Chương 18

Hắn nói tiếp. Lần này Vêrôních để ý nghe.

- Trong chiến tranh tôi đã cài ở đây một người rất gắn bó với tôi để theo dõi bố bà. Chúng tôi tình cờ phát hiện các hang động dưới những cánh đồng hoang và một trong những lối vào các hang động đó. Chính cái nơi kín đáo này là nơi tôi nương náu sau lần vượt ngục cuối cùng và cũng tại đó tôi biết được công cuộc tìm tòi bí mật đảo Xarếch của bố bà và những phát hiện của ông ấy qua một số lá thư mà chúng tôi chặn giữ lại được. Chắc bà cũng hiểu tình hình như thế nào nếu chúng tôi tăng gấp đôi sự giám sát. Càng biết thêm được nhiều điều, tôi càng thấy nó thể hiện rất rõ những sự trùng khớp lạ lùng, một mối tương quan chặt chẽ với một vài chi tiết đời tư của tôi. Chẳng bao lâu tôi không còn gì để nghi ngờ nữa: số phận đã run rủi tôi đến đây để hoàn tất một công việc chỉ riêng tôi có thể đi đến đích cuối cùng... Hơn nữa chỉ tôi mới có quyền đảm nhận công việc đó. Bà hiểu không? Voócki đã được chỉ định từ nhiều thế kỉ trước. Voócki là người may mắn được số phận ban cho nhiều ân sủng. Tên của Voócki đã được ghi trong cuốn sổ thời gian. Voócki có những đặc tính quan trọng, có danh nghĩa và phương tiện cần thiết. Tất cả các điều kiện đã sẵn sàng. Tôi bắt tay vào hành động không chậm trễ, hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh cua số phận. Không còn gì phải đắn đo trên con đường mình đi tới. Phía cuối đường, ngọn đèn pha đã bật sáng. Cứ việc theo đó mà đi. Voócki chỉ còn phải đón nhận phần thưởng dành riêng cho những cốgắng của anh ta. Anh ta chỉ việc ngửa tay ra! Trong tầm tay anh là sự phú quý và quyền lực vô biên. Chỉ trong vài giờ nữa Voócki con vua sẽ là ông vua của nhân loại. Cái vương quyền vô hạn ấy, tôi sẽ dâng hiến cho bà.

Mỗi lúc hắn càng thêm say sưa, với giọng lưỡi của một anh hề ra sức khoa trương những lời hoa mĩ.

Hắn ngả người về phía Vêrôních:

- Bà có muốn làm hoàng hậu, làm quận chúa, ngự trị lên trên tất cả đàn bà, cũng như Voócki sẽ ngự trị trên tất cả đàn ông? Người ta làm hoàng hậu bởi có lắm vàng, nhiều quyền lực. Bà sẽ có tất cả bởi bà có sắc đẹp. Bà muốn không? Nên hiểu rõ tôi hơn. Bà có hai quyết định để lựa chọn. Bà hiểu chứ? Sẽ có cái khác thay thế lời từ chối của bà. Hoặc là vương quyền tôi dâng hiến cho bà, hoặc là...

Hắn ngừng một tí rồi xẵng giọng nói tiếp: “Hoặc là cây thánh giá.”

Vêrôních rùng mình. Những tiếng ghê rợn lại xuất hiện. Giờ thì nàng đã nhìn rõ hoàn toàn tên đao phủ giấu mặt:

- Cây thánh giá. - Hắn nhắc lại với giọng cười độc địa của kẻ không vừa ý. - Bà cứ việc lựa chọn. Một bên là tất cả thú vui tất cả danh giá cuộc đời. Bên kia là cái chết bởi mội thứ cực hình dã man nhất. Bà chọn đi. Ngoài hai vế phải chọn không còn đưòng nào khác. Nên nhớ rằng tôi không bao giờ làm một việc tàn bạo vô ích và cũng không bao giờ hành động phô trương ngoài mục đích đề cao quyền lực của tôi. Không, tôi chỉ là công cụ. Những mệnh lệnh ban bố từ một nơi cao cả hơn tôi nhiều, từ bản thân số mệnh: “Ý chí của các đấng thần linh phải được thực hiện. Vêrôních phải chết và chết trên cây thánh giá.” Đó là sự an bài của số phận. Không ai có thể chống lại số phận. Người ta không thể làm gì vì người ta không phải Voócki, vì người ta thiếu sự táo bạo và những mưu mẹo của Voócki. Nếu Voócki đã có thể đánh tráo một Voócki giả trong rừng Phôngtennơbơlô để trốn tránh khỏi số phận đã kết án anh ta từ hồi nhỏ là phải chết vì lưỡi dao của bạn, thì anh ta cũng biết cách làm thế nào để ý chí các đấng thần linh được thực hiện mà người anh ta yêu vẫn sống yên ổn. Nhưng muốn thế, bà phải quy phục. Tôi dâng hiến lời chào mừng cho ai là vợ tôi và đem cái chết đến cho kẻ thù của tôi. Bà là gì? Vợ tôi hay kẻ thù của tôi? Bà chọn đi. Sống bên tôi với tất cả lạc thú và vinh dự cuộc đời... hay là chết?

- Chết. - Vêrôních đáp đơn giản.

Voócki phác một cử chỉ dọa dẫm:

- Còn hơn cái chết nữa kia. Đó là cực hình. Bà chọn cách nào?

- Cực hình.

Hắn hung hãn nhấn mạnh:

- Nhưng không phải chỉ có một mình bà. Hãy suy nghĩ cho kĩ, còn con trai bà nữa. Bà chết, nó sống. Chết đi bà để lại đứa trẻ mồ côi. Còn gì tồi tệ hơn!Chết đi bà bỏ mặc nó cho tôi. Tôi là bố nó, tôi có quyền làm mọi chuyện. Bà chọn cách nào?

- Cái chết! - Một lần nữa nàng lại thốt lên.

Voócki tức điên người:

- Cái chết với bà, được thôi! Nhưng nếu cái chết với thằng Phơrăngxoa của bà? Nếu tôi dẫn nó đến đây trước mặt bà, kề lưỡi dao vào cổ nó và hỏi bà câu cuối cùng? Sao? Bà trả lời thế nào?

Vêrôních nhắm nghiền mắt. Chưa bao giờ nàng thấy mình đau xót nhường này. Voócki đã đánh trúng chỗ đau nhất của nàng.

Tuy nhiên nàng vẫn nói nhỏ:

- Tôi muốn chết.

Voócki nổi khùng. Hắn liền quay sang chửi rủa chẳng cần lễ phép, chẳng cần lịch sự, hắn rống lên:

- A! Con đàn bà trơ trẽn đáng khinh này nó căm thù ta đến thế kia ư? Tất cả, nó chấp nhận tất cả, kể cả cái chết của đứa con trai nó yêu quý nhất. Một người mẹ đang tâm gϊếŧ con trai mình. Bởi như vậy có khác gì bà gϊếŧ con trai để bà khỏi bị thuộc về tôi. Bà đã hi sinh mạng sống của nó để bảo toàn tính mạng mình. À à, lòng căm thù nào bằng! Không, không thể thế được. Tôi không tin bà lại có thể căm thù tôi đến thế. Lòng căm thù nào cũng phái có giới hạn! Một người mẹ như bà! Không, có một cái gì đó... một tình yêu chăng? Không, Vêrôních không yêu. Vậy thì cái gì? Lòng thương hại của tôi, một sự mềm yếu của tôi chăng? A! Bà hiểu sai tôi biết chừng nào. Voócki mềm yếu, Voócki động lòng thương hại! Bà cũng đã thấy những việc tôi làm rồi đấy. Tôi mà lại chùn tay trước một nhiệm vụ khủng khϊếp ư? Theo mệnh lệnh, Xarếch chẳng đã bị tàn phá, những chiếc thuyền chìm sâu đáy biển, bao nhiêu người chết đó ư? Các bà xơ Ácchinha chẳng bị đóng đinh vào gốc cây sên cổ thụ là gì? Như thế mà chùn tay ư? Hãy nghe đây. Khi còn là đứa trẻ, hai bàn tay này, Voócki đã bóp chết những con chó và chim chóc, đã lột da những con dê non chỉ trong nháy mắt, đã vặt lông sống mọi thứ gà vịt ngan ngỗng. A ha! Lòng thương hại? Bà có biết mẹ tôi gọi tôi là gì không? “Áttila!” Khi ngọn gió bí ẩn làm bà ấy linh hoạt lên, bà ấy đã đọc thấy tương lai trong lòng bàn tay hay trong những quân bài: “Áttila Voócki, mối tai họa trời giáng! Mi sẽ là công cụ của Thượng đế, mi sẽ là lưỡi sắc của dao phay, là mũi nhọn của dao găm, là đạn của súng, là nút buộc của dây thừng. Tai họa trời giáng! Tai họa trời giáng! Tên mi được ghi bằng mọi thứ chữ vào cuốn sổ thời gian. Nó lấp lánh giữa các vì sao chiếu mệnh lúc mi ra đời. Tai họa trời giáng! Tai họa trời giáng!...” Bà tưởng bà sẽ làm tôi cảm động rơi nước mắt hay sao? Đừng hòng! Tên đao phủ chảy nước mắt thương xót ư? Không, chỉ những kẻ yếu hèn, những kẻ sợ bị trừng phạt, những kẻ gây tội ác sợ bị báo oán... mới khóc lóc mà thôi! Còn ta, ta sợ gì? Tổ tiên ta cũng chỉ sợ có một điều: Đó là sợ trời sập xuống đầu. Nhưng ta lại là kẻ tiếp tay cho trời! Thượng đế đã chọn ta trong tất cả các người. Chính Thượng đế đã truyền thụ cho ta, những vị Thượng đế già cỗi của nước Đức sá chi cái thiện cái ác, một khi các ngài chỉ cần đến cái vĩ đại của các vị thiên tử do các ngài tạo nên. Cái ác trong ta. Ta yêu cái ác. Ta muốn điều ác. Vậy thì Vêrôních sẽ phải chết. Ta sẽ cười thật to khi nhìn thấy nàng trên cột hành hình...

Và hắn đã cười. Hắn bước những bước dài ầm ĩ trên mặt sàn. Hắn giơ tay lên trần nhà. Vêrôních lo sợ nhìn những tia rực đỏ trong mắt hắn.

Hắn còn bước thêm một vài bước nữa đến chỗ Vêrôních và nói với nàng bằng một giọng cố dằn nén nhưng vẫn gầm gừ như dọa nạt:

- Quỳ xuống, Vêrôních! Hãy cầu xin tình yêu của tôi đi! Chỉ tôi mới cứu được nàng thôi. Voócki không biết thương hại, không biết sợ hãi. Nhưng hắn yêu nàng và tình yêu của hắn sẽ không lùi bước trước bất cứ cái gì. Hãy lợi dụng tình yêu đó, Vêrôních. Hãy cậy nhờ vào dĩ vãng. Hãy trở lại thời niên thiếu ngày xưa và có thể chính tôi một ngày nào đó sẽ quỳ mọp dưới chân nàng. Vêrôních, đừng đẩy tôi đến chỗ xa cách nàng... Không nên ruồng rẫy một người đàn ông như tôi... Không nên thách thức một kẻ đã yêu... như tôi đã yêu nàng, Vêrôních, như tôi đã yêu nàng...

Vêrôních thốt lên một tiếng nghẹn ngào. Nàng cảm thấy những bàn tay kinh tởm của hắn trên cánh tay để trần của mình. Nàng muốn vùng ra nhưng bàn tay mạnh hơn kia nhất định không chịu buông tha và bên tai nàng một giọng nói hổn hển:

- Đừng từ chối... đó là phi lí... là điên rồ... Nàng biết tôi có thể làm tất cả... Sao? Cây thánh giá khủng khϊếp... Cái chết của con trai nàng... ngay trước mặt nàng... Nàng chấp nhận những cái đó à? Voócki sẽ cứu nàng... Voócki sẽ tạo dựng cho nàng một cuộc sống đẹp đẽ... Ô! Nàng căm thù tôi đến thế kia ư? Nhưng thôi được. Tôi chấp nhận cả việc nàng căm thù tôi... Tôi yêu nàng, yêu cả mối thù của nàng... Tôi yêu cái miệng bỉ ổi của nàng... càng yêu hơn nếu nó tự hiến cho...

Hắn ngừng nói. Giữa hai người là một trận chiến không khoan nhượng. Cánh tay Vêrôních chống chọi một cách vô vọng với cánh tay người đàn ông ngày càng xiết chặt. Nàng đuối dần và có lúc đã muốn buông xuôi thúc thủ. Đầu gối nàng sắp khuỵu xuống. Trước mắt, rất gần, là hai con mắt đỏ như máu của Voócki và nàng ngửi thấy hơi thở của con quái vật.

Sợ quá hóa liều, Vêrôních bất ngờ cắn mạnh vào tay Voócki và nhân lúc hắn đang bàng hoàng, nàng thu hết sức lực vùng ra khỏi tay hắn, nhảy lùi lại rút súng ngắn bắn liền hai phát. Hai viên đạn sượt qua mang tai Voócki làm vỡ các mảnh tường sau lưng hắn. Nàng bắn quá nhanh nên đạn đi không trúng đích.

- A! Con khốn nạn. - Hắn gầm lên. - Mày sẽ biết tay tao! - Vừa dứt lời hắn đã tóm được hai cánh tay Vêrôních và bằng một động tác rất mạnh, hắn quật nàng ngã ngửa rồi ghì chặt xuống chiếc đi văng. Hắn rút sợi dây trong túi trói nghiến nàng lại, rất chặt và rất tàn nhẫn. Trói xong hắn ngừng một lát để lấy sức, rút khăn lau mồ hôi trán rồi lấy chai rượu vang mở nút rót đầy vào cốc đưa lên miệng uống ừng ực.

- Như thế tốt hơn đấy! - Hắn vừa nói vừa đạp chân lên nạn nhân. - Như thế này tốt lắm, hãy cố mà chịu. Bây giờ thì ai có chỗ của người ấy rồi, người đẹp ạ. Mày bó chặt như một con mồi, tao thì đứng và muốn nện mày lúc nào tùy ý thích. Hừ! Tao không đùa nữa! Mày đã bắt đầu nhận ra sự việc quan trọng thế nào rồi đấy! Ô, đừng sợ cô nàng ạ, Voócki không thích hãʍ Ꮒϊếp đàn bà con gái đâu. Không, không, mày đùa với lửa thì lần này tao đốt cháy luôn cả ý nghĩ mày định gϊếŧ tao. Kể ra cũng không đến nỗi tồi đâu. Chao ôi! Không biết rồi sau tao sẽ làm gì để quên được mày? Chỉ còn một cách có thể đem đến cho tao sự quên lãng và yên ổn: Đó là cái chết của mày! Nếu mày hiểu tao thì mọi việc đã êm xuôi. Đằng này thế là chúng ta sẽ thỏa thuận phải không? Mày muốn chết?

- Đúng! - Nàng vẫn một mực trả lời.

- Và mày muốn cả con mày cũng chết nữa chứ?

- Phải! - Nàng đáp.

Hắn xoa hai bàn tay vào nhau:

- Được lắm, chúng ta thỏa thuận như vậy. Thì giờ để nói những lời vô vị đã hết rồi. Chỉ còn những lời nói thật sự, cứ cho là như vậy, bởi vì những điều tao nói từ nãy đến giờ chắc mày hoàn toàn cho là những lời hoa mỹ dài dòng chứ gì? Thế toàn bộ phần đầu của biến cố đảo Xarếch mà mày đã tận mắt chứng kiến cũng là trò đùa cả hay sao? Tấn đại bi kịch mở màn chính vì có mày tham gia với cả tâm trí và sức lực của mày và đó mới là điều khủng khϊếp nhất, người đẹp của ta ạ. Cặp mắt đẹp của mày đã nhỏ lệ. Nhưng người ta cần gì những giọt nước mắt của mày? Người ta cần máu của mày chảy ra kia, cô em yêu quý tội nghiệp ạ! Mày muốn gì? Một lần nữa tao nói Voócki không độc ác. Hắn chỉ biết vâng lệnh. Và số phận đã bám riết lấy hắn. Nước mắt của mày ư? Chuyện tầm phào. Mày phải khóc gấp mười lần kẻ khác. Cái chết của mày ư? Chuyện vớ vẩn. Mày phải chết một ngàn lần trước khi được chết hẳn. Máu trong quả tim khốn nạn của mày phải xối ra như chưa từng có trái tim người vợ, người mẹ nào như vậy. Mày đã sẵn sàng chết chưa, Vêrôních? Mày sẽ được nghe những lời độc địa thật sự và sẽ được nếm những thứ độc địa hơn nhiều. A ha! Số phận không hậu đãi mày đâu, người đẹp của ta ơi!

Han rót cốc rượu thứ hai và uống cạn cũng phàm tục như cốc đầu tiên. Sau đó hắn ngồi đối diện với nàng và cúi xuống nói vào tai nàng:

- Nghe đây, người yêu dấu, tao có một việc nho nhỏ nói với mày. Trước khi gặp gỡ mày trên cõi đời này, tao đã có vợ... Ô, mày đừng có nổi khùng. Đối với người vợ có những thảm họa còn lớn hơn nhiều, cũng như đối với người chồng có những tội ác còn lớn hơn tội lấy hai vợ. Ngoài ra tao đã có một đứa con với người vợ cả. Thằng bé ấy mày đã có dịp gặp nó và mày cũng đã nói với nó một vài lời âu yếm, ở trong đường hầm ấy... Thế là giữa tao và mày có một thằng bé vô lại đứng xen vào, thằng Raynôn, cái thằng nhóc tuyệt vời ấy là một đứa ngỗ ngược thuộc loại tệ hại nhất mà tao lấy làm hãnh diện, bởi vì tao thấy ở nó thể hiện cao độ một vài nét trong số những năng khiếu tốt đẹp của bố nó, kể cả một vài đặc tính đối với đàn bà. Đó là một Voócki thứ hai nhưng có phần trội hơn cả tao và đôi lúc nó làm tao phát ớn. Mẹ kiếp, cái thằng quỷ con! Nhưng hiện giờ nó mới mười lăm tuổi nên tao vẫn còn là thiên thần của nó. Ngoài ra rồi đây anh chàng sẽ phải đυ.ng độ với thằng con trai thứ hai của tao, thằng Phơrăngxoa yêu quý của mày! Ô hô! Số phận thật ngông cuồng. Nó bắt tao vừa đóng vai kẻ sai khiến lại vừa làm kẻ thừa hành sáng suốt và tế nhị. Dĩ nhiên cuộc đấu giữa hai thằng nhóc ấy không kéo dài liên miên ngày này qua ngày khác. Trái lại... ngắn, quyết liệt, một mất một còn... như cuộc đấu tay đôi chẳng hạn. Đúng thế, một cuộc đấu tay đôi. Mày có hiểu không? Một cuộc đấu quyết tử... Bởi vì không có trận quyết đấu dao găm nào lại kết thúc bằng những vết xước trên da... Không, không, đây chính lả cái người ta gọi một mất một còn, nghĩa là phải có một bên thắng một bên thua, một bên sống một bên chết!

Vêrôních hơi quay đầu lại, nàng nhìn thấy hắn cười. Chưa bao giờ nàng thấy một cách rõ ràng chuẩn xác đến thế sự điên cuồng của người đàn ông này qua giọng cười vừa rồi của hắn. Hắn đang thích thú về một trận quyết đấu giữa hai đứa trẻ đều là con đẻ của hắn. Hiện tượng ấy quả thật ngông cuồng, ngông cuồng đến mức không ai chịu nổi. Nó vượt ra ngoài giới hạn của sự chịu đựng.

- Tao còn một cái hay hay, Vêrôních! - Hắn nói rành rọt từng lời. - Có cái hay hay...

- Ồ, số phận đã nghĩ ra một trò tinh vi, tao ghê tởm, nhưng tao vẫn phải thực hiện như một tên đầy tớ trung thành. Số phận đã quy định mày phải tham dự vào cuộc đấu tay đôi của hai đứa... Đúng thế. Mày là mẹ thằng Phơrăngxoa, mày phải nhìn nó chiến đấu. Quả thực tao cũng nghĩ cái việc bề ngoài hiển nhiên là độc ác ấy phải chăng lại là một đặc ân dành cho mày... Cứ coi cái ân huệ quá mức mong đợi này (tao nói có phần thiên lệch nữa) là do tao môi giới. Bởi vì thằng Raynôn khỏe hơn, thành thực hơn thằng Phơrăngxoa và theo lí thằng yếu sẽ phải chết. Việc mày có mặt sẽ là nguồn cổ vũ không gì bằng đối với thằng Phơrăngxoa. Nó sẽ là một dũng sĩ được truyền thêm ý chí quyết thắng. Nó sẽ là một đứa con quyết thắng trận để cứu mẹ... ít nhất nó cũng tin tưởng như vậy. Thực tế đó là một lợi thế rất to lớn mày có thể phải cảm ơn tao, Vêrôních! Tuy nhiên tao biết cuộc đấu tay đôi cũng chẳng làm mày động tâm... Trừ phi... Trừ phi tao thực hiện đến cùng chương trình dưới địa ngục... A, lúc đó thì... Cô bé khốn khổ của tôi...

Hắn tóm ngực kéo nàng dựng lên mặt đối mặt và trong một cơn giận dữ bộc phát, hắn hỏi giật giọng:

- Thế nào, mày không chịu lún à?

- Không. - Nàng thét lên.

- Mày sẽ không bao giờ chịu lún hả?

- Không bao giờ! Không bao giờ! Không bao giờ!

Nàng nhắc đi nhắc lại, thái độ ngày càng quyết liệt hơn.

- Mày cầm thù tao hơn tất cả?

- Ta căm thù mi hơn cả thương yêu con trai ta.

- Mày nói dối! Mày nói dối! - Hắn nghiến răng kèn kẹt. - Mày nói dối! Trên đời này không cái gì hơn con trai mày.

- Có, lòng căm thù của ta đối với mi!

Bao nhiêu sự phẫn nộ và ghét cay ghét đắng chứa chất trong người Vêrôních được dịp nổ tung, bất kể việc gì sẽ xảy đến, nàng thét vào mặt hắn:

- Ta căm thù mi! Ta căm thù mi! Dù con trai ta chết trước mặt ta, dù ta phải nhìn thấy nó đang hấp hối cũng không khủng khϊếp bằng phải chịu đựng cái nhìn của mi, phải nhìn thấy bộ mặt mi! Ta căm thù mi! Mi đã gϊếŧ cha ta. Mi là tên sát nhân bẩn thỉu... là kẻ cuồng loạn ngu xuẩn và tàn bạo, bị ám ảnh bởi tội lỗi... Ta căm thù mi.

Hắn hùng hổ lôi nàng đến chỗ cửa ban công quẳng xuống nền nhà. Giọng nói của hắn lập bập:

- Quỳ xuống! Quỳ xuống! Cực hình bắt đầu. Mẹ kiếp! Mày coi thường tao phải không? Được! Rồi mày sẽ biết tay tao!

Hắn ấn nàng khuỵu xuống nền nhà, đẩy nàng vào sát bức tường phía trong, mở cửa và lấy dây quấn từ cổ đến ngực, trói nàng vào lan can ban công. Cuối cùng hắn dùng chiếc khăn quàng đỏ nhét vào mồm nàng:

- Nào, bây giờ mày nhìn đi - Hắn thét lên. - Tấm ri đô kia sẽ kéo lên. Mày sẽ được xem thằng con mày nó luyện tập! A, mày căm thù tao... Mày thích địa ngục hơn một cái hôn của Voócki. Nào, hỡi người yêu quý, mày sẽ được nếm mùi địa ngục. Tao báo cho mày biết một trò tiêu khiển nho nhỏ hoàn toàn do tao sáng tác và cũng không đến nỗi nhàm chán đâu. Sự việc không thể đổi khác. Mày đừng cầu khẩn, đừng van xin làm gì vô ích. Quá muộn rồi. Xong cuộc đấu tay đôi là đến cây thánh giá! Đó là chương trình đã định. Cầu nguyện đi, Vêrôních. Cầu khẩn Thượng đế đi! Hay là gọi người cầu cứu tùy thích. Này, tao biết thằng con mày đang đợi một kẻ đến cứu nó, một thằng nhà nghề chuyên đảo ngược tình thế! Một Đôngkisốt phiêu lưu mạo hiểm. Thằng cha ấy cứ việc đến. Tao sẽ đón tiếp nó xứng đáng. Nó đến càng tốt, tao sẽ đùa với nó một mẻ cho vui. Cả các vị thần linh, vị nào muốn tham dự vào đây, muốn bảo vệ mày, xin cứ việc. Tao coi khinh tất cả. Việc này là việc của tao, không phải của chúng nó. Chẳng có chuyện đảo Xarếch, chuyện kho vàng nào hết, chẳng có chuyện bí mật và tất cả những chuyện lòe bịp về Tảng Đá Kì Diệu! Nó ở tao mà ra hết. Mày đã nhổ vào mặt Voócki và Voócki sẽ trả thù. Có thế thôi. Nó sẽ trả thù. Nó coi đó là thời điểm tuyệt vời. Không gì khoái trá bằng. Làm việc ác cũng như kẻ khác làm việc thiện, thật đẫy tay. Làm việc ác! Gϊếŧ, tra khảo, đập phá, thủ tiêu, hủy diệt! A ha! Niềm vui tàn bạo được là một Voócki!...

Hắn bước ngang dọc trong gian phòng, chân giẫm thình thịch lên ván sàn, tay xô đẩy các đồ đạc.

Hắn đảo mắt nhớn nhác tìm tòi khắp xung quanh. Hắn muốn ngay lập tức bắt đầu công việc phá phách hủy diệt, bóp cổ vài nạn nhân, cho bàn tay hiếu sát của hắn đỡ ngứa ngáy và để thực hiện các mệnh lệnh rời rạc trong trí tưởng tượng điên khùng của hắn.

Đột nhiên hắn rút súng bắn bừa bãi, nhả đạn một cách ngớ ngẩn vào các ô cửa kính, các tấm gương và các tấm bảng trong phòng. Hắn hung hãn khoa chân múa tay nhảy cẫng lên như điệu nhảy của tử thần. Rồi hắn đẩy cánh cửa bước ra ngoài vừa đi vừa la hét:

- Voócki trả thù! Voócki sẽ trả thù!