vẫn còn đập... Nhưng chắc không kéo dài được lâu. Nào, bắt tay vào việc chúng mày ơi! Trong vòng mười phút là phải xong tất cả.