Chương 19

Hai mươi, ba mươi phút trôi qua. Căn phòng chỉ còn lại một mình Vêrôních. Các sợi dây trói thít chặt vào da thịt, trán tì lên thành lan can, đau nhức nhối. Chiếc khăn quàng nhét chặt cứng trong miệng, nàng thở rất khó khăn. Hai đầu gối gập lại tê dại dưới sức nặng của toàn thân rũ xuống ngày càng nặng trĩu. Tư thế gò bó, cực hình đau đớn tưởng như không bao giờ dứt... Tuy nhiên dù đau đớn bao nhiêu nàng cũng không cảm thấy một cách rõ rệt. Nỗi đau đớn thể xác dường như tồn tại bên ngoài ý thức. Thật vậy, lúc này nàng đang phải chịu đựng một sự đau đớn cực độ về tinh thần, đến nỗi không một đau đớn thể xác nào có thể làm nó dịu bớt. Óc nàng loãng ra và hầu như không chịu làm việc nữa. Đôi khi nàng lầm rầm một mình “Ta sấp chết,” mắt mơ màng như đang thưởng thức những giây phút nghỉ ngơi trong cõi hư vô, giống như người ta hưởng thụ những phút yên tĩnh tuyệt đối trong cơn bão tố. Từ bây giờ cho đến khi kết thúc, cái khoảnh khắc nó giải thoát cho nàng khỏi mọi sự đau đớn, chắc chắn nàng còn phải chịu nhiều cực hình ghê gớm hơn nữa. Nhưng tâm trí nàng đã từ chối không chịu dừng lại ở đó, nó chuyển sang số phận của con trai nàng mà đặc biệt cũng chỉ lôi được từ trong bộ óc mệt mỏi của nàng những mảnh ý nghĩ ngắn ngủi rời rạc hiện ra rồi lại lập tức tan biến đi. Nàng chắng nghĩ được một điều gì nhất định. Cái đó chẳng những vì trạng thái tinh thần suy yếu mà còn vì nàng đang mơ đến một điều kì diệu. Nhưng liệu cái điều kì diệu nàng đang mong mỏi có thể xuất hiện trong con người Voócki được không? Dù con người đó không thể có lòng hào hiệp, dù có là quái vật chăng nữa, ít nhiều cũng phải do dự trước một tội ác vô vị nhất của những tội ác chứ? Một người bố không thể gϊếŧ hai con trai mình hoặc nếu buộc phải làm thế ít ra cũng phải có những lí do thật cần thiết, mà xét về mặt này thì Voócki không có một lí do gì khiến anh ta phải chống lại đứa trẻ mà anh ta không hề biết gì về nó. Cho dù anh ta có thù ghét nó thì thù ghét đó cũng chỉ là giả tạo.

Niềm hi vọng của Vêrôních vào một điều kì diệu đã giúp nàng quên bớt nỗi đau đớn. Những tiếng ồn ào trong khu nhà, tiếng cãi cọ, tiếng chân bước vội vã, nàng tưởng như những dấu hiệu báo trước một sự can thiệp làm sụp đổ mọi âm mưu của Voócki. Thực ra Voócki và đồng bọn đang chuẩn bị thực hiện những kế hoạch chúng đã đề ra.

Phơrăngxoa, đứa con trai yêu quý của nàng đã khẳng định với nàng rằng không gì có thể chia rẽ hai mẹ con và dù tình thế dường như đã tuyệt vọng, hai mẹ con nàng vẫn giữ vững lòng tin.

“Phơrăngxoa của mẹ, Phơrăngxoa của mẹ. - Nàng khẽ nhắc lại. - Con sẽ không chết... mẹ và con sẽ lại gặp nhau... con đã hứa với mẹ như thế...”

Ngoài kia, bầu trời xanh ngắt, lởn vởn một vài đám mây xám lơ lửng trên những ngọn cây sên đồ sộ. Trước mặt nàng là khuôn cửa sổ, vẫn cái khuôn cửa nàng nhìn thấy cha mình hôm nào, kia nữa là bãi cỏ thoai thoải, bãi cỏ nàng đã cùng đi với Honorin ngày nàng đến đây lần đầu. Ngay giữa bãi cỏ nàng nhìn thấy một khoảng mới dãy cỏ chỉ còn trơ lớp đất cát trông như một bãi dâu. Phải chăng đó là nơi con trai nàng sẽ phải quyết đấu? Đột nhiên nàng có trực cảm như vậy và tim nàng thắt lại.

Ôi! Phơrăngxoa, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con... tất cả, đó là sự trừng phạt đối với những lỗi lầm xưa kia của mẹ. Đó là sự chuộc tội... Đứa con phải chuộc tội cho mẹ... tha thứ cho mẹ... tha thứ cho mẹ.

Giữa lúc ấy, cửa ra vào tầng dưới mở và những tiếng nói lao xao ở chỗ đầu thềm vọng đến tai nàng, trong đó nàng nhận ra tiếng Voócki:

- Thế nào? - Hắn nói. - Đồng ý chứ? Mỗi tốp đứng về một bên, hai đứa chúng mày đứng bên trái, tao đứng bên phải. Chúng mày dẫn thằng bé này, tao dẫn thằng bé kia. Đến trường đấu, chúng mày làm nhân chứng cho thằng bé này, tao làm nhân chứng cho thằng kia, đúng theo luật lệ.

Vêrôních nhắm nghiền mắt. Nàng sợ nhìn thấy con trai. Chắc chắn nó đang bị hành hạ. Người ta đang lôi nó ra trường đấu như một tên nô ɭệ. Nàng nghe thấy những tiếng bước chân trên lối đi vòng cung có cây cối. Tiếng tên Voócki bẩn thỉu cười nói bông phèng. Hai tốp người tiến theo hai chiều ngược nhau.

- Thôi dừng lại, không bước thêm nữa. - Voócki hạ lệnh cho hai đấu thủ đứng vào vị trí. Hai thằng đứng lại! Được rồi. Không đứa nào được nói gì. Đứa nào hé răng tao đánh cho tuốt xác nghe chưa! Nào đã sẵn sàng cả chưa? Xông vào đi!

Thế là cái điều khủng khϊếp đã bắt đầu. Cuộc đấu tay đôi đã diễn ra trước mặt người mẹ theo đúng ý đồ của Voócki và nàng buộc phải chứng kiến con trai nàng quyết đấu. Dù sao nàng cũng không thể làm ngơ, Vêrôních mở mắt.

Lập tức nàng thấy hai đứa trẻ ghì chặt lấy nhau và ra sức xô đẩy. Nhìn cảnh tượng đang diễn ra, thoạt tiên nàng không hiểu hay ít ra nàng cũng chưa hiểu được ý nghĩa thực sự của nó. Đúng là hai thằng bé đang đánh lộn, nhưng đâu là Phơrăngxoa, đâu là Raynôn?

- Ôi! - Nàng lắp bắp. - Sao khủng khϊếp thế này. Không, ta trông nhầm rồi... không thể như thế được...

Nàng không nhầm, hai thằng bé quần áo giống nhau, cũng quần đùi nhung, áo sơ mi flannen trắng. Cũng một kiểu thắt lưng da. Nhưng đầu hai đứa trẻ đều bị quấn một dải khăn màu đỏ chỉ để hở hai con mắt giống như chúng đội mũ trùm mặt.

Đâu là Phơrăngxoa? Đâu là Raynôn? Thế là nàng nhớ ngay đến những lời dọa dẫm khó hiểu của Voócki. Đây là cái việc hắn gọi là thực hiện toàn bộ chương trình do hắn đề ra. Đây cũng là cái việc hắn gọi ám chỉ một trò tiêu khiển do hắn sáng tác. Không chỉ bắt đứa con trai quyết đấu trước mặt người mẹ mà còn bịt mặt nó để người mẹ không nhận ra con mình. Thật là một trò tinh vi quỷ quái, chính Voócki cũng tự nói ra như vậy. Nỗi đau này không có cái gì có thể làm cho nó đau hơn. Quả thật điều kì diệu mà nàng hi vọng không ở đâu xa. Nó ở ngay trong con người nàng, trong trái tim chứa chan tình thương của người mẹ. Con trai nàng đang quyết đấu trước mặt mẹ nó. Nàng tin chắc nó sẽ không bao giờ chết. Nàng sẽ che chở cho nó, giúp nó tránh được những miếng đòn, phá được những mưu mẹo của đối phương. Nàng sẽ làm cho mũi dao găm của kẻ thù đâm chệch, sẽ xua đuổi ý nghĩ chết chóc ra khỏi đầu đứa trẻ mà nàng yêu tha thiết. Nàng sẽ truyền cho nó có nghị lực không thể chế ngự, ý chí tấn công như vũ bão, sức mạnh không mệt mỏi, tinh thần thấu suốt biết nắm mọi thời cơ... Nhưng giờ đây, hai đứa trẻ đều bịt kín mặt, nàng biết truyền nghị lực cho đứa nào, sẽ cầu nguyện cho đứa nào và chống lại đứa nào?

Vêrôních không biết làm thế nào. Trước mắt nàng không có một dấu hiệu gì có thể giúp nàng đoán ra con mình. Hai đứa trẻ, một đứa cao hơn nhưng mảnh khảnh, dáng dấp mềm mại. Có phải Phơrăngxoa đấy không? Đứa kia thấp hơn nhưng to khỏe, cử chỉ nặng nề. Phải chăng đó là Raynôn? Vêrôních không đoán ra được. Chỉ cần thoáng nhìn qua khuôn mặt là nàng có thể nhận ra con mình. Nhưng làm sao thấy được khuôn mặt trong tấm khăn bịt kín kia?

Tuy nhiên, nếu thấy con trai nàng để lộ mặt thì có thể trận đấu sẽ khủng khϊếp hơn nhiều.

- Hay lắm! - Voócki kêu lên khen ngợi một miếng đòn tấn công.

Hắn theo dõi cuộc đấu tay đôi với thái độ của một kẻ ham thích không thiên vị, một tay mê nghệ thuật đấu đá đang đánh giá những miếng đòn và trên tất cả hắn mong cho bên đánh tốt sẽ thắng. Tuy nhiên, như thế có nghĩa là một trong hai thằng con trai của hắn đã bị hắn kết án tử hình.

Đứng đối diện với hắn là hai tên đồng bọn với bộ mặt của lũ súc sinh, cái đầu nhọn như nhau, mũi to, mắt đeo kính, một thằng rất gầy, thằng kia cũng gầy nhưng có cái bụng to quá khổ. Chung không hoan hô cổ vũ, mà giữ thái độ dửng dưng, có thể cả chông đối nữa trước cái cảnh tượng tựa hồ chúng bị người ta bắt buộc phải dự vào.

- Tuyệt quá! - Voócki lại khen ngợi. - Cú trả miếng tốt! Hai đứa chúng mày đều là những chàng đấu thủ đáng gờm đấy! Và tao đang tự hỏi không biết sẽ trao huy hiệu chiến thắng cho đứa nào.

Hắn nhảy nhót từ bên này sang bên kia, chạy quanh hai đấu thủ để cổ vũ chúng bằng cái giọng khàn khàn làm Vêrôních nhớ đến một vài cảnh đã diễn ra do ảnh hưởng của rượu. Nàng cố, người đàn bà khốn khổ cố chìa cánh tay bị trói về phía Voócki miệng rêи ɾỉ trong búi giẻ:

- Làm ơn, làm ơn! Tôi không chịu được nữa... hãy rủ lòng thương đứa trẻ!

Nàng không thể chịu đựng thứ cực hình này kéo dài thêm nữa. Tim nàng đập mạnh đến nỗi toàn thân rung lên và nàng thấy yếu dần... Đúng lúc đó có một sự kiện xảy ra làm nàng tỉnh táo. Sau một hồi đánh giáp lá cà dữ dội, một trong hai đứa trẻ đã nhảy lùi ra xa và nhanh như chớp, nó rút khăn buộc cổ tay phải bị thương đang rỉ máu. Vêrôních thoáng nhìn thấy chiếc khăn mùi xoa, hình như đó là chiếc mùi xoa kẻ sọc xanh của con trai nàng. Niềm tin của nàng lập tức trở lại, mãnh liệt không gì cưỡng nổi. Đứa trẻ - đúng là đứa trẻ mảnh khảnh mềm mại thanh nhã có dáng dấp quý phái, hài hòa kia là con trai nàng.

- Đúng nó là Phơrăngxoa. - Nàng thì thầm... - Phải rồi, đúng nó... có phải con đấy không? Phơrăngxoa yêu quý?... Mẹ nhận ra con rồi... thằng bé kia tầm thường, cục mịch... Con đấy ư, con yêu quý... Ôi, Phơrăngxoa của mẹ. Phơrăngxoa, đứa con tôi tôn thờ...

Trên thực tế, cả hai đứa trẻ đều đánh nhau rất quyết liệt. Riêng thằng bé này hình như nó cố gắng giảm bớt cái hung hãn, man rợ, giảm bớt sự nổi khùng mù quáng. Người ta thấy nó có ý tìm cách làm cho đối phương bị thương chứ không làm chết và những đòn tấn công của nó rõ ràng nhằm mục đích tránh cho nó khỏi chết nhiều hơn là để tiêu diệt đối phương. Vêrôních lo sợ. Nàng nói lắp bắp và tưởng như chỉ con nàng có thể nghe được tiếng nói của nàng:

- Đừng gượng nhẹ với nó con ơi! Nó là một thằng ác quỷ... Ôi, con yêu quý, nếu con độ lượng với nó con sẽ thua mất, con chết mất. Phơrăngxoa, Phơrăngxoa cẩn thận con ơi!

Lưỡi dao găm hoa lên trên đầu đứa trẻ mà nàng coi nó là con mình, nàng kêu ú ớ trong mớ giẻ nhét đầy miệng để báo cho nó biết. Phơrăngxoa đã tránh được nhát đâm vừa rồi. Nàng càng tin rằng tiếng kêu của nàng đã đến được tai nó và cứ thế, tiếp tục hướng dẫn con mình một cách theo bản năng như vậy.

- Ngừng lại... lấy sức... nhất là dừng có quên... nó chuẩn bị cái gì đấy... nó sắp lao vào... nó lao vào đấy. Ôi! Con ơi suýt nữa thì nó đâm trúng cổ con rồi! Hãy dè chừng con yêu quý, nó là một đứa phản trắc... nó có nhiều mưu mẹo lắm...

Nhưng nàng, người mẹ khốn khổ thấy rất rõ mặc dầu thâm tâm nàng không muốn thừa nhận, đứa bé mà nàng gọi là con mình bắt đầu yếu dần. Một vài triệu chứng cho thấy nó đã mất sức dẻo dai, trong khi thằng bé kia, trái lại, vẫn mạnh mẽ hăng say. Phơrăngxoa lùi dần. Nó lùi đến sát đường biên của bãi đấu.

- Này! thằng kia. - Voócki cười khẩy, - Mày không định chuồn đấy chứ? Vận dụng gân cốt lên đi! Quái thật! Kìa cái khuỷu chân... mày phải giữ đúng các quy tắc đã ấn định chứ.

Đứa trẻ tiến lên với một sức mạnh mới và đến lượt thằng bé kia lùi. Voócki vỗ tay khen ngợi, trong khi đó, Vêrôních lẩm bẩm trong miệng:

- Vì tôi mà nó phải liều mạng. Con ác quỷ đã nói với nó: “Số phận của mẹ mày tùy thuộc ở mày. Nếu mày thắng, mụ ta sẽ sống.” Và con tôi đã thề sẽ chiến thắng. Nó biết tôi đang nhìn nó. Nó đã đoán được tôi cũng có mặt ở đây. Nó nghe thấy tiếng tôi nói. Con yêu quý của mẹ, cầu Chúa ban phước lành cho con.

Đây là hiệp cuối cùng của trận quyết đấu. Vêrôních run rẩy, hồi hộp. Trạng thái xen kẽ giữa hi vọng và lo sợ trong tư tưởng quá mạnh làm nàng kiệt sức. Lại một lần nữa, con trai nàng bị núng thế và một lần nữa nó lại xông lên lấn át đối phương.

Nhưng rồi nó bị đối phương ghì rất chặt, bị mất thăng bằng và ngã ngửa, lưng đè lên cánh tay phải quặt ra phía sau. Lập tức đối phương lao vào để hai đầu gối lên ngực nó và lưỡi dao găm sáng loáng chuẩn bị đâm xuống.

- Cứu tôi với! Cứu tôi với! - Vêrôních kêu thất thanh, nàng quên miệng mình bị nhét đầy giẻ.

Nàng giẫy giụa chẳng kể gì những sợi dây trói thít chặt vào người làm nàng đau đớn. Trán nàng va vào thành lan can ứa máu. Nàng cảm thấy mình sẽ chết ngay nếu con trai nàng bị gϊếŧ. Voócki đã vào sát hai đứa bé. Hắn đứng im như pho tượng, mặt đầy sát khí.

Hai mươi giây, ba mươi giây trôi qua. Cánh tay trái của Phơrăngxoa cố giữ cánh tay cầm dao của đối phương. Nhưng nó cảm thấy ngày càng nặng trĩu và lưỡi dao cứ thế hạ thấp dần đến mức chỉ còn cách nó độ vài xăngtimét.

Voócki cúi thấp xuống. Hắn đứng sau lưng Raynôn nên thằng bé không nhìn thấy hắn mà Phơrăngxoa cũng không nhìn thấy. Hắn quan sát cục diện với sự chăm chú đặc biệt, tựa hồ muốn can thiệp đúng vào một thời điểm cần thiết. Nhưng can thiệp có lợi cho bên nào? Liệu hắn có định cứu Phơrăngxoa không?

Vêrôních nín thở. Mắt nàng mở to nhưng đờ đẫn, lơ lửng giữa cái sống và cái chết.

Mũi dao găm đã chạm vào da và chỉ còn đợi xuyên qua cổ nhưng chưa được, Phơrăngxoa vẫn cố giữ. Voócki cúi thấp nữa xuống. Mắt hắn vẫn không rời khỏi mũi dao chết chóc và chợt rút con dao díp của hắn ra khỏi túi, mở lưỡi. Thêm một vài giây nữa trôi qua. Mũi dao găm của Raynôn tiếp tục hạ xuống. Voócki thình lình cắm phập lưỡi dao díp vào bả vai thằng bé.

Raynôn kêu lên một tiếng đau đớn. Cánh tay nó rời ra, cùng lúc Phơrăngxoa nhỏm dậy chuyển sang tấn công. Nó không biết Voócki đã can thiệp vào và cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Nhưng trong lúc đang hăng, theo bản năng tự vệ của tất cả con người nó để tránh khỏi cái chết, nó đấm túi bụi vào mặt thằng Raynôn làm cho thằng bé ngã xuống như một khối thịt nặng nề.

Tất cả diễn ra không quá mười giây. Nhưng cú đảo ngược thế cờ hoàn toàn không dự liệu trước làm cho Vêrôních bàng hoàng. Người đàn bà khốn khổ không còn hiểu được hiện tượng vừa rồi là cái gì. Đáng lẽ vui mừng thì nàng lại sợ mắt mình nhầm. Nàng cho rằng Phơrằngxoa, đứa con yêu quý của nàng vừa bị Voócki gϊếŧ chết và nàng rủ xuống ngất đi.

Thời gian tiếp tục trôi. Một vài cảm giác dần dần trở lại. Nàng nghe đồng hồ đánh bốn tiếng và nói một mình: “Thế là Phơrăngxoa đã chết cách đây hai tiếng đồng hồ. Đúng nó đã chết rồi...”

Nàng hoàn toàn tin rằng cuộc đấu tay đôi sẽ phải kết thúc như vậy, Voócki chẳng khi nào chịu để cho Phơrăngxoa thắng và như thế tức là nàng đã dành cho đứa con trai khốn khổ của mình những lời nguyện, cho thằng bé ác quỷ những lời cầu Chúc ban phước lành!

- Phơrăngxoa chết. Voócki đã gϊếŧ nó. - Nàng nhắc lại.

Giữa lúc ấy cánh cửa ra vào mở và tiếng nói của Voócki vang lên. Hắn bước vào chân nam đá chân chiêu:

- Bà thân mến ơi, một ngàn câu xin lỗi, tôi cứ tưởng Voócki đang ngủ. Lỗi là ở bố bà, bà Vêrôních! Ông ta đã giấu dưới tầng hầm của ông ta một chai rượu vang Xômuya mà Cônrát và Ôttô đã phát hiện ra. Chúng gọi tôi đến uống và làm cho tôi say chuếnh choáng! Nhưng bà đừng khóc, ta sẽ gỡ lại thời gian bị mất... Vả lại phải làm thế nào đến nửa đêm là xong hết mọi việc. Bây giờ...

Hắn lại gần nàng và kêu lên:

- Làm sao thế này! Cái thằng nhãi ranh của Voócki ấy nó đã để cho bà bị trói à? Cái thằng súc sinh Voócki ấy! Chắc bà khó chịu lắm nhỉ? Mẹ kiếp! Sao trông bà xanh xao thế? Này! Này! Bà chưa chết cơ à? Đấy nhé, đã bảo không phải chuyện tầm phơ đâu mà!

Hắn cầm tay Vêrôních. Nàng vội giật ra.

- Hay quá! Bao giờ nó cũng bị ghét, cái thằng nhỏ Voócki. Ồ, mọi việc đều tốt, có tài xoay xở. Bà sẽ đi đến tận cùng. Vêrôních...

Hắn dỏng tai nghe ngóng.

- Gì thế? Đứa nào gọi tao thế? Mày phải không, Ôttô? Leo lên đi. Nào Ôttô, có gì mới không mày? Tao ngủ, mày biết đấy, cái chai rượu vang Xômuya khỉ gió ấy...

Ôttô, một trong hai tên đồng bọn chạy vào, tên có cái bụng to quá khổ.

- Có gì mới không à? - Nó thốt lên. - Có đấy. Tôi gặp một đứa trên đảo.

Voócki cười rộ.

- Mày say rồi, Ôttô... Cái chai rượu vang đáng ghét.

- Tôi không say... Tôi đã nhìn thấy... Thằng Cônrát cũng nhìn thấy.

- Ô! Ô! - Voócki nói. - Thế lại càng nghiêm trọng hơn nếu thằng Cônrát cũng nhìn với mày. Thế chúng mày nhìn thấy những gì?

- Thấy một cái bóng trắng lẩn đi khi chúng tôi đến gần.

- Ở chỗ nào thế?

- Khoảng giữa làng và cánh đồng hoang, trong khu rừng hạt dẻ.

- Ở mãi đầu kia hòn đảo có phải không?

- Vâng.

- Được rồi, bọn ta sẽ thận trọng.

- Làm thế nào? Có thể chúng nó đông người...

- Chúng nó có mười thằng thì cũng chẳng làm gì được tao... Thằng Cônrát đâu?

- Nó đang ở chỗ cầu tạm chúng ta mới bắc để thay cho chiếc cầu bị đốt cháy. Nó ở đấy để giám sát và nếu cần thì...

- Cônrát là thằng láu cá lắm. Chiếc cầu cháy chặn chúng ta lại phía bên này, nếu cầu tạm cháy nốt sẽ gây trở ngại tương tự. Vêrôních, tao rất ngờ bọn chúng đến cứu mày... phép thần diệu đang trông chờ... Sự can thiệp đang hi vọng... Chậm quá rồi, người đẹp yêu quý ạ.

Hắn tháo các sợi dây dùng để buộc nàng vào ban công, rồi mang đặt nàng lên ghế tràng kỉ và nới bớt giẻ trong miệng.

- Ngủ đi con gái ạ, mày có thể nghỉ ngơi được bao nhiêu thì cứ việc. Chỉ còn một nửa đường nữa là đến Gônggôta thôi! Đoạn đường cuối cùng là gay go lắm.

Nói xong hắn bỏ đi, vừa đi vừa tuôn ra những câu bông phèng. Vêrôních nghe được một vài câu hai đứa trao đổi với nhau và nàng hiểu Ôttô hay Cônrát đều chỉ là vai phụ, chúng không biết gì về công việc chúng làm.

- Cái người đàn bà ông đang hành hạ là ai thế? - Ôttô hỏi Voócki.

- Là ai thì dính dáng gì đến mày!

- Nhưng Cônrát và tôi muốn được ông giải thích đôi chút.

- Để làm gì hả ông tướng?

- Để biết.

- Thằng Cônrát và mày là hai thằng ngốc. - Voorki nói, - Khi tao yêu cầu chúng mày làm việc cho tao và khi tao cho chúng mầy trốn cùng, tao đã nói hết với chúng mày những gì có thể nói về những dự định của tao rồi. Nhưng mày đã chấp nhận các điều kiện của tao... Thây kệ chúng mày. Phải theo tao đến cùng...

- Nếu không thì sao?

- Nếu không thì coi chừng hậu quả. Tao không thích những đứa nhát gan...

Thời gian trôi. Giờ đây đôi với Vôrôních hình như chẳng còn gì có thể giúp nàng đi đến chỗ kết cục mà nàng đang mong nó chóng đến bằng tất cả những lời cầu nguyện của mình. Nàng không trông đợi gì ở thái độ chống đối mà Ôttô vừa biểu lộ. Thật ra nàng chẳng một mảy may nghĩ đến... Con trai nàng đã chết và nàng chẳng mong muốn gì hơn là theo nó càng nhanh càng tốt, dù có phải trả giá bằng thứ cực hình ghê gớm nhất. Vả lại, đôi với cái chết, cực hình hay không có quan trọng gì đâu? Sức chịu đựng của một con người chỉ có giới hạn mà nàng thì chẳng còn cách xa cái giới hạn ấy là bao, vì thế nàng sẽ không chịu đựng những giây phút hấp hối kéo dài.

Nàng bắt đầu cầu nguyện. Một lần nữa kí ức của dĩ vãng lại hằn trong tâm trí và cái lỗi lầm của nàng hiện ra như một nguyên nhân của tất cả sự đau khổ chồng chất lên cuộc đời nàng.

Cứ như thế, trong trạng thái kiệt sức, mệt mỏi suy sụp thần kinh, nàng trở nên thờ ơ với tất cá, miệng lầm rầm cầu nguyện, mắt lơ mơ thả mình trong giấc ngủ.

Voócki trở lại cũng không làm nàng thức giấc. Hắn phải đánh thức nàng:

- Sắp đến giờ rồi, con ơi. Dậy cầu nguyện đi.

Hắn nói nhỏ để nếu có đứa nào cập kè định bám theo sẽ không nghe thấy được và hắn ghé sát vào tai nàng kể lể những chuyện ngày xưa, những chuyện vô nghĩa, bằng một giọng rời rạc và đặc sệt. Cuối cùng hắn gọi to:

- Ôttô! Còn sớm quá! Mày thử xem trong chạn có gì ăn không. Tao đói lắm rồi.

Bọn chúng ngồi vào bàn ăn nhưng ngay sau đó Voócki lại đứng lên.

- Đừng nhìn tao, con ạ. Tao sợ con mắt của mày. Mày muốn gì? Khi người ta chỉ sống có một mình, lương tâm người ta ít rung động lắm nhưng lại bồn chồn trước một khóe mắt đẹp như khóe mắt mày, nó xuyên vào tận đáy lòng. Hạ thấp cặp lông mi của mày xuống đi, người đẹp!